Bạch Tri Hoài tháo kính râm xuống, lạnh lùng nhìn Hà Ân.
Một đôi mắt thật đẹp.
Hà Ân cảm thấy ánh mắt này rất quen.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt lại khiến Hà Ân sợ khϊếp vía!
Chính là cảm giác bị một sinh vật đáng sợ nào đó rình rập trong bóng tối.
Sau lưng Hà Ân đổ mồ hôi lạnh.
Tại sao kẻ tầm thường này lại có ánh mắt như vậy?
Anh ta còn không kịp nghĩ nhiều thì đột nhiên một tiếng ‘bốp’ vang lên!
Một cái tát vang dội rơi xuống mặt Hà Ân.
Trên mặt anh ta dần xuất hiện dấu tay đỏ vô cùng bắt mắt.
Thời Hoàn Hi gằn từng chữ một nói: “Người của tôi, chỉ tôi mới được phép bắt nạt, hiểu không?”
Sắc mặt Hà Ân tái nhợt, nhưng vẫn khó nhọc gật đầu.
Anh ta không dám chống đối Thời Hoàn Hi.
Nhà họ Thời thật sự là quá mạnh.
Chỉ một cái búng tay của Thời Sâm cũng có thể khiến nhà họ Diệp bị dồn vào đường cùng.
Ánh mắt Hà Ân nhìn Thời Hoàn Hi, vừa yêu vừa hận.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, anh ta sẽ kéo đại tiểu thư từ trên cao đè xuống.
Bắt cô phải đầu hàng, quỳ và liến chân cho anh ta!
Thời Hoàn Hi liếc nhìn Hà Ân một cái cũng có thể hiểu anh ta đang nghĩ gì.
Cô chán ghét nhìn Hà Ân rồi nói: “Đi rồi, Bạch Tri Hoài.”
“Cô lên xe trước đi.” Bạch Tri Hoài nhàn nhạt nói.
Thời Hoàn Hi nhìn Bạch Tri Hoài, sau đó lên xe chờ anh.
Sau khi Hà Ân mua giày xong thì đi ra. Anh ta còn chưa kịp lên xe đã bị một bàn tay đột nhiên kéo vào con ngõ nhỏ bên cạnh.
Hà Ân liều mạng giãy giụa nhưng sức của người phía sau lớn đến đáng sợ.
“Là mày!”
Hà Ân phẫn nộ nhìn Bạch Tri Hoài.
“Mày muốn làm cái gì!”
Ánh mắt của Bạch Tri Hoài dừng trên cái chân mà Hà Ân vừa đá, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Ngay sau đó, Hà Ân hét lên thảm thiết, nhưng lại bị một bàn tay mảnh khảnh che lại.
Bạch Tri Hoài dùng sức dẫm lên đùi anh ta, tiếng xương gãy vang lên rợn người.
Ánh mắt anh vô cùng bình tĩnh, như thể chuyện anh đang làm là chuyện bình thường.
Anh không lập tức dừng lại mà còn di một lúc một cách thích thú khiến hai chân của Hà Ân đau nhức.
Hà Ân đau đến mức không thể hét lên.
Anh ta chỉ biết trừng mắt thật lớn, sợ hãi nhìn người thanh niên trước mắt.
Thanh niên tháo kính râm xuống, đôi đồng tử đen nhánh tựa như trân châu đen vô cùng xinh đẹp nhưng cũng rất rợn người.
Không có chút cảm xúc nào trong đó.
“Nhà họ Hