Lúc anh ta lên xe, Thời Hoàn Hi nhìn anh một cái: “Sao chậm như vậy?”
“Gặp một con sâu nhỏ, đã dẫm chết nó.” Bạch Tri Hoài nói như thể chuyện ban nãy vô cùng bình thường.
Trong lòng Thời Hoàn Hi sáng lên một ngọn nến.
Là ai?
Ai cố tình trêu chọc vào cái tên đại ma đầu này.
“Chú Lý, đi thôi, về nhà.” Thời Hoàn Hi nói với tài xế.
“Vâng, đại tiểu thư.”
Lúc này, điện thoại của Thời Hoàn Hi vang lên.
‘‘Tớ thấy một con gián, đừng sợ đừng sợ màaa~”
Bạch Tri Hoài: “...”
“Sao vậy, tôi mới đổi nhạc chuông này, rất hay phải không?” Thời Hoàn Hi vô cùng tự nhiên trả lời điện thoại.
“Hi Hi, bây giờ cậu có thời gian không?” Một giọng nữ thanh tú từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
Là “bạn tốt nhất” của nguyên chủ, Thẩm Kiều Kiều.
Thời Hoàn Hi: “Làm sao vậy?”
Thẩm Kiều Kiều cười cười: “Tớ đang ăn đồ ngọt với mấy chị em ở câu lạc bộ Bạch Gia, cậu đến đây đi.”
Lúc Bạch Tri Hoài nghe được câu lạc bộ Bạch Gia, lông mày anh hơi nhăn lại.
Đúng lúc Thời Hoàn Hi muốn biết Thẩm Kiều Kiều là loại người gì nên đồng ý ngay lập tức.
...
Câu lạc bộ Bạch Gia.
Đây là nơi các tiểu thư, phu nhân quyền quý của Bắc Kinh tụ họp, cũng là một trong hàng nghìn giản nghiệp của gia đình giàu số một, nhà họ Bạch.
Lúc Thẩm Kiều Kiều nhìn thấy Thời Hoàn Hi, cô ta lập tức đứng lên vẫy tay: “Hi Hi, ở đây!”
Thời Hoàn Hi ngước mắt lên, nhìn thấy bên cạnh Thẩm Kiều Kiều còn có hai người khác.
Là chị họ và em họ của Thẩm Kiều Kiều.
Thẩm Tiểu Vũ và Thẩm Mộng Khiết.
Thẩm Kiều Kiều là người có diện mạo điển hình của con gái xuất thân từ một gia đình nhỏ phía Giang Nam. Cô ta có ngũ quan thanh tú, khi cười đôi mắt cong cong khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Lần đầu tiên cô ta được mọi người biết đến là khi chụp ảnh. Lúc ấy cô ta để mặt mộc cầm nước trái cây nên được mọi người ưu ái gọi là ‘em gái trái cây’.
Thẩm Kiều Kiều đánh giá Bạch Tri Hoài.
Mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng anh vẫn không giấu được khí chất của mình.
Có lẽ người này là con trai của một gia đình hào môn nào đó.
Trước kia, lúc Thời Hoàn Hi ra ngoài sẽ không bao giờ dẫn theo đàn ông.
Bởi tất cả mọi người đều biết, cô chỉ có một lòng muốn nhào lên người Âu Dương Hiên.
Trong khi đó, Âu Dương Hiên lại đang điên cuồng theo đuổi cô ta.
Nghĩ đến đây, khóe môi của Thẩm Kiều Kiều không nhịn được nhếch lên.
“Hi Hi, người bên cạnh cậu là ai vậy?”
Thời Hoàn Hi: “Anh ta là vị hôn phu của tôi.”
Bàn tay đang cầm cà phê của Thẩm Kiều Kiều không tự chủ mà run lên.
Mọi ánh mắt đều đồng loạt đặt trên người Bạch Tri Hoài.
Ánh mắt của anh dưới cặp kính râm cũng lóe lên một tia kinh ngạc.
Thời Hoàn Hi chưa bao giờ thừa nhận thân phận của anh với bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên, Thời Hoàn Hi xưng hô như vậy trước mặt người ngoài.
Thẩm Kiều Kiều cứ nghĩ vị hôn phu của Thời Hoàn Hi phải vô cùng xấu xí, nhưng cô ta không ngờ khí chất của anh tốt hơn Âu Dương Hiên rất nhiều lần!
Hơn nữa người đàn ông trước mặt còn rất cao, vai rộng eo thon, chuẩn dáng người mẫu.
Đây chính là điều mà Âu Dương Hiên không có.
Thẩm Kiều Kiều vốn nghĩ Âu Dương Hiên cao 1 mét 8, nhưng trong một lần say rượu, cô ta giúp hắn cởi giày, lúc ấy mới phát hiện, trong giày có rất nhiều miếng độn!
Thời Hoàn Hi khoác tay lên cánh tay của Bạch Tri Hoài nói: “Anh ta đi dạo phố cùng tôi!”
Cơ thể Bạch Tri Hoài bất giác cứng đờ.
Mùi sữa trên người Thời Hoàn Hi chui vào mũi anh.
Thật ngọt!
Bàn tay của Thời Hoàn Hi thật mềm, cũng thật ấm áp.
Đây là lần đầu tiên Thời Hoàn Hi chủ động tới gần anh.
Trong mắt Thẩm Kiều Kiều lóe lên một tia kinh ngạc.
Trước giờ cô ta cứ nghĩ quan hệ của Thời Hoàn Hi và vị hôn phu không tốt.
Nhưng xem ra, sự thật không phải như vậy.
Thẩm Tiểu Vũ và Thẩm Mộng Khiết tò mò nhìn chằm chằm Bạch Tri Hoài.
“Trước kia cậu chưa bao giờ dẫn vị hôn phu đến mấy buổi gặp mặt của chúng ta, không biết tớ nên xưng hô như thế nào?” Thẩm Kiều Kiều dịu dàng hỏi Bạch Tri Hoài nói.
Lúc cô ta cười rộ lên rất đẹp, đây chính là khuôn mặt mà đàn ông khi mới yêu thích nhất.
Bạch Tri Hoài cố ý hạ giọng: “Bạch Dạ.”
Thẩm Kiều Kiều cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc.
Hình như hơi giống tiếng của Bạch ảnh đế.
Nhưng nghĩ lại, cô ta cảm thấy không có khả năng.
Thứ nhất, nhà họ Thời không bao giờ cho phép Thời Hoàn Hi kết hôn với một minh tinh không có lai lịch.
Thứ hai, Bạch ảnh đế không thể coi trọng một cô gái ngốc nghếch như Thời Hoàn Hi.
“Hi Hi, sao trước đây tớ không thấy cậu dẫn Bạch Dạ ra ngoài?” “Ánh mắt cậu từ trước đến nay đều không tồi, không biết người này diện mạo như thế nào mà phải bịt kín mít như vậy? Bạch Dạ, anh bỏ khẩu trang ra cho chúng tôi nhìn mặt đi?” Thẩm Kiều Kiều cười nói.