Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ, Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 44: Vội vàng quay về

Nếu cuộc đời có thể bắt đầu lại, Lăng Vân Phàm sẽ quyết tâm không ăn cây kem đã ươn khi còn đói bụng.

Nhưng rõ ràng, trên đời này không có thuốc chữa hối tiếc, con người luôn phải trả giá cho những sai lầm của mình.

Giá phải trả của Lăng Vân Phàm lúc này là cậu ngã xuống đất, run bần bật vì đau bụng.

Cậu thở dài trong lòng, mắng mình quá khờ dại, duỗi tay với lấy điện thoại.

Nhưng khi cầm điện thoại trên tay, Lăng Vân Phàm không biết nên gọi cho ai.

Cậu không có người bạn đủ gần gũi để chạy đến bên mình ngay lập tức trong hoàn cảnh này

Có lẽ cậu nên gọi cho anh Hùng, người hào phóng và nhiệt tình trong nhà hàng, nhưng nhà hàng đã đóng cửa, cậu còn không biết số điện thoại cá nhân của anh Hùng.

Còn người yêu....

Kỷ Thương Hải đang ở nơi khác, không thể vội vàng trở về được, gọi cho cậu ấy chỉ làm tăng thêm nỗi lo lắng cho cậu ấy thôi.

Hơn nữa, kể từ khi đi công tác, cậu không còn nhận cuộc gọi hay tin nhắn từ cậu ấy nữa.

Có lẽ cậu ấy đang rất bận rộn.

Lăng Vân Phàm cảm thấy bất lực, cũng rất cô đơn.

Cậu đặt điện thoại xuống, cúi đầu bóp chặt bụng đang co thắt, định chờ cho đến khi cơn đau giảm đi một chút rồi mới đứng dậy uống thuốc và uống nước ấm.

Trong khi đó, tại nhà họ Kỷ

Kỷ Thương Hải chạy ra khỏi phòng vệ sinh, sắc mặt cực kém, nói nhanh với Dung Trạm: "Giúp tôi, tôi muốn rời khỏi đây ngay lập tức."

"Cái, cái gì?" Dung Trạm bất ngờ hỏi, "Nhưng ngài Kỷ vẫn còn ở đây, chúng ta làm sao có thể rời khỏi đây được?"

Kỷ Thương Hải lấy ra một lọ thuốc từ túi quần trong, đưa cho Dung Trạm.

Hắn luôn mang theo loại thuốc này để phòng khi cần.

Kỷ Thương Hải nói: "Cậu uống thuốc này đi, không cần lo lắng về những việc khác, tôi có kế hoạch của riêng mình."

Dung Trạm bối rối hỏi: "Vậy thuốc này là gì?"

Kỷ Thương Hải bình tĩnh trả lời: "Đây là một loại thuốc có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự phát tình của Omega."

Dung Trạm kinh ngạc: "???"

Kỷ Thương Hải đưa ra lợi thế: "Tôi có cách để cậu có thể ở riêng với anh trai tôi."

Ánh mắt Dung Trạm trống trải, cuối cùng, ánh mắt y tập trung vào lọ thuốc, đưa tay vặn nắp ra.

-

-

Khi hai người vừa quay trở lại nhà ăn, thuốc mà Dung Trạm đã uống vẫn chưa có tác dụng, bữa tối tiếp tục như bình thường.

Kỷ Phi làm bộ như quan tâm hỏi: "Tiểu Trạm làm sao vậy?"

Kỷ Thương Hải trả lời thay cho Dung Trạm: "Em ấy đang bị đau bụng."

Kỷ Phi nói đùa: "Có phải nói gì thì càng đến không, thật sự mang thai rồi sao?"

Khi Kỷ Phi dứt lời, Dung Trạm đột nhiên bị chóng mặt, ngã xuống đất, mặt đỏ ửng, cổ đầy mồ hôi, hít thở rất nặng.

"Tiểu Trạm!" Kỷ Thương Hải tự nhiên la lên, nhanh chóng đứng dậy.

Cùng lúc đó, mùi thơm của bơ và phô mai nướng thơm nồng đã lan tỏa khắp nhà ăn.

Bởi vì Dung Trạm đã được Kỷ Thương Hải đánh dấu tạm thời, đánh dấu tạm thời có tác dụng tương tự như đánh dấu thật, Mùi Phoremone của Omega phát ra chỉ thu hút được Alpha đã đánh dấu mình, các Alpha khác sẽ cảm thấy khó chịu và không thích mùi hương đó.

Vì thế, Kỷ Phi ngay lập tức lấy khăn che mặt và mũi lại, cau mày nhăn nhó.

"Tiểu Trạm, Tiểu Trạm!" Kỷ Thương Hải giả vờ căng thẳng gọi hai lần, sau đó nhanh chóng nói với Kỷ Phi: "Cha à, có vẻ như Tiểu Trạm đang rơi vào kỳ phát tình, tốt nhất con nên đưa em ấy ra ngoài càng sớm càng tốt."

Kỷ Phi vẫy tay, ra hiệu cho họ rời đi.

Kỷ Thương Hải hơi khom lưng: "Cảm ơn cha, lần này con và Tiểu Trạm đã làm phiền đến bữa ăn gia đình rồi, lần sau con sẽ đưa Tiểu Trạm đến để xin lỗi."

Kỷ Thương Hải vươn tay muốn ôm lấy Dung Trạm, nhưng tay phải của hắn trông rất yếu ớt, thể hiện sự đau đớn của hắn.

"Anh," Kỷ Thương Hải gọi Kỷ Thương Khung, "giúp em ôm Tiểu Trạm lên xe, tay phải của em bị thương từ hai ngày trước nên không thể ôm em ấy được."

Kỷ Phi nghe vậy, híp mắt lại: "Để quản gia giúp đỡ cũng được, không cần phải làm phiền tiểu Khung."

Kỷ Thương Hải giải thích: "Dung Trạm có rối loạn tâm lý, không thể để người lạ chạm vào."

Thật sự là vậy, từ nhỏ Dung Trạm đã sợ tiếp xúc với người lạ sau khi bị một Alpha bắt nạt, Kỷ Phi đã biết điều này từ lâu.

Kỷ Thương Khung lo lắng muốn chết, không do dự, nhanh chóng đến ôm lấy Dung Trạm, vội vã nói với Kỷ Phi: "Cha, trường hợp khẩn cấp cần được xử lý ngay, bữa tối này bọn con không thể tiếp tục ăn được nữa, con và Tiểu Hải sẽ đưa em ấy đi khám bệnh."

Sau đó, Kỷ Thương Khung ôm chặt lấy Dung Trạm, cùng Kỷ Thương Hải nhanh chóng rời khỏi nhà ăn.

Kỷ Phi nhìn quanh với một mảng tàn tích trước mắt, miệng khẽ cong lên một nốt cười châm biếm, nói với chính mình: "Thật là thú vị."

-

-

Kỷ Thương Khung và hai người vội vàng đến ga xe để tìm chiếc xe của Kỷ Thương Hải.

Kỷ Thương Hải mở cửa xe, nhờ Kỷ Thương Khung đặt Dung Trạm lên ghế sau.

Dung Trạm cảm thấy yếu ớt và mệt mỏi, cả cơ thể như nhũn ra, mồ hôi uớt nhẹp tóc. Ánh mắt mê ly, môi mềm ướŧ áŧ.

Pheromone của Omega quá đậm đặc, Kỷ Thương Hải là Alpha đã đánh dấu tạm thời y, cũng bị ảnh hưởng bởi Pheromone này. Hắn hơi hơi thở dốc, mặt đỏ ửng.

Kỷ Thương Khung biết rõ mình là người ngoài cuộc, cảm thấy tim mình đau nhói. Sau khi đặt Dung Trạm lên ghế sau, anh quay lại nói: "Tiểu Hải, anh giao tiểu Trạm cho em, em phải... phải chăm sóc tốt cho em ấy..."

Kỷ Thương Hải nắm lấy cổ áo sau của Kỷ Thương Khung, kéo anh quay lại.

Kỷ Thương Khung: "Hả?"

Kỷ Thương Hải lấy một lọ thuốc và một chai nước từ ngăn đựng đồ của xe ra, đưa cho Kỷ Thương Khung và nói: "Lên xe, cho cậu ấy uống thuốc đi."

Kỷ Thuơng Hải nhận lấy, mơ hồ hỏi: "Đây là thuốc gì vậy?"

Kỷ Thương Hải không kiên nhẫn, mặt tối như mây đen: "Nhanh lên xe đi! Em đang bận lắm!"

Kỷ Thương Khung giật mình, nhanh chóng lên xe, ngồi vào ghế sau.

