Quyển 1 - Chương 78: Ngươi là của ta
“Không nghĩ tới cẩu nô tài kia siêng năng như thế, mua đồ cho Ngọc Linh cũng nhớ kỹ như vậy, nhưng lại quên sạch chuyện ngũ hoàng tử của trẫm.” Thiên Nguyệt Thần thờ ơ nói, không ngờ khiến Thiên Nguyệt Triệt kháng nghị.Tay nhỏ bé kéo tóc Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Thần lập tức cảm giác được một trận tê dại, tiểu đông tây sinh khí, bởi vì một câu nói của hắn mà sinh khí.
Thật là một tiểu đông tây khả ái a.
“Không được cười.” Thiên Nguyệt Triệt thấp giọng cảnh cáo: “Phụ hoàng, ngũ ca không phải là ngũ hoàng tử của người, mà la ngũ hoàng tử của Mạn La đế quốc, là tử tôn của Thiên Nguyệt gia.”
Thiên Nguyệt Triệt cường điệu từ Mạn La đế quốc nhằm cảnh cáo Thiên Nguyệt Thần, cũng làm cho phó tổng quản cùng Ngọc Linh • Tả Lạp kinh hãi, nói cách khác khi dễ Thiên Nguyệt Thiên Ngọc chính là đắc tội với toàn bộ Mạn La đế quốc, cũng đồng thời nói cho bọn hắn biết Thiên Nguyệt Thiên Ngọc là tử tôn của Thiên Nguyệt gia.
“Sinh khí sao?” Thiên Nguyệt Thần cúi đầu, nói nhỏ bên tai Thiên Nguyệt Triệt.
Hừ, Thiên Nguyệt Triệt dùng tay nhỏ bé đẩy khuôn mặt gần sát của Thiên Nguyệt Thần ra, Ngọc Linh • Tả Lạp sửng sốt nhìn một màn này, cảm giác mơ hồ không tốt lại lan tỏa.
Thiên Nguyệt Thần dùng bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé, lại một lần nữa ghé vào tai của hắn, hơi thở nóng rực phả lên cái cỗ trắng nõn của Thiên Nguyệt Triệt: “Vậy Triệt nhi là tiểu hoàng tử của phụ hoàng hay là hoàng tử của Mạn La đế quốc?”
Thanh âm trầm thấp xen lẫn tiếu ý, có vẻ như hắn rất thỏa mãn khi thấy Thiên Nguyệt Triệt ghen tức.
Tim Thiên Nguyệt Triệt bắt đầu giống nai con nhảy loạn, nam nhân này sợ thiên hạ không loạn sao? Không thấy Hoàng quý phi của hắn muốn ngất xỉu rồi sao?
Hoàng quý phi của hắn?
Tiểu đông tây nghiễm nhiên cũng không ngờ lúc mình nói đến Ngọc Linh • Tả Lạp lại toát ra cảm giác chua xót như vậy.
Nhìn sắc mặt Ngọc Linh • Tả Lạp đã biến thành xanh mét, ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt lóe lên, tay nhỏ bé ôm lấy thắt lưng Thiên Nguyệt Thần, hắn là của ta.
Ngọc Linh • Tả Lạp không dám nhìn nữa, tiểu hài tử này có địch ý với nàng, nàng cảm giác được, chẳng qua là nàng không rõ địch ý từ đâu mà đến.
Từ nhỏ Thiên Nguyệt Triệt đã đi theo Thiên Nguyệt Thần, mà bản thân nàng và tiểu hài tử này cũng không tiếp xúc, cũng không tranh chấp với mẫu phi của hắn, tại sao ánh mắt tiểu hài tử nhìn nàng khinh thường như vậy.
Nhìn lại phó tổng quản té trên mặt đất run rẩy không dứt, Ngọc Linh • Tả Lạp cố gắng làm cho mình bình tĩnh, nhưng tâm không yên lặng được, Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt thân mật như thế, hình ảnh này cứ quanh quẩn trong đầu nàng.
“Bệ hạ, sắc trời đã không còn sớm, chuyện phó tổng quản, không biết… ?” Ngọc Linh • Tả Lạp nhắc nhở.
