Sau Khi Trọng Sinh, Cô Nổi Tiếng Trong Giới Đại Thần

Chương 11: Tên cặn bã trước đấy muốn bao dưỡng cô

Lăng Mặc hơi nâng cằm, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Lương Phi Phàm, mỗi câu nói rõ ràng còn mang theo ý trêu đùa:

“Sao vậy, thiếu chủ nhà họ Lương muốn nối lại tình cũ sao?”

Ở trước đám đông, Lăng Điềm thấy Lương Phi Phàm nắm lấy tay Lăng Mặc, trong lòng vang lên một tiếng chuông cảnh giác, ngược lại chủ động kéo cánh tay cậu ta, tủi thân hỏi:

“Anh Phi Phàm, không phải anh nói trong bữa tiệc sinh nhật sẽ tạo bất ngờ cho em sao?”

“Tiểu Điềm, em lên xe trước đi.”

Lương Phi Phàm cau mày, lúc này mới nhớ ra có một chiếc nhẫn cầu hôn yên lặng nằm trong túi quần.

Ngay từ một tuần trước, khi cậu ta biết Lăng Mặc được đưa về nhà họ Lăng, cũng đã quyết tâm đưa lễ vật đến chạm ngõ, chuẩn bị làm trò trước mặt cô đeo nhẫn cầu hôn lên tay Lăng Điềm.

Sở dĩ cậu ta vội vàng cầu hôn Lăng Điềm, đơn giản là muốn nhân cơ hội này trả thù Lăng Mặc một cách tàn nhẫn vì đã tra tấn cậu ta không còn một mảng da nguyên vẹn nào.

Nếu Lăng Mặc đã hèn hạ đến mức bị một người đàn ông lỗ mãng làm sảy thai ba lần, cậu ta cũng muốn để cho cô nếm thử mùi vị bị vứt bỏ.

Nhưng bất ngờ chính là, người con gái xinh đẹp lạnh lùng trước mặt này hoàn toàn không để cậu ta vào mắt, lúc đối diện với cậu ta, ánh mắt như còn toát ra sự khinh thường.

Lương Phi Phàm vốn định dùng những lời lẽ bẩn thỉu nhất để làm nhục Lăng Mặc, những lời nói vừa ra khỏi miệng, đột nhiên lại không biết nói như thế nào.

Khi Lăng Điềm thấy ánh mắt cậu ta luôn dán chặt lên người Lăng Mặc, khó chịu như bị cào vào tim cào vào phổi.

“Anh Phi Phàm, em lên xe trước đây.”

“Ừ.”

Lương Phi Phàm nhàn nhạt đáp lại, giọng nói ảm đạm, bây giờ cậu ta còn lộ rõ

sự thiếu kiên nhẫn.

Sau khi Lăng Điềm không tình nguyện lên trên xe, Lăng Mặc cũng không muốn nguỵ trang là cô ghét Lương Phi Phàm nữa, lạnh lùng liếc nhìn cậu ta:

“Lương Phi Phàm, có rắm thì nhanh thả đi.”

“Thái độ của em như vậy là có ý gì?” Lương Phi Phàm chạm vào mũi, trong lòng cảm thấy không được thoải mái.

Lăng Mặc dùng sức rút bàn tay đỏ ửng đang bị cậu ta nắm, lạnh lùng hỏi:

“Anh không hiểu tiếng người à?”

Lông mày hình kiếm của Lương Phi Phàm vô thức nhíu lại, đột nhiên trên mặt hiện lên một chút hoài nghi.

Bây giờ, Lăng Mặc và cô gái mềm mại dễ thương tốt bụng bảy năm trước khác nhau hoàn toàn, làm cho cậu ta cảm giác được sự xa lạ trước nay chưa từng có.