Khi rời khỏi bãi đỗ xe, Kỷ Thương Hải mới nói với Kỷ Thương Khung: "Thuốc mà em đưa cho anh là thuốc ức chế kỳ phát tình của Omega."

"À, ra vậy." Lúc này Kỷ Thương Khung mới cho Dung Trạm uống thuốc.

Sau khi uống thuốc, cơn nóng trong người Dung Trạm cũng bớt đi ít, nhưng vẫn rất yếu, hai chân mềm nhũn, mơ màng như sắp ngủ.

Kỷ Thương Khung rất lo lắng, cởϊ áσ khoác phủ lên người Dung Trạm.

Sau khi Kỷ Thương Hải xác nhận không có ai đuổi theo xe của họ, hắn mới nói với Kỷ Thương Khung: "Giữ lấy Dung Trạm, thắt chặt dây an toàn."

"Hả?" Kỷ Thương Khung chưa kịp phản ứng, Kỷ Thương Hải đã đạp ga và lái xe nhanh chóng trên đường phố trống trải vào ban đêm.

Kỷ Thương Khung hoang mang, thấy Dung Trạm đang mơ màng trên ghế sau và sắp ngã xuống, anh nhanh chóng ôm chặt và giữ vững y: "Tiểu Hải, lái xe chậm lại một chút, Tiểu Trạm đang không khỏe, đang có đèn đỏ, chỉ còn một giây nữa là đèn xanh rồi! Nếu bị phạt 200 đô la và mất 6 điểm đấy!" (*)

(*) Ở Trung Quốc, hệ thống trừ điểm giấy phép lái xe được áp dụng từ năm 2016. Theo đó, mỗi lần vi phạm luật giao thông sẽ bị trừ một số điểm trong giấy phép lái xe, số điểm trừ phụ thuộc vào mức độ nghiêm trọng của vi phạm. Nếu số điểm còn lại trong giấy phép lái xe bị trừ xuống dưới mức tối thiểu cho phép, người lái xe sẽ bị tước giấy phép lái xe trong một khoảng thời gian nhất định và phải tham gia các khóa học để được cấp lại giấy phép lái xe.

Kỷ Thương Hải không để ý, lái xe với tốc độ tối đa vào một bãi đỗ xe ngầm trong một khu dân cư cao cấp.

Kỷ Thương Khung cảm thấy đầu óc mình bị xoay cuồng, nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Đây là đâu vậy?"

Kỷ Thương Hải ném chìa khóa xe cho Kỷ Thương Khung: "Anh lái xe đưa Dung Trạm đi đâu cũng được."

Sau đó, Kỷ Thương Hải mở cửa xe ra, vội vàng bước ra ngoài.

"Em... Tại sao em lại gọi tên đầy đủ của em ấy vậy?" Kỷ Thương Khung hoàn toàn không hiểu tình hình hiện tại, "Đợi đã, này, Tiểu Hải!"

Anh cho Dung Trạm tựa đầu vào cửa sổ xe, mở cửa xe và bước ra sau đuổi theo Kỷ Thương Hải. Anh nắm chặt lấy vai Kỷ Thương Hải, ngăn cản bước chân của hắn.

"Em định đi đâu vậy?" Kỷ Thương Khung nóng nảy, "Dung Trạm bệnh như thế mà em không thấy hay sao? Em có thể đưa em ấy đến bệnh viện hoặc đưa về nhà mà!"

Kỷ Thương Hải tức giận đẩy Kỷ Thương Khung ra, nói: "Cậu ta có chuyện gì thì cũng không liên quan đến em."

Kỷ Thương Khung bị sốc bởi phản ứng của Kỷ Thương Hải, nắm chặt lấy cổ áo của hắn, cứng họng hỏi: "Em đang nói gì vậy? Tại sao em lại nói em không liên quan gì đến em ấy? Em là Alpha của em ấy mà, trong tình huống như này, em không nên ở bên cạnh và chăm sóc cho em ấy sao?"

Kỷ Thương Hải nghĩ đến việc Lăng Vân Phàm đang nằm trên sàn nhà không biết đang ra sao, trong khi Kỷ Thương Khung lại ở đây làm chậm bước chân của hắn. Hắn cảm thấy rất bức bối, một cơn giận vô danh bùng lên từ trong ngực hắn, nói với lời nói ác độc: "Em không phải là Alpha của cậu ta, em và cậu ta chỉ là những con châu chấu bị trói vào cùng một dây thừng. Em không quan tâm cậu ta còn sống hay đã chết, nếu anh muốn quan tâm đến cậu ta thì anh tự mình đến bên cạnh cậu ta đi. Nhưng nếu anh dám tiết lộ những gì em vừa nói, cùng với địa chỉ ở đây, để cha biết được, em sẽ gϊếŧ chết Dung Trạm ngay trước mặt anh."

Nói xong, Kỷ Thương Hải đẩy Kỷ Thương Khung ra, rời đi mà không ngoảnh đầu lại.

Kỷ Thương Khung đứng ngây người tại chỗ.

Trong tâm trí anh, Kỷ Thương Hải và Dung Trạm yêu nhau rất sâu đậm, không thể tách rời được.

Nếu tất cả chỉ là một ảo tưởng giả tạo, thì việc anh rời đi mà không nói một tiếng trong vòng bốn năm qua có ý nghĩa gì?

Kỷ Thương Khung cảm thấy hỗn loạn vô cùng, sự việc đột ngột này đã làm cho tâm trí anh rối tung lên. Anh lo lắng về Dung Trạm vẫn đang bị bệnh, không đuổi theo Kỷ Thương Hải nữa, thay vào đó quay trở lại xe.

Trên xe, Dung Trạm đã uống thuốc và tỉnh lại, không còn sốt và khó thở nữa, nhưng khuôn mặt của y vẫn trắng bệch.

Khi Kỷ Thương Khung mở cửa sau, Dung Trạm ngay lập tức nhìn lên.

"À ừm...," Kỷ Thương Khung cảm thấy anh nên tìm Kỷ Thương Hải, nhưng anh không biết phải giải thích thế nào, "Hình như Tiểu Hải có việc gì đó, em ấy...em ấy đã đi rồi. Em và em ấy cãi nhau sao?"

Khi nghe thấy giọng nói của Kỷ Thương Khung - một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Dung Trạm bắt đầu đỏ mắt.

"Em đừng khóc." Kỷ Thương Khung hoảng sợ khi thấy Dung Trạm đang khóc, anh nghĩ: Hai người này chắc chắn đã có mâu thuẫn rồi, Dung Trạm đang bị tổn thương vì Kỷ Thương Hải rời đi. Vì vậy Kỷ Thương Khung nhanh chóng nói: "Đừng khóc mà, anh sẽ đi tìm Kỷ Thương Hải, đưa em ấy trở lại đây."

Sau đó, Kỷ Thương Khung quay lại để đi, nhưng cổ tay lại bị Dung Trạm nắm chặt.

"Em... em... hức...," Dung Trạm khóc nấc lên, nước mắt rơi như hạt chuỗi vỡ, "Em đau, em muốn về, anh có thể đưa em về không?"

Vóc dáng Dung Trạm nhỏ nhắn và yếu đuối. Khi y khóc, y giống như một món đồ sứ đắt tiền được đặt trên kệ, sẽ đổ xuống đất cứng bất cứ lúc nào và nát thành đống vụn.

"Được!" Kỷ Thương Khung không suy nghĩ, ngay lập tức đồng ý, "Em muốn đến đâu, anh sẽ đưa em đến."

Dung Trạm với đôi mắt đầy nước nhìn Kỷ Thương Khung, nói: "Chỗ anh ở."

Kỷ Thương Khung nhìn chằm chằm vào Dung Trạm, "Nhưng... nhưng anh..."

Dung Trạm lại khóc nữa, "Hức hức hức."

"Được rồi!" Kỷ Thương Khung bối rối khi thấy Dung Trạm khóc, "Anh sẽ đưa em về nhà."

Anh lấy khăn giấy từ ngăn tay lái đưa cho Dung Trạm lau nước mắt. Sau đó, anh nói: "Em nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi, anh sẽ lái xe."

Dung Trạm gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống sau xe.

Kỷ Thương Khung nhặt chiếc áo khoác của mình lên, nhẹ nhàng đắp lên nguời Dung Trạm, sau đó ngồi vào ghế lái.

Khi xe khởi động, Kỷ Thương Khung lái xe ra khỏi gara một cách chậm rãi, vì sợ xóc nảy, anh không dám lái xe nhanh.

Dung Trạm nằm ghế sau dần dần ngừng khóc. Khi Kỷ Thương Khung không để ý, y lén lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cảm ơn cho Kỷ Thương Hải, sau đó y đóng điện thoại, yên lặng nhắm mắt lại.