Thiên Nguyệt Thần tạm thời dời tầm mắt khỏi gương mặt hồng phấn non nớt của tiểu đông tây, trong nháy mắt lại là đế vương cao cao tại thượng, biếng nhác mà tùy ý: “Ngọc Linh là người đứng đầu hậu cung, cũng nên biết xử lý chuyện của Thiên Nguyệt Thiên Ngọc thế nào, dù sao Thiên Ngọc cũng mang trên lưng họ Thiên Nguyệt.”
Nói cách khác hắn không quan tâm hài tử này, hắn quan tâm chính là cái họ Thiên Nguyệt, hành động của phó tổng quản chính là trực tiếp kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thiên Nguyệt Thần.
“Thần thϊếp cả gan, năm năm trước lục điện hạ ở trong bụng Cẩm phi bị người nọ hãm hại, bị băng tằm chiếm, chuyện này mọi người đều biết, người nọ cũng là kɧıêυ ҡɧí©ɧThiên Nguyệt gia tộc sao?”
“Càn rỡ.” Thiên Nguyệt Thần nhíu chặt chân mày, lạnh giọng nói: “Ngọc Linh, là trẫm cho ngươi cuộc sống quá mức thoải mái sao?”
Không khí chung quanh bởi sự tức giận của Thiên Nguyệt Thần mà bắt đầu lạnh xuống, sự lãnh liệt trong mắt đế vương kéo lý trí của Ngọc Linh • Tả Lạp trở lại.
Tiểu đông tây trong ngực run run thân thể, Thiên Nguyệt Thần biết hắn bất an, ý tứ của Ngọc Linh • Tả Lạp rất rõ ràng, hôm nay Thiên Nguyệt Thần sủng nịch Thiên Nguyệt Triệt, cũng chỉ bởi vì hài tử này mang họ Thiên Nguyệt sao?
“Thần thϊếp lỗ mãng.” Ngọc Linh • Tả Lạp nhanh chóng quỳ xuống, cái trán không ngừng toát ra mồ hôi, mới vừa rồi vì sao nàng lại bị lời nói của hài tử kia làm rối loạn tâm thần.
Nàng làm sao vậy?
Mục mâu hắc sắc lạnh lùng nhìn nữ nhân quỳ trên mặt đất, không gian tĩnh lặng như tuyết rơi nhẹ nhàng.
“Phụ hoàng, nhi thần muốn nghỉ ngơi.” Lời nói không cảm xúc từ trong miệng Thiên Nguyệt Triệt truyền ra, thân thể nho nhỏ giãy dụa rời khỏi ngực Thiên Nguyệt Thần, chăn lông bạch sắc rơi trên mặt đất.
Lý y (áo trong) hắc sắc thập phần đạm bạc, đặc biệt là ban đêm.
“Triệt nhi, phủ thêm chăn.” Khẩu khí của Thiên Nguyệt Thần có hơi trách cứ, tiểu đông tây không sợ nhiễm phong hàn sao?
Ánh mắt liếc qua Thiên Nguyệt Thần, nhưng lại nói chuyện khác: “Đàn Thành, bổn điện hạ muốn nghỉ ngơi, nếu có người dám phát ra tiếng đánh thức bổn điện hạ, không cần lưu tình, vả miệng cho bổn điện hạ.”
Chân bước qua chăn lông bạch sắc, đi vào bên trong phòng ngủ, trong không gian chỉ vang lên thanh âm của Đàn Thành: Vâng.
Thiên Nguyệt Thần nhìn chằm chằm vào bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt đang đi về phía trước, lắc đầu than thở, tiểu đông tây giận thật à, sải bước rời khỏi ghế.
Ôm lấy tiểu tử trên mặt đất.
“Buông ta ra… Ngươi buông ta ra… .” Thiên Nguyệt Triệt khua tay múa chân, bây giờ hắn không muốn ở cạnh nam nhân này.
“Không cần náo loạn, cái loại chuyện không ra sao này, ngươi sinh khí làm cái gì?” Nhẫn nại dỗ dành Thiên Nguyệt Triệt.
