Sau Khi Tham Gia Show Yêu Đương Cùng Bạn Trai Cũ

Chương 8: Mơ thấy Thịnh Từ

Phía trước ở cửa xem không được kĩ càng, đi vào mới phát hiện trên bàn còn có một ít trang giấy hỗn độn cùng một cây bút, góc nhà còn để một chậu lan, mà trông như sắp khô héo.

Trong phòng có dấu vết sinh hoạt, chắc hẳn là chỗ Thịnh Từ thường xuyên ở.

Anh còn không có đánh giá xong, người kia uống xong nước đã đi tới, thân cao chân dài, so với ba năm trước đây cảm giác áp bách không giảm chút nào, gương mặt kia ở trường học đã rất xuất chúng, trải qua ba năm thời gian không chỉ càng thêm tuấn mỹ, còn thêm chút sắc bén lúc học đại học không có.

Thẩm Triều Mộ giả vờ trấn định, đầu phát ngốc, phía trước ý niệm kia chợt lóe mà qua không biết sao đột nhiên nảy ra: “Kỳ thật không cần phiền như vậy, em tùy tiện tìm khách sạn ở vài ngày……”

Anh còn chưa nói xong lại đối diện anh mắt của Thịnh Từ, miệng đang nói bỗng chốc dừng lại. Thịnh Từ ánh mắt không rõ, giọng nói mang theo vài phần lười nhác mà lặp lại câu anh nói một lần: “Đi khách sạn?”

Thẩm Triều Mộ gật đầu: “Ừ.”

Thịnh Từ như đang nhắc nhở, nói rất chậm: “Hiện tại toàn thế giới đều biết chúng ta đã kết hôn.”

Thịnh Từ chỉ đang trần thuật sự thật, trong lời nói cũng chứa không nhiều ít cảm xúc.

Thẩm Triều Mộ lại bỗng chốc nhớ tới quan hệ chân chính giữa hai người họ hiện tại, cũng chính lúc này, anh mới khắc sâu nhận tri, ký ức của anh dừng lại ở ba năm trước đây, cùng Thịnh Từ chia tay là việc không lâu trước đây, nhưng đối với đối phương, chỉ là đoạn chuyện cũ đã qua đi thật lâu.

Nói cách khác, anh cảm thấy cùng Thịnh Từ ở chung dưới một mái hiên sẽ xấu hổ, không biết theo ai, nhưng đối với Thịnh Từ, khả năng chỉ như cùng một người thuê chung nhà mà thôi.

Thẩm Triều Mộ không tiếng động mà thở ra, cảm giác hơi ngượng ngùng trong lòng đột nhiên liền biến mất không thấy.

Thịnh Từ liếc anh một cái, xoay người rời đi trước, nói một câu: “Phòng ngủ phụ ở bên kia, trừ bỏ thư phòng cùng phòng ngủ chính không được vào, chỗ khác em tùy ý.”

Sắp đến buổi tối trợ lý mới đem đến đồ vật Thẩm Triều Mộ cần, còn mua hai phần cơm đưa lên, lúc đưa cho Thẩm Triều Mộ, ở trong phòng quét một vòng chưa thấy Thịnh Từ, như thấy nhiều không trách mà nói: “Ca lại đem chính mình nhốt ở thư phòng rồi.”

Thấy Thẩm Triều Mộ nhìn qua, trợ lý nói: “Thư phòng nơi anh ấy sáng tác, thường xuyên nhốt chính mình ở bên trong, người bình thường còn không được vào, một khi vào là ở trong rất lâu, có đôi khi cơm cũng không ăn.”

Trợ lý gãi gãi đầu, đem đồ vật buông đi qua đi gõ gõ cửa thư phòng.

Trong cửa truyền đến câu gì, Thẩm Triều Mộ không nghe rõ, chỉ có thể thấy trợ lý đi tới đem cơm đặt lên bàn: “Anh ăn trước đi, đợi chút ca chính mình sẽ ra.”