Lăng Mặc im lặng không nói gì nhìn Lương Phi Phàm, vốn định hất tay ra rời đi, nhưng để tìm hiểu rõ nguồn gốc nỗi oán hận của Lương Phi Phàm đến từ đâu, lúc này mới nhẫn nhịn lặp lại một lần nữa:

“Tôi đã nói với anh rồi có rắm thì mau thả đi, đừng có ‘chít chít’ quấy rầy tôi, làm lãng phí thời gian của tôi, chuyện này hẳn là nghe hiểu đúng không?”

“Những năm gần đây, rốt cuộc em đã trải qua những gì, sao lại trở nên thô tục, đê tiện như vậy?” Trong lời nói của Lương Phi Phàm tràn đầy sự đau lòng.

Lăng Mặc thấy trong ánh mắt của cậu ta lóe lên sự thương tiếc rồi biến mất, đột nhiên cười thành tiếng: “Lương Phi Phàm, thu lại sự dối trá của anh đi. Nếu như anh thật sự quan tâm đến tôi, sao có thể mặc kệ tôi bảy năm không hỏi han gì thế?”

“Nhắc lại chuyện cũ là có ý gì?”

Lương Phi Phàm như bị giẫm phải điểm đau, càng ngày càng trở nên cáu kỉnh.

Trong nháy mắt, cậu ta đẩy mạnh Lăng Mặc vào bức tường ngoài khách sạn, vội vàng nhét chiếc nhẫn kim cương ở trong túi quần vào tay cô: “Cất nhẫn kim cương thật tốt, coi như là phí bao dưỡng nửa năm.”

Vừa dứt lời, cậu ta sốt ruột không thể chờ được nữa cúi người xuống, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô không ngừng trêu chọc cậu ta.

“Chiếc nhẫn này, không phải nên đeo vào tay Lăng Điềm sao? Lương Phi Phàm, hành vi ăn trong bát nhìn trong nồi của anh thật sự là quá buồn nôn.”

Lăng Mặc lạnh lùng nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại vô hạn ở trước mặt, đột nhiên giơ tay lên, tát cậu ta một cái thật mạnh.

Cú đánh làm cho chân cậu ta xiêu vẹo, trực tiếp quỳ gối dưới chân cô.

Lương Phi Phàm không ngờ Lăng Mặc lại không biết suy nghĩ như vậy, gầm lên tức giận mắng cô: “Đồ đê tiện, ở dưới quê em có thể ngủ với bất cứ người đàn ông lỗ mãng nào đó, sao ở trước mặt anh lại giả vờ thanh cao như vậy? Chẳng lẽ em không nên cảm thấy may mắn sao, anh sẽ không vì cơ thể em dơ bẩn mà vứt bỏ em nhỉ?

“Ồ, anh quá coi trọng bản thân mình rồi.”

Lăng Mặc khoanh tay, dáng vẻ ung dung nhìn Lương Phi Phàm – người có cổ đang nổi gân xanh giống như con sư tử đang tức giận, không hề để ý hỏi một câu:

“Chuyện tôi ở quê có phải Lăng Điềm nói với anh không?”

Lương Phi Phàm hung ác lau đi vết máu đỏ thắm trên khoé môi – chỗ bị cô tát, không cam lòng hỏi cô: “Chẳng lẽ ở trong lòng em, anh không thể so được với mấy người đàn ông lỗ mãng mà em đã quen sao?”

Lăng Mặc dùng ánh mắt giễu cợt đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, bây giờ mới khẽ gật đầu: “Thật sự quá thua kém rồi. Những người đàn tôi gặp ở quê đều hoang dã và tuyệt vời, sống rất tốt còn không dính người, tôi rất hài lòng.”

Nói xong, cô tiện tay cầm nhẫn kim cương ném xuống chân cậu ta, cũng không quay đầu lại đi vào trong xe thương vụ màu đen.

“Lăng Mặc, em chờ đó.”

Lăng Phi Phàm nghiền qua chiếc nhẫn kim cương lấp lánh sáng chói ở trên mặt đất, tức giận đến mức đấm một cái lên bức tường ngoài khách sạn.