“Ta mới không thèm sinh khí vì việc này, ngươi buông ta ra, có nghe thấy không, Thiên Nguyệt Thần, ngươi buông ta ra… .” Thanh âm thanh thúy lớn tiếng vang lên, thậm chí cả người ở phía ngoài, cũng nghe thấy được Thiên Nguyệt Triệt gọi thẳng tên của đế vương.
Song càng làm cho Ngọc Linh • Tả Lạp kinh hãi chính là đế vương kia nghe rõ, nhưng vẫn ôn nhu, thân thể tê liệt, Ngọc Linh • Tả Lạp ngã trên mặt đất.
“Triệt nhi, tại sao chỉ có lúc sinh khí mới gọi tên của phụ hoàng chứ?” Nam nhân có chút nuối tiếc nhìn Thiên Nguyệt Triệt, trên long sàng hoa lệ, thân thể hai người một lớn một nhỏ ở chung một chỗ: “Muốn nghe Triệt nhi gọi mấy tiếng, còn phải chọc Triệt nhi sinh mấy lần sao?”
“Ngươi… Ngươi… Ngươi vô lại… .” Thiên Nguyệt Triệt căm tức nhìn nam nhân đang áp hắn thở không nổi, có người nào như vậy chứ: “Ngươi cút ngay, ngươi quá nặng, xương của bổn điện hạ vỡ vụn rồi.”
“Triệt nhi a, lời của ngươi sẽ chỉ làm ta càng muốn đè ép, ta sờ sờ nơi nào xương vỡ vụn, ta giúp ngươi chữa được không?” Tiếng nói trầm thấp chậm rãi nhả ra.
Tiểu hài tử năm tuổi không có du͙© vọиɠ cơ thể, nhưng hắn không là tiểu hài tử, nghe lời tình ý liên tục như thế, tâm lý của hắn cũng sẽ vọng động.
Cảm giác tê dại từ tim lan tràn, lè lưỡi liếʍ liếʍ bờ môi khô ráo, mục mâu kim sắc tựa hồ có chút mê man.
“Chỉ cần vào lúc này, ta mới cảm thấy Triệt nhi của ta thực sự là một đại hài tử.” Cúi đầu nhìn môi đỏ mọng kiều diễm: “Thiên Nguyệt Thiên Ngọc là ngươi muốn xen vào, không phải sao? Ngọc Linh • Tả Lạp không là cái gì, chỉ là nữ nhân trước đây của ta mà thôi, có lẽ vừa bắt đầu nàng nói rất đúng, năm năm trước người nọ hạ băng tằm trong cơ thể của ngươi, thật sự ta cảm thấy hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta, Triệt nhi, ngươi hiểu. Ta thích ngươi, không phải vì ngươi họ Thiên Nguyệt, ta sủng ngươi, thương ngươi, yêu ngươi, không phải vì ngươi họ Thiên Nguyệt, chỉ vì ngươi là ngươi.” Thiên Nguyệt Thần nắm tay nhỏ bé của hắn đặt lên ngực của mình: “Nếu như tim đập rõ ràng như vậy vẫn không thể chứng minh cái gì, như vậy… .”
Thiên Nguyệt Thần nắm bàn tay Thiên Nguyệt Triệt hướng về phía khố gian của mình: “Dứt bỏ thân phận đế vương, ta chỉ là một nam nhân rất bình thường, là nam nhân cũng sẽ có những lúc nhẫn không được, nếu như nơi này có thể vì ngươi mà nhẫn được mười năm, vẫn không thể chứng minh ta yêu ngươi sao?”
Tay nhỏ bé muốn dời đi, lại bị nam nhân nắm thật chặt, tầm mắt muốn dời đi, nhưng nhìn thấy thâm tình trong mắt nam nhân, thế nào cũng không dời đi được.
“Phụ hoàng… Ta… .” Thiên Nguyệt Triệt muốn mở miệng, nhưng không biết mình nên nói cái gì.
“Triệt nhi, của ta, ngươi là của ta, cho nên đồng dạng, ta cũng là của ngươi.” Môi một lần lại một lần cọ xát lấy đôi môi Thiên Nguyệt Triệt, đó là ở nơi sâu nhất trong linh hồn bức thiết yêu cầu.