Dừng một chút, trợ lý nói: “Nếu là quá muộn còn không có ra, có thể phiền anh hỗ trợ gọi anh ấy một chút sao?”

Thẩm Triều Mộ còn không có há mồm, trợ lý liền lộ khẩn cầu biểu tình, lời nói đến bên miệng nuốt đi xuống, biến thành một chữ “Được”.

Tuy rằng anh cảm thấy trợ lý kêu đều không có tác dụng, anh kêu sẽ có cái gì khác sao?

Chắc chắn là sẽ không.

Trợ lý đưa xong đồ vật rồi rời đi, Thẩm Triều Mộ chính mình ăn cơm, xong lại đem đồ trợ lý mua tới xếp gọn từng cái ở bên ngoài toilet, toilet chỉ có đồ của anh, phòng ngủ chính chắc là có toilet riêng.

Anh làm xong hết thảy, nhìn qua thư phòng an tĩnh, đi qua gõ cửa.

Trong phòng an tĩnh, anh do dự một giây, nhịn không được lại gõ, trong phòng lập tức vang lên thanh âm mang theo vài phần bực bội, cùng tiếng bước chân: “Không phải đã nói, đừng tới phiền tôi?”

Trước mắt cửa đùng một chút mở ra, Thẩm Triều Mộ tay còn dừng ở giữa không trung, đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn vào mắt Thịnh Từ, cặp mắt kia đen nhánh, còn mang theo vài phần không kiên nhẫn, nhìn đến anh bực bội trong mắt tựa hồ biến mất.

Nhưng Thẩm Triều Mộ lời đến bên miệng vẫn là dừng một chút: “…… Cái kia, trợ lý mua cơm.”

Nghĩ đến lời trợ lý, Thẩm Triều Mộ quyết định nói thêm câu nữa, ngẩng đầu nghiêm túc lại thành khẩn nói: “Không ăn cơm dạ dày sẽ không thoải mái.”

Nói xong, Thẩm Triều Mộ liền phát hiện b·iểu t·ình Thịnh Từ có chút biến hóa vi diệu, không thể nói không đúng chỗ nào, anh đang hoài nghi có phải hay không chính mình nhìn nhầm rồi, Thịnh Từ đã đóng cửa lại, đi ra phòng khách.

Đồ ăn đã sớm nguội, Thịnh Từ bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại, cả người dựa bên cạnh phòng bếp an tĩnh chờ.

Thẩm Triều Mộ nghĩ, cảm thấy Thịnh Từ ăn cơm, chính mình lại về phòng không tốt lắm, bèn đi vào phòng khách ngồi xuống, chờ Thịnh Từ ăn xong lại về phòng.

Thịnh Từ chờ ở bên cạnh lò vi sóng, tầm mắt dừng ở trên người Thẩm Triều Mộ đang ngồi ở trên sô pha.

Anh đang đầu xem di động, an tĩnh ngồi ở trên sô pha, từ góc độ này có thể thấy sườn mặt trắng nõn của Thẩm Triều Mộ, bởi vì khẩn trương gương mặt kia trông rất căng chặt, trong nháy mắt, vô số ký ức hiện lên ở trước mắt.

Thẩm Triều Mộ bỗng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Thịnh Từ bình tĩnh cùng anh đối mặt, nhìn qua như là cảm giác được tầm mắt của anh mới xem qua đi.

Thẩm Triều Mộ chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, lại nhìn lên di động.

Tiểu trợ lý vừa mới nhắn lại đây một tin: 【Anh, Từ ca ăn chưa thế?】

Thẩm Triều Mộ vừa thấy là biết có ý gì, ngón tay gõ nhắn lại:【ăn rồi.】

Tiểu trợ lý tin tức hồi rất nhanh:【a a a a a ca, anh là ân nhân cứu mạng của em, anh trâu bò ghê!!!!!】

Cách màn hình đều có thể cảm nhận được cảm xúc kích động của trợ lý, Thẩm Triều Mộ nghĩ đến trạng thái Thịnh Từ lúc vừa mở cửa, lại nhìn tin nhắn, yên lặng nghĩ.

