Tư tế Vũ là a mẫu của Nhiêu Hòa, bà sống trên đỉnh núi. Bởi vì Vũ cùng lúc là Tư tế của nhiều bộ lạc xung quanh, nên bình thường rất bận, bận rộn đến mức gần như không có thời gian ở nhà trên đỉnh núi, đừng nói Tùy không gặp được bà, ngay cả a phụ cũng rất ít khi gặp được bà.
Thịnh thắp giọng lẫm bẫm: "Tổ mẫu thiên vị, bà không nhớ ta và đại ca sao? Đã lâu không gặp tổ mẫu, ta cũng muốn đi."
Nhiêu Hòa trừng mắt nhìn hắn nói: "Tùy sức khỏe không tốt, sức khỏe của ngươi cũng không tốt sao? Tổ mẫu rất bận, lần sau ta sẽ đưa ngươi đi cùng.
Chủ yếu là do Thịnh quá tò mò liên tục làm phiền Vũ hỏi đông hỏi tây, a phụ mới không muốn đưa hắn đi cùng, để không làm ảnh hưởng đến công việc của Vũ
Nhiêu Hòa đưa hai người Vân Anh và Minh Anh lêи đỉиɦ núi.
Buổi tối, Vũ thường không gặp ai, nếu thật sự có chuyện gì thì phải giải thích tình hình cho Nhiêu Hòa trước, nếu thấy cần thiết Nhiêu Hòa sẽ đưa đến gặp Vũ.
Nhiêu Hòa không hỏi Vân Anh muốn tìm Vũ làm gì, bởi vì mỗi quan hệ bộ lạc Đại Hổ và Bộ lạc Đại Ưng rất tốt nên không cần phải hỏi trước.
Bọn họ đến trước hang của Vũ, hai bên hang luôn luôn đuốc đốt, đây là đãi ngộ mà chỉ có tư tế mới có, các tộc nhân thay nhau đổi đuốc mỗi ngày.
Ánh sáng từ hai ngọn đuốc đủ để soi sáng hang động, Vũ và hơn chục đệ tử trẻ đang ngồi bên trong vẽ gì đó lên tường.
Vũ rất bận rộn vào ban ngày, chỉ có thể sấp sếp thời gian dạy học vào ban đêm, mỗi bộ lạc chọn ra những đứa trẻ thông minh nhất để học cùng tư tế.
Thấy có người đến, Vũ nói với các đệ tử của mình: "Sáng sớm ngày mai các ngươi phải cùng ta đi hái thảo dược. Hôm nay chúng ta đi ngủ sớm nhé."
Các đệ tử đều cung kính lui ra ngoài, đi về phía hang động lớn cách đó không xa. Đó là nơi bọn họ ngủ cùng nhau.
A phụ mang miến chua cay đặt trước mặt Vũ nói: "Tư tế đại nhân, món này là do Tùy làm, ngày nếm thử xem.”
Tư tế là người tối cao trong bộ lạc. Cho dù Vũ là a mẫu của Nhiêu Hòa, Nhiêu Hòa cũng chỉ có thể gọi bà là Tư tế đại nhân.
Vũ nhận lẫy nói: “Món ăn này mới lạ thật, ta chưa từng thấy trước đây”.
Trình Tùy thay đổi rất lớn trong khoản thời gian này, Vũ đương nhiên là biết được những thay đổi đó, bà cũng rất vui mừng.
Bà luôn cho rằng Tùy không ngốc thật, chỉ là cơ thể bị suy yếu dẫn đến việc hay buồn ngủ, ngồi phát ngốc thôi, đôi mắt của kẻ ngốc hỗn loạn chậm chạp, nhưng đôi mắt của Tùy vẫn đặc biệt trong trẻo, đẹp đẻ và nhạy bén.
Sau khi Vũ ăn xong, liền hỏi: "Tùy, cái này gọi là gì? Ngươi học nó ở đâu vậy?"
Tùy trả lời: "Đây là miến chua cay, ta đã được Thần thú chỉ cho khi đang phát ngốc."
Vũ không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nói: "Thật sự ăn rất ngon, cách làm cụ thể như thế nào, hôm khác ta sẽ gọi đồ đệ của ta đến gặp ngươi và ghi lại chi tiết."
Trình Tùy biết cái gọi là ghi chép là dùng cốt đao để khắc nó trên một phiến đá. Đây là cách các thú nhân ghi lại mọi thứ.
Vân Anh lấy ra một nắm hạt giống màu đen từ trong túi da thú, đặt nó trước mặt Vũ nói: “Tư tế đại nhân, chúng ta đã tìm thấy thứ này sau khi bay rất xa, chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây"
Tư tế sẽ ghi lại vào ký lục của bộ lạc về những loài thực vật ăn được, hay là thảo dược trong lãnh thổ bộ lạc, đặc biệt là loài cây mới được phát hiện.
