Tần Bắc Minh nhướng mày, cúi đầu nhìn Lục Cận Cửu cười: “Sợ đau thì an phận đi.”
Nếu như có lần sau thì anh cũng không ngại đánh Lục Cận Cửu – kẻ có suy nghĩ lung tung một trận tơi bời.
Lục Cận Cửu lại một lần nữa hiểu sai ý của Tần Bắc Minh, sợ đến mức rụt cả cổ lại, để cơ thể rộng lớn của mình vùi lấp ở trên ghế sô pha làm bằng da mềm mại.
Tần Bắc Minh cầm lấy điện thoại, tâm trạng vui vẻ hơn nhiều, xoay người ngẩng đầu bắt chéo chân, ngồi bên cạnh Lục Cận Cửu như một pho tượng điêu khắc, nhanh chóng lướt xem thông tin của Lăng Mặc.
Khi mới sinh ra, mẹ đẻ vì tắc mạch ối mà chết.
Bảy năm trước, đẩy em gái cùng cha khác mẹ xuống tầng, ngoài ý muốn làm cho mẹ kế sinh non, bị bắt đưa về quê ở.
Sau này, tính cách thay đổi rất nhiều, đánh nhau trở thành chuyện như cơm bữa, từng bị nhiều trường đuổi học, thậm chí còn…
Ánh mắt Tần Bắc Minh sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào ảnh thẻ trên màn hình điện thoại.
Cô gái trẻ trên bức ảnh buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, đôi mắt trong veo, nụ cười rạng rỡ, bên má phải còn có một lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhìn qua rất xinh đẹp thuần khiết.
Lục Cẩn Cửu nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Tần Bắc Minh đang chán nản, lắp bắp hỏi:
“Anh Tam, anh thấy cô Lăng thế nào?”
Tần Bắc Minh thuận tay cầm lấy điện thoại của Lục Cận Cửu cất vào trong túi quần của mình, qua một lúc lâu, mới cúi đầu trả lời một câu: “Lúm đồng tiền nhỏ rất mê người.”
“Hả? Anh thực sự không quan tâm đến quá khứ của cô ấy sao? Nghe nói cô ấy ăn chơi buông thả, còn có rất nhiều người yêu cũ.”
Lục Cẩn Cửu lập tức tỉnh táo tinh thần, cậu chẳng thể nghĩ tới Tần Bắc Minh trước nay luôn giữ mình trong sạch, lại có thể nói như vậy.
Tần Bắc Minh nhíu mày, khẽ nói: Đừng nói người khác như vậy.”
Vừa nghe thấy anh nói như vậy, quả thực Lục Cận Cửu giống như gặp phải quỷ, vội vàng lao đến, vừa sờ trán anh, vừa thần thần bí bí nói:
“Anh Tam, không phải anh bị trúng tà đó chứ?”
“Tiểu Cửu, tôi không biết nhiều về chuyện con gái, cậu giúp tôi đặt mua một hộp đồ lót hợp với mấy cô gái nhỏ rồi gửi cho cô ấy.”
Lúc này, trong đầu Tần Bắc Minh thoáng hiện qua áσ ɭóŧ cổ tròn không thể cũ nát hơn trên người Lăng Mặc.
Mặc dù, không nhìn ra được chút ngượng ngùng nào từ vẻ ngoài của cô, nhưng không biết tại sao anh vẫn cảm thấy những cái lỗ rách nát trên bộ quần áo kia rất chướng mắt.
...
Trong chiếc xe thương vụ màu đen, Lăng Mặc ngồi ở ghế phía trước vẫn cúi đầu chơi game.
Đột nhiên, trên màn hình xuất hiện một tin tức, làm cho Lăng Mặc đang đi đại sát khắp nơi trong trò chơi, ngoài ý muốn tụt mất nửa ống máu.
Cô hít sâu một hơi, cố nén cảm xúc kích động muốn chửi thề, tức giận mở tin nhắn.
[Lão Đại, tin tức có liên quan đến Tô Dục đã được đóng gói, chuyển đến hòm thư của cô. Ngoài ra, nửa tiếng trước, tôi giám sát thấy có người đang điều tra tin tức về cô, nhưng tạm thời vẫn chưa tra được thông tin chi tiết của người kia.]
[Sau khi tìm ra người đó là ai thì nhớ nói cho tôi biết trước.]
Lăng mặc gửi tin nhắn xong, trực tiếp thiết lập chế độ không làm phiền, vào lại trong trò chơi.
Lăng Điềm ngồi ở ghế sau nhìn Lăng Mặc không chớp mắt, thấy cô chỉ lo chơi game, càng buồn bực hơn.
Sau khi khó chịu một lúc, cuối cùng cô ta cũng mở lời trước phát vỡ sự im lặng kì dị này: “Chị, vừa rồi anh Phi Phàm đã nói gì với chị vậy?”
Không nghĩ đến, đột nhiên Lăng Mặc lại tức giận ném điện thoại đi, nói ra một câu thô tục: “Heo hả, mỗi lần đều tặng cái đầu của mày.”
Lời này vừa nói ra, Lăng Vân Long đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên sắc mặt của ông ta càng u ám hơn.
Mặc dù chuyện xảy ra đêm nay không phải lỗi của Lăng Mặc, nhưng ông ta đã sớm quen thói đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu cô.
