Toàn bộ đại sảnh ồ lên……
Các anh trai thì huýt sáo hò hét, các cô gái thì phấn khích vì sự hài hước của hắn, Phương Á liền tức giận đến nổi lông tóc chợt dựng đứng lên, nhưng, khi Bạch Mao Hồ Yêu dùng ngón tay thon dài, vô cùng thân thiết đưa về phía tôi, thì không gian đột nhiên yên tĩnh…
Tôi có một loại xúc động muốn đánh chết hắn! Hành động này của hắn có khác gì là việc đẩy tôi vào mười tám tầng địa ngục! Cái con hồ ly đầy bụng xấu xa này, lão nương phải liều mạng với anh!
Ngay lúc tôi dự định cho hắn huyết bắn đương trường thì Bạch Mao Hồ Yêu lại thay đổi cách nói, cười cười: “Cảm ơn bạn học Bạch Mễ đã nhảy với tôi bài này, chỉ mong phần biểu diễn của chúng ta có thể làm cho Phương thọ tinh hôm nay cảm thấy vui vẻ.” Rồi nâng ly lên: “Happy Birthday!”
Mọi người lại một lần nữa trở nên nhiệt tình sôi nổi nâng ly chúc mừng sinh nhật. Phương đại thiếu gia cho dù có tức giận trong bụng, nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống, cuối cùng hóa thành một cái rắm là xong việc.
Lúc vũ hội sinh nhật sắp kết thúc, Phương đại thiếu gia cho dù bị Bạch Mao Hồ Yêu chiếm đoạt hào quang, nhưng vẫn nỗ lực duy trì phong độ, khiến cho mối quan hệ hữu nghị này có thể hạ màn một cách tương đối.
Nhưng mà chỉ bằng vào cánh tay đang khống chế cổ tay tôi đây mà xem, thì tôi có thể cảm nhận được tối nay anh ta không dự định tha cho tôi chạy đi.
Bạch Mao Hồ Yêu lúc sắp ra về liền đến gần nói nhỏ vào tai tôi: “Bạn học Bạch Mễ, tôi chờ hứa hẹn đêm xuân của cô.”
Tôi đã biết con hồ ly tinh này không dễ dàng tống cổ đi, cho nên liền đơn giản dựa vào Phương đại thiếu gia làm cái cớ, lập tức quay đầu lại dùng ánh mắt biểu đạt rằng tôi cũng không có cách nào khác.
Bạch Mao Hồ Yêu nhướng mày liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi xoay người bỏ đi, nụ cười như không cười kia thật sự khiến người ta sởn tóc gáy.
Phương Á hung hăng trừng mắt liếc tôi, lúc Phương Hàng bảo cô ta đi cùng Tống Nhan Ngọc đến một căn biệt thự khác ngủ lại.
Khách khứa đều đã ra về, Phương đại thiếu gia nhẹ nhàng thu cánh tay lại, ôm lấy eo thon của tôi, sóng mắt rung chuyển dịu dàng, thân mật nói: “Tiểu Mễ, anh muốn lấy quà sinh nhật.”
Tôi khuôn mặt ửng hồng, hơi xoay xoay cổ.
Phương đại thiếu gia hô hấp căng thẳng, chậm rãi cúi đầu thì thầm: “Tiểu Mễ, em thật quyến rũ.”
Tôi đột nhiên đẩy anh ta ra, nghịch ngợm cười: “Em muốn dùng rượu vang đỏ tắm gội.”
Phương đại thiếu gia không buông tha: “Anh sẽ hầu hạ Tiểu Mễ.”
Tôi cười ha ha chạy đi, trong lòng thầm nghĩ làm thế nào xử lý anh ta.
Anh ta chồm lên phía trước đẩy tôi ngã xuống sofa, ánh mắt rung động, hơi thở nặng nề lập tức phả vào mặt…
Tuy rằng tôi vô cùng vui sướиɠ khi hưởng thụ sự nhiệt tình phục vụ của các chàng trai đẹp, nhưng tuyệt đối không đến mức quả đào hư thối nào cũng có thể nuốt xuống bụng, lập tức dùng gối ngăn cản nụ hôn của con sói lại, rồi lại dùng đùi cố định eo của hắn, khiến cho sự phấn khởi của hắn giống như một viên đạn bị tắc nghẽn trong họng súng, không bắn được cũng không thu về được.
Tôi vừa ôm gối duyên dáng lộ ra đôi mắt phượng phong tình, chuyển động tròng mắt như lưu li lộng lẫy mê hoặc, ngượng ngùng mà tán tỉnh nói: “Hàng, anh phải dịu dàng một chút... em... em là lần đầu tiên đấy.”
Phương Hàng nghe vậy, cả nhịp thở cũng sắp biến thành một loại thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ màu hồng phấn, anh ta có vẻ hết sức nóng nảy kéo cái gối mà tôi đang ôm ra, ngón tay vừa định vuốt ve đôi núi tuyết của tôi, thì lại bị tôi giữ lại, hơi thở yêu kiều nói: “Hàng, em không thích sô pha.”
Phương Hàng trong mắt chỉ toàn lửa dục thiêu đốt trần trụi, giọng nói thoát ra khỏi miệng đã trở nên khàn khàn, vô cùng vội vàng hỏi: “Chúng ta đi lên giường nhé?”
Tôi lắc đầu, tiếp tục dùng đùi mê hoặc thần kinh anh ta, dùng mị nhãn như tơ kéo anh ta xuống địa ngục: “Đến phòng sách đi, em thích khinh rẻ thánh hiền.”
Phương Hàng hơi sửng sốt, lập tức do dự. Xem ra quả thật phòng sách có bí mật!
Tôi vươn ngón tay ra, kɧıêυ ҡɧí©ɧ một chút lên hai quả trái cây nhỏ của hắn, nũng nịu kêu một tiếng: “Hàng...”
Phương Hàng hơi thở nặng nề, cánh tay khoanh lại, bế tôi lên lầu hai, móc chìa khóa mang theo bên người ra, mở cửa phòng sách.
Tôi giả vờ vừa hưng phấn vừa khẩn trương đánh giá mọi thứ chung quanh, thân thể đã bị Phương Hàng đặt lên trên cái bàn sách lớn, cúi đầu muốn lập tức tiến công…
“Tính tong……” Một tiếng chuông cửa vang lên.
Phương đại thiếu gia hoàn toàn phớt lờ, tiếp tục chồm về phía tôi…
“Tính tong … Tính tong … Tính tong …” tiếng chuông cửa liên tục vang lên một cách điên cuồng, Phương đại thiếu gia cuối cùng cũng bị chọc giận, liền cười xin lỗi tôi, sắc mặt âm u xoay người, đi xuống lầu mở cửa.
Tôi thở ra một hơi, thả lỏng cánh tay, vì bản thân mình không cần phải tìm một cơ hội khiến hắn bất tỉnh mà hết sức vui vẻ. Sau đó động tác vội vàng nhanh chóng tìm kiếm khắp các ngăn kéo bàn, rồi ảo não phát hiện tất cả đều đã bị khóa!
Nếu bây giờ có Hắc Dực Miên Thần ở đây thì tốt quá rồi.
Tôi nhục chí tiện tay chụp lấy cái điện thoại, trong đầu lập tức lóe lên một ý nghĩ, vội vàng xem lịch sử cuộc gọi, sử dụng giấy bút ghi lại hết tất cả các dãy số trong đó.
Lần này hi sinh nhan sắc, dù sao cũng phải lấy được chút thu hoạch, đúng không?
Tôi bên này vận dụng ngòi bút như thần, thì dưới lầu một tiếng tát tai chát chúa vang lên trong đêm khuya. Sau khi chép xong số điện thoại, nhét vào trong người, tôi ôm tâm tư xem trò hay, cho nên lay động xuống cầu thang một cách tuyệt đẹp thì liền thấy cái màn sinh động kia.
Bạn học A Tàng bị tức giận đến nỗi mặt mày trắng bệch xuất hiện ở cửa, hơn nữa lại còn có vài phần hương vị khủng bố, cô ta tức giận gầm nhẹ nói: “Phương Hàng! Anh là thằng khốn kiếp!”
Phương đại thiếu gia xoa xoa má trái vừa mới bị tát một cái thật mạnh, xoay gáy lại đối diện với tôi, tức tối rống lên: “Tàng! Cô đừng có gây rối ở đây, chúng ta đã chia tay rồi.”
Bạn học A Tàng ánh mắt chan chứa lệ nhòa, một lần nữa giơ tay lên định đánh về phía mặt bên kia của Phương đại thiếu gia nhưng lại bị anh ta khống chế, anh ta gầm lên một tiếng: “Đủ rồi!”
A Tàng cuồng loạn hét lên: “Không đủ! Không đủ! Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Nói chia tay thì chia tay? Anh xem em là cái gì? Giấy vệ sinh dùng một lần rồi bỏ à?” Trong lúc Phương đại thiếu gia cứng đờ ra, A Tàng đẩy anh ta ra một bên rồi lao về phía tôi mà gào thét: “Con đê tiện này! Con điếm! Mày là con điếm không biết xấu hổ!”
Tôi cảm thấy nếu chiếu theo thứ tự trước sau, thì bạn học A Tàng này nhất định là xếp hàng sau lưng tôi, cho nên cô ta mới chính là con điếm giành bạn trai của tôi chứ!
Chỉ là đối với loại đàn ông này, tôi thật sự không dám khen tặng, lại càng không muốn giữ lại mà dùng, cho nên không thèm cãi cọ với cô ta, nhưng mà diễn trò thì cần phải diễn cho xong.
Trong lúc bàn tay khủng bố của cô ta sắp tới, thì tôi sử dụng một góc độ tuyệt đối chân thật nghiêng mặt qua, tuy rằng có thể tránh thoát, nhưng cũng giả vờ kêu lên đau đớn, tỏ vẻ mình đã bị con điên này làm bị thương rồi.
A Tàng ngơ ngác, đương nhiên là vì cảm thấy vô cùng kỳ lạ, sao mình có thể luyện được thần công đánh người xuyên qua không khí vậy?!
Phương Hàng hét lớn: “Tàng, cô thật là quá đáng!”
Tôi ôm mặt, cúi đầu chạy xẹt qua bên người A Tàng, hai mắt đẫm lệ nhìn Phương đại công tử đưa tay kéo mình lại, hung hăng đẩy anh ta ra, vội vàng lủi vào trong bóng đêm, giống như là đã chịu ức vô cùng đau khổ mới phải bỏ đi.
Phương Hàng định đuổi theo thì đã bị A Tành cuốn lấy, sau khi tôi thương tâm vô cùng chạy như điên ra khỏi biệt thự, liền buông tay đang che một bên mặt xuống, cười cười đắc ý.
Nhìn con đường dài thăm thẳm không có điểm cuối kia, cũng không biết làm thế nào để tiếp tục bò khỏi chỗ này, tôi đã có chút bất đắc dĩ cười khổ.
Tôi cảm thấy bình thường là ở vào những thời điểm thế này, nếu có một chiếc xe thể thao ngừng lại ở bên cạnh tôi, sau đó có một anh chàng cực phẩm soái ca nhảy xuống, mời tôi đi một chặng đường thì có lẽ đây sẽ là một đoạn phong cảnh mỹ lệ trong cuộc sống của tôi.
Ha ha… Không phải tất cả các câu chuyện cổ tích đều là bắt nguồn từ hiện thực hay sao?
Khi tôi ôm cánh tay thất tha thất thểu đi dưới ánh trăng sáng sao thưa, hoàn toàn là bộ dạng thanh nhàn yên lặng thì quả nhiên có một chiếc xe ngừng lại ở bên cạnh tôi thật, anh chàng soái ca đẹp trai trên xe kia lại càng xuất sắc đến nỗi ánh trăng cũng mất đi tươi sáng, hắn có con ngươi giống như được tạo thành bởi vô số viên kim cương lộng lẫy tuyệt trần, thâm tình và vui vẻ nhìn tôi, dùng ngón tay thon dài xinh đẹp cầm tay lái, cười nhe hàm răng trắng sáng như thỏi bạc, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng như là một loại rượu ngon làm say lòng người: “Bạn học Bạch Mễ, lên xe đi.”
Khóe miệng tôi co rút nhìn cái xe đạp tàn tạ của hắn, ôi… tuyệt đối không sai chính là một chiếc xe đạp tàn tạ từ đời thuở nào, đã bắt đầu xảy ra các hình thức linh kiện va chạm tự sát, hai mắt tôi vì vậy mà cũng trở nên hết sức mơ hồ.
Bạch Mao Hồ Yêu chống đôi chân dài lên mặt đất, duỗi tay xoa xoa đầu tôi, nhướng mày cười nói: “Sao hả? Muốn chạy bộ về à?”
Ngón chân tôi rất đau xót, vì thế vô cùng không có tiền đồ lập tức đầu hàng, dùng tay kéo kéo bộ váy, sau đó ngồi lên trên yên sau xe hắn.
Bạch Mao Hồ Yêu đưa cánh tay ra ôm ngang người tôi rồi đặt lên trên càn xe phía trước, cố định tôi trong l*иg ngực hắn, chân dài giẫm một cái, chiếc xe cân bằng chạy đi.
Tôi dùng ngón tay khảy khảy cái chuông cổ xưa phía trước, nghe nó phát ra tiếng leng keng trong trẻo, cười ha ha: “Bạch Hồ, tôi bắt đầu bội phục anh rồi đó, thứ đồ cổ này anh đào ở đâu ra vậy?”