Vũ nhìn kỹ hạt đen rồi nói: "Các ngươi phải nhớ nơi tìm thấy nó. Trước tiên ta sẽ kiểm tra xem có ghi chép nào về nó không. Nếu không có ghi chép, ta sẽ so sánh với các loại rau đại và thảo dược tương tự."
Vân Anh nói: "Chúng ta đã nhớ địa điểm, ngày có thể đi bắt cứ lúc nào."
Trình Tùy cẩn thận nhìn một chút, sau đó cho vào miệng cắn một cái, hắn khẳng định đó là hạt cải dầu! Nó chỉ còn non thôi.
Cậu muốn nói ngay cho tổ mẫu biết nó là gì, ăn như thế nào, nhưng tổ mẫu sẽ không tin và rất khó để giải thích rõ ràng.
Tốt hơn là chờ khi có cơ hội nhờ hai người Vân Anh, Minh Anh đưa đi xem có bao nhiêu hạt cải dầu, rồi chờ chúng trưởng thành sẽ trực tiếp giải thích.
Vũ biết hai người Vân Anh phải gập rút trở về bộ lạc nên cho họ rời đi trước.
Sau đó, bà hỏi tỉ mĩ về tình trạng thể chất gần đây của Trình Tùy, kiếm tra toàn bộ cơ thế của cậu cẩn thận nói: “Sao ngươi ăn như thế nào cũng không cao lớn chứ? Ngươi gầy quá sẽ không tốt, ta nhìn thấy mà lo lắng.”
Trình Tùy từ nhỏ đến lớn đều để cho tổ mẫu kiểm tra nên cũng không cảm thấy xấu hỗ, cậu cười nói: “Hahaha, ta bị ngứa, ta đảm bảo sẽ ăn nhiều hơn để cao lớn thêm!"
Cậu cảm nhận rõ ràng đôi bàn tay thô ráp, già nua và khô khốc hơi run lên, không còn là tư tế đại nhân đứng trên cao tỏ ra thương sót với tộc nhân của mình, mà chỉ có sự đau lòng và tình yêu dành cho tôn nhi của mình.
Ngày hôm sau, Trình Tùy đi theo đội thu thập của Thịnh như bình thường, đến trưa họ nghĩ ngơi trên một cây ăn quả khổng lồ.
Cây đại thụ cao khoản chục mét, cành lá xum xuê che khuất ánh mặt trời oi bức, trong không khí tràn ngập hương vị thơm ngọt của quả chín.
Trình Tùy từ lâu đã phát hiện ra rằng các mùa ở đây rất khác so với thời hiện đại, tuy mùa đông cực kỳ lạnh nhưng lại ngắn ngủi, thực vật sinh trưởng và trưởng thành nhanh chóng, nhiễu loại cây ăn quả chín nhiều lần trong năm, ngoại trừ mùa đông khắc nghiệt, thú nhân gần như không bao giờ thiểu rau rừng và trái cây.
Do hàm lượng oxy trong không khí cao nên tất cả các loài động thực vật ở đây đều phát triển rất tốt
Cây ăn quả ở hiện đại không thế nào cao tới hàng chục mét được, hầu hết các cây ăn quả ở đây đều có thê cao đến mức này, quả thực ra rất to nhưng vì cây so với những cây ăn quả không lỗ nên thoạt nhìn qua trông nhỏ, quả đều có hình dáng kỹ lạ.
Trình Tùy nằm thoải mái trên thân cây lớn để nghỉ ngơi, ánh nắng chiếu xuyên qua những cành lá rậm rạp, lốm đốm ánh sáng và bóng tối, xung quanh là những cây đại thụ cao lớn, trên mặt đất mọc đây cỏ dại, hoa dại và dương xỉ.
Cậu phải thừa nhận rằng tuy cuộc sống ở đây vô cùng nguyên thủy và lạc hậu nhưng phong cảnh và thú nhân ở đây đều rất đẹp!
Thịnh từ trên cây đi xuống, trong lòng ôm rất nhiều quả màu đỏ, phàn nàn: "Ngươi thật nhiều chuyện ăn quả thôi mà cũng không muốn ăn quả chua, những quả này được rồi phải không.”
Trình Tùy lập tức ngồi dậy cầm lấy ăn thì trái nào cũng ngọt phát ngấy, chín rụt có thế dùng làm rượu hoa quả, hơn nữa còn có thể lên men tự nhiên để cho ra rượu hoa quả thơm ngon mà không cần đến rượu trắng và đường.
Cậu đã muốn làm rượu hoa quả từ lâu, nhưng không có rượu trắng và đường làm nguyên liệu, cậu phải đợi quả chín mới làm được, nếu không sẽ khó lên men thành công, làm ra sẻ vô cùng đắng và khó uống, không ngon miệng.