Ông ta thấy Lăng Mặc không có giáo dục như vậy, không nhịn được, lạnh lùng trách mắng: “Miệng toàn những lời thô tục, dáng vẻ này nhìn giống cái gì hả? Còn dám bắt nạt Tiểu Điềm thì mày cút về quê cho tao.”
Tô Dục hai lần nói với Lăng Mặc, trong lòng còn cảm thấy khó chịu, lúc này bà ta chỉ mong Lăng Vân Long có thể tỏ ra khí thế hơn, tốt nhất là chủ động tát Lăng Mặc mấy cái.
Chẳng qua, trên mặt bà ta có đủ bản lĩnh, khẽ túm lấy cánh tay của Lăng Vân Long: “Vân Long, quên đi.”
“Sao có thể quên được chứ?”
Lăng Vân Long đẩy tay Tô Dục ra, ngồi thẳng dậy, tức giận trừng mắt nhìn Lăng Mặc- người không để ông ta vào mắt: “Mày! Lập tức xin lỗi Tiểu Điềm.”
Lăng Mặc đảo mắt sang màn hình: “GAME OVER”, lúc này mới lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn Lăng Vân Long đang thở hổn hển: “Bệnh hen tái phát sao?”
“Mày…”
Lăng Vân Long tức giận đến nỗi mặt tái mét, cắn răng chịu đựng: “Xin lỗi Tiểu Điềm ngay.”
“Xin lỗi sao?”
Đột nhiên Giọng nói của Lăng Mặc trở nên lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén mang theo vẻ điên cuồng làm cho kẻ khác không thể xem nhẹ, chỉ liếc nhìn, đã làm cho Lăng Vân Long cảm thấy da đầu tê dại.
Tô Dục nhìn hai người gươm súng sẵn sàng, qua một lúc lâu mới không nhanh không chậm hòa giải: “Mặc Mặc còn nhỏ, không hiểu chuyện cũng là điều có thể tha thứ, chúng ta là người lớn, chúng ta là người lớn cần phải dạy dỗ nhiều hơn.”
“Dì, dì có biết bố tức giận vì chuyện gì không? Con im lặng ngồi ở phía trước chơi game, sao bố lại bắt con xin lỗi Tiểu Điềm chứ? Lúc nãy vừa mới ngủ gật, lại mơ thấy con đánh Tiểu Điềm sao?”
Trên mặt Lăng Mặc mang theo sự trào phúng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn quanh ba người ngồi ở phía sau.
Quả nhiên, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, người chia theo đàn.
Ba người này xếp ngồi cùng nhau, rất hài hoà.
Lăng Vân Long ngồi ở giữa giống như đầu heo dùng để cúng tế, béo mà chán ngấy.
Tô Dục nằm tạo dáng ở bên cạnh ông ta – người có thân hình thành chữ “S” lõm, cực giống một con gà trống hoa nhẵn bóng với bề ngoài không đều đặn.
Về phần Lăng Điềm, chén trà xanh sống động giống như một chén nước gợn sóng.
Nghĩ đến đây, khoé môi Lăng Mặc càng sâu hơn, nhưng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước ba người ở trước mặt với vẻ mặt khác nhau.
Lăng Mặc nhìn Lăng Vân Long vẫn còn cảm thấy buồn cười, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu cũ: “Sau này nếu mày còn dám sỉ nhục Tiểu Điềm thì tự lo liệu đi! Còn nữa, cách Phi Phàm xa một chút, nếu còn quấy rối mối nhân duyên tốt của Lăng Điềm, xem tao sẽ trừng trị mày như thế nào.”
“Tôi sỉ nhục cục mụn bảo bối của ông lúc nào? Về phần Phi Phàm, tôi cũng cảm thấy rất phiền phức, cứ bám lấy tôi không tha, nhất định muốn tôi nhận lấy chiếc nhẫn kim cương…”
Lời của cô chưa dứt, Lăng Điềm cũng đã không kiềm chế được sự lo lắng trong lòng, luôn miệng hỏi đến cùng:
“Chị muốn nói, anh Phi Phàm tặng nhẫn kim cương cho chị sao?”
“Đúng vậy, nhưng tôi đã từ chối rồi.”
Lăng Mặc quay đầu lại, cũng lười nói nhảm với Lăng Điềm.
“Mặc Mặc, không phải con nghĩ sai rồi chứ? Chiếc nhẫn kim cương của Phi Phàm chắc là quà sinh nhật tặng cho Tiểu Điềm mới đúng, vô duyên vô cớ, sao cậu ấy lại tặng cho con làm gì?” Tô Dục cười nhạt, mặc dù đang đặt câu hỏi, giọng điệu lại có vẻ rất chắc chắn..
Xuất thân của Lương Phi Phàm là trâm anh thế phiệt, từ nhỏ chính là người nổi bật trong giới nhân vật nổi tiếng. Một cậu ấm thế gia như cậu ta, ánh mắt chắc chắn không thấp. Dù ra sao, cũng sẽ không vừa ý một con bé quê mùa.
Nghe Tô Dục nói như vậy, Lăng Điềm cũng trở lên cảnh giác vẻ mặt tức giận.
Mắt của cô ta nhìn chằm chằm Lăng Mặc, vội vàng hỏi:
“Không phải là anh Phi Phàm nhờ chị chuyển cho em chiếc nhẫn kim cương đó chứ?