Một ngày nào đó, cậu ta sẽ cho Lăng Mặc biết, kết quả của việc phản bội cậu ta sẽ thê thảm như thế nào.



Trên tầng cao nhất của khách sạn Đế Hoàng, Tần Bắc Minh bình tĩnh đứng trước cửa sổ, đôi mắt sắc bén như chim ưng dõi theo bóng dáng uyển chuyển của Lăng Mặc.

Mãi đến khi cô lên chiếc xe thương vụ của nhà họ Lăng, mới miễng cưỡng thu hồi ánh mắt.

Lục Cận Cửu nhìn Tần Bắc Minh đang mất hồn mất vía, đột nhiên bước đến gần, thần bí nói: “Anh Tam, em đã điều tra tất cả tư liệu về vị tiểu thư nhà họ Lăng trong mười bảy năm qua, anh có muốn xem không?”

“Không cần.”

Tần Bắc Minh coi thường việc xem trộm chuyện riêng tư của người khác.

Phàm là người hoặc chuyện làm cho anh cảm thấy hứng thú, anh có xu hướng dùng nhiều tâm tư để đi tìm hiểu người đó hơn, mà không phải đơn giản chỉ dùng các phương tiện, kỹ thuật, để hoàn toàn vạch trần quá khứ của người đó.

“Thực sự không muốn xem sao?”

Lục Cận Cửu ngồi lên mép ghế sô pha, nhiệt tình lật xem những bức ảnh của Lăng Mặc trong điện thoại, ríu rít nói: “Quả thật thì từ nhỏ cô lăng đã rất xinh đẹp rồi, giá trị nhan sắc này, lúc không trang điểm cũng có thể gϊếŧ chết bông hoa hồng nhỏ.”

“Nông cạn.”

Ngoài miệng Tần Bắc Minh nói như vậy, nhưng cơ thể lại rất thành thật đến gần chỗ Lục Cận Cửu.

“Không phải anh Tam không có hứng thú sao?”

Lục Cận Cửu giấu điện thoại di động ở sau lưng, mắt sáng lên, vẻ mặt đầy sự trêu chọc.

“Dám lặp lại lần nữa không?”

Tần Bắc Minh không để ý đến lời nói trêu chọc của Lục Cận Cửu, phút chốc đặt đầu gối lên mép ghế sô pha, bộ ngực vô hạn thẳng tắp đến gần cơ thể hơi cong của Lục Cận Cửu.

Lục Cận Cửu ngơ ngác, lo lắng mà nhìn chằm chằm Tần Bắc Minh- người dường như có thể bổ nhào về phía cậu bất cứ lúc nào, cơ thể to lớn lại bắt đầu run rẩy.

Cậu vô thức ngửa người ra sau, run rẩy hỏi: “Anh Tam, không phải từ lâu anh đã thèm muốn em chứ?”

“Đưa điện thoại của cậu đây.”

Đầu Tần Bắc Minh đầy hắc tuyến, cuối cùng cảm thấy Lục Cận Cửu đang mắc phải chứng bệnh ảo tưởng bị bức hại.

“Hả?”

Một giây trước Lục Cận Cửu nhìn như một con mãnh thú, một dòng nước lũ, giây tiếp theo Tần Bắc Minh đứng ở trước mặt cậu vẫn tao nhã như thường ngày, dù sao luôn cảm thấy mình đã bị anh hủy hoại hoàn toàn, yếu ớt bất lực đến mức chỉ muốn cuộn tròn lại, ôm mình thật chặt trên chiếc ghế sofa mềm mại.

Tần Bắc Minh lười giải thích, lại cúi người xuống, cướp lấy điện thoại di động mà Lục Cận Cửu đang ôm trong lòng.

“Ôi! Anh Tam, không muốn! Em sợ đau…”

Lục Cận Cửu lại hiểu sai ý, khẩn trương sử dụng cả tay và chân, không cam lòng giống như một kẻ hèn mọn nương nhờ ác bá.