Dù trâu bò thì loại việc này anh cũng không dám làm lần thứ hai.

Thịnh Từ ăn cơm xong, Thẩm Triều Mộ trở về phòng ngủ phụ, khoảng cách đến giờ đi ngủ ngày thường còn có một lúc, anh không ngủ được, trong đầu không cấm lại nghĩ tới trạng thái bực bội Thịnh Từ khi nãy, ngón tay khẽ nhúc nhích, chờ anh phản ứng lại đây khi, Weibo đã nhảy ra tin tức về Thịnh Từ.

Lúc đi học Thịnh Từ đã cùng chung quanh người không quá giống nhau, mặt mày đều có cổ tự phụ ngạo khí, hiện tại vẫn ngạo khí, nhưng khí chất tự phụ đã biến thành sâu không lường được, làm người nhìn không thấu.

Trên mạng tin tức về Thịnh Từ rất nhiều, đứng đầu trên đỉnh, Thẩm Triều Mộ nhìn đến video buổi biểu diễn của Thịnh Từ.

Trong video Thịnh Từ đứng ở trên sân khấu, phía trên ánh đèn chiếu vào trên người, tóc nhuộm thành màu xanh, ở dưới ánh đèn rất nổi bật, mồ hôi trên cằm có mồ hôi dọc theo hầu kết lăn xuống dưới cổ, gợi cảm muốn mạng.

Trên mặt biểu tình lạnh nhạt lại mang theo tự tin không ai so nổi ở lĩnh vực mà mình am hiểu.

Dưới sân khấu là mấy vạn người xem hò hét, tiếng hoan hô hỗn loạn bên nhau, khúc nhạc dạo một bài hát vang lên, dưới vô số ánh nhìn chăm chú hạ, cả người anh ấy đều bị ánh đèn bao phủ, loá mắt như thần trên bầu trời sáng lên.

Bình luận dày đặc, Thẩm Triều Mộ xem hoa cả mắt, nhìn đến nhiều nhất chính là liên tiếp “A a a a a a”, thật là khảo nghiệm nhãn lực.

Anh tắt đi phần bình luận, an an tĩnh tĩnh nghe xong bài hát.

Nguyên nhân có lẽ là trước khi ngủ nghe qua Thịnh Từ ca hát, Thẩm Triều Mộ mơ thấy Thịnh Từ lúc còn học đại học.

Ánh mặt trời tháng 8 nóng rực, từ cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, chiếu lên bàn sách, trong không khí những hạt bụi bay lên.

Anh ngồi bên bàn sách, trước mặt là cuốn sách mở ra, trong tay cầm bút chì, đối với trang giấy trống mặt ủ mày chau, trong góc phòng trọ không lớn lắm, Thịnh Từ ngồi ở chỗ tối điều chỉnh dây đàn, nghe được anh lần thứ ba thở dài, nâng lên mắt nhìn lại đây.

Thiếu niên trường thân ngọc lập, không nhanh không chậm mà đi tới, toàn thân đều mang theo quý khí, bộ dáng còn chưa nẩy nở cũng có thể nhìn ra tương lai sẽ đẹp đến yêu nghiệt, cả người đều như bước ra từ truyện tranh.

Anh đi đến phía sau Thẩm Triều Mộ, rút ra bút chì anh đang cầm trong tay bút chì, tùy ý ném ở bàn bên cạnh, thanh âm tản mạn, rất êm tai: “Không vẽ ra cũng đừng vẽ nữa.”

Trong lúc ngủ mơ Thẩm Triều Mộ cũng có thể dự đoán đến phía sau, ký ức tương lai không còn, ký ức trong quá khứ càng thêm khắc sâu.

Anh ngồi ở bàn bên xoay người nhìn thiếu niên bên cạnh, nửa thật nửa giả mà nói: “Kia không được, vẽ không ra không có biện pháp nộp bài tập, giao không được bài tập không thể tốt nghiệp, không thể tốt nghiệp tương lai em làm sao kiếm tiền mua album của anh, xem buổi biểu diễn anh?”