Loại quả này được gọi là "tiểu hồng quả”, Trình Tùy thấy nó giống với quả anh đào hiện đại, chỉ lớn hơn quả anh đào một chút, to bằng quả mận.
Cậu cho rằng sự chênh lệch nhiệt độ lớn giữa ngày và đêm ở đây là nguyên nhân chính khiến trái cây rừng rất ngọt, tiểu hồng quả thích hợp nhất để làm rượu hoa quả vì chúng có vỏ mỏng, thịt rất ngọt.
Sau khi ăn no nê, cậu lập tức nói: “Nhị ca, ta muốn làm rượu hoa quả. Chúng ta hái thêm tiểu hồng quả rồi về đi”
Thịnh hứa rằng tháng này hắn sẽ nghe theo Trình Tùy khi đi thu thập, điều này cũng không quá quá đáng nên hắn sẵn sàng đồng ý.
Dưới sự hướng dẫn của Trình Tùy, Thịnh lại leo lên ngọn cây, chỉ hái những quả đỏ nhất, ngọt nhất, ngon nhất, đủ nhét đầy hai túi da thú.
Buổi chiều, họ thu thập thêm một số đậu đỏ, đậu trắng và các loại thực phẩm chủ yếu khác. Trình Tùy còn hái những quả cứng và định cho vào món bột đậu để ăn vào sáng mai.
Sau khi trở về nhà, Trình Tùy lập tức bảo Thịnh cùng mình rửa sạch tất cả tiểu hồng quả, trải ra da thú rồi đem phơi nắng cho khô.
Dù trời đã tối nhưng nắng vẫn rất nóng nên đặt ở nơi không có bóng râm là hợp lý, nếu phơi vào thời điểm nóng nhất vào buổi trưa sẽ dể bị hư hỏng, đem phơi nắng chủ yếu là làm khô nước một cách tự nhiên.
Trình Tùy lại rửa thêm hai chiếc bình gốm rồi đem phơi nắng cho khô nước.
Bình gốm là dụng cụ lên men tốt nhất, anh rất may mắn khi Tuyết Bào đã dẫn bọn họ đi nhặt đồ gốm tốt như vậy, nêu không anh phải tự làm hộp kín để lên men rượu.
Cậu còn rửa sạch rất nhiều lá lớn phơi khô, thêm một ít bùn đề bịt kín miện bình.
Đề làm rượu trái cây trước khi trời tối, cậu làm món đậu hầm cho bữa tối như thường lệ, đây là món đơn giản nhất.
Trong lúc chờ cơm chín, thỉnh thoảng cậu lại lật tiểu hồng quả lên để chúng khô đều.
Ăn tối xong, cả nhà quây xem Trình Tùy làm rượu hoa quả, họ chỉ biết Dị Thú Vương có rượu hoa quả, nhưng chưa từng nhìn thấy hay uống qua, đều cảm thấy rất mới lạ.
Đảm bảo trong bình gốm không có vết nước và tất cả tiểu hồng quả đều khô, đỗ tất cả tiểu hồng quả vào bình gốm rồi đè xuống thật mạnh cho đến khi những quả nhỏ màu đỏ còn nguyên vẹn và đều nát.
Cuối cùng dùng lá khô đậy miệng bình lại, dùng bùn đắp kín lên rồi cất vào nơi thoáng mát trong hang.
Trình Tùy rất trịnh trọng nói: “Hai cái bình gốm này không được đυ.ng vào nữa, phải đậy kín khoảng một tháng mới có thể uống được”
Thịnh nghỉ ngờ nói: “Trái cây để lâu sẽ bị hỏng, để một tháng không phải là hư hết rồi sao, đến lúc đó có thể uống được không.”
Trình Tùy giải thích: “Cái này gọi là lên men……Rượu trái cây rất ngon, uống xong sẽ có chút choáng váng, đầu rất sàng khoái. Hương vị gần như là mềm mại trong miệng và êm dịu trong cỗ họng! ”
Bọn họ đồng loạt lắc đầu, tỏ ý rằng họ không hiểu gì cả, bọn họ cũng không tin rằng Trình Tùy có thế làm ra loại rượu hoa quả mà chỉ có ở Dị thú Vương đình mới có, cho dù món ăn Trình Tùy làm trước đó có thành công đi chăng nữa.
Giáng Sơ lo lắng nói: "Đến lúc đó các ngươi khoan hãy uống, ta sẽ bắt một con chim về cho nó uống. Nếu nó không sao, chúng ta hãy uống."
Trình Tùy có thể hiểu được lo lắng của bọn họ. Thời nguyên thủy, ăn không tốt sẽ khiến dạ dày khó chịu, có thể gây tử vong.
Sau khi làm xong những chuyện này trời cũng đã tối, Trình Tùy tìm kiếm khắp hang động nhưng không tìm thấy mèo con, cậu liên tục gọi Tuyết Bảo nhưng vẫn không nhận được phản hồi.
—————————