Cơ Thể Song Tính Chết Tiệt, Tưởng Ông Đây Muốn Bị Đè Lắm Sao!

Chương 4: Hết nhào nắn lại liiếm mút, sử dụng tuyệt kỹ khiến cậu sướng điên (H nhẹ)

“Anh không được nói với người khác.” Nếu không cậu không thể sống được nữa, những nỗ lực của cha mẹ cậu cũng uổng phí.

Tần Vân Cảnh đè rung động trong lòng xuống, khom lưng cầm lấy áo ngắn của cậu lên, tháo cúc áo giúp cậu, “Tôi nói rồi, nếu em nói tôi liền nghe theo.”

Hắn ôn nhu khoác áo ngắn lên người cậu, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp, làm như an ủi: “Những lời này hiện tại vẫn hữu hiệu.”

Lâm Phong Loan kinh ngạc: “Nhưng tôi là nam……” Nói đúng ra là bất nam bất nữ.

Tần Vân Cảnh vuốt ve mái tóc không quá dài của cậu, “Chỉ cần em là chính em thôi.”

Lâm Phong Loan chưa trải sự đời, đây là lời nói tốt nhất mà cậu từng nghe.

Chỉ cần là chính cậu thôi……

Không phải bởi vì cậu là nam hay là nhân, đơn giản cậu là cậu.

Hoảng thần một phen, ngón tay thon dài của Tần Vân Cảnh câu lấy vải bông quấn quanh ngực cậu, từ từ mở ra, “Đêm nay ở lại nhà tôi đi, ngày mai đưa em về.”

“Không được!” Lâm Phong Loan giơ tay che trước ngực, ngực cậu phát dục quá nhanh, khó khăn lắm mới quấn vải bông lại mới miễn cưỡng có thể làm nó nhỏ lại, nếu bị thả ra, cặρ √υ' bực kia nặng trĩu trước ngực làm cậu thấy thẹn.

“Sợ cái gì? Tôi cũng không ăn em.” Con ngươi của Tần Vân Cảnh luôn chứa ý cười ôn nhu, giọng nói cũng rất êm tai.

Dễ nghe đến mức…… Làm cậu chưa bao giờ sẽ hoài nghi lời hắn nói là giả.

Thẳng đến khi vải bông quấn trước ngực cậu bị tháo ra, cậu mới giật mình muốn tránh.

Nhưng Tần Vân Cảnh không cho cậu cơ hội, thả tay bế cậu lên.

Hắn không dám tin nhìn thiếu niên trong lòng.

Cơ thể gầy nhưng rắn chắc lại có một cặρ √υ' đầy đặn, hút mắt.

Vυ' mượt mà đầy đặn, ở trên l*иg ngực gầy yếu của thiếu niên có vẻ cực kỳ lớn.

Vυ' trắng nõn, núʍ ѵú hồng nhạt rất nhỏ như chóp hồng trên quả đào, ngay cả quầng vυ' cũng ít đến đáng thương.

Tần Vân Cảnh rõ ràng cảm giác được tiếng hít thở của bản thân càng ngày càng nặng, dươиɠ ѵậŧ trong quần cũng dần trướng lớn.

Yết hầu hắn lăn lộn, gợi lên ý cười không tốt: “Vυ' lớn như vậy? Là giả đi, để tôi nếm thử xem.”

“Anh đừng…… Ưm hừ……”

Vυ' lớn mềm mại bị mυ'ŧ vào khoang miệng, núʍ ѵú bị liếʍ mυ'ŧ, vυ' bị hút tê tê dại dại.

Lâm Phong Loan cắn răng mới không để tiếng rêи ɾỉ kỳ quái kia tràn ra khỏi miệng.

Tần Vân Cảnh vừa liếʍ mυ'ŧ ngực cậu vừa ôm cậu trở về phòng.

Phòng ngủ của hắn rất lớn, trong đó có một chiếc giường phong cách Châu Âu siêu lớn, hắn thả thiếu niên lên giường, miệng ngậm vυ' cậu mãi không thả.

Một bàn tay khác mò sang bộ ngực còn lại, hết nhào nắn lại trêu đùa, bộ ngực đầy đặn kia biến thành đủ hình dạng trong tay hắn.

Đây là lần đầu tiên cậu bị người ta nhào nặn vυ' như vậy, cậu mới biết thì ra vυ' cậu còn có thể ăn.

Hắn ăn cẩn thận như muốn ăn sạch nó, mυ'ŧ mãi không thả.

“Đừng…… Đừng mυ'ŧ nữa, đau quá.” Hắn hút quá mạnh, cảm giác tê dại ban đầu biến thành đau đớn.

Tần Vân Cảnh phun núʍ ѵú của cậu ra, bên miệng còn dính nước bọt, luyến tiếc vươn đầu lưỡi liếʍ láp: “Là vυ' thật, không phải giả, vậy….. L*и nhỏ bên dưới có phải là giả hay không?”

Nói, liền lấy tay muốn sờ.

Lâm Phong Loan sợ hắn, bò lên giường tránh, “Không phải lúc nãy anh đã sờ rồi sao? Không được sờ nữa.”

Hắn vừa sờ nơi đó cậu liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, tê tê dại dại, cả người không có sức lực, cậu sợ…..

“Cho nên đã sờ qua một lần, sờ thêm một lần nữa thì thế nào?” Hắn từng bước ép sát, không cho Lâm Phong Loan cơ hội lui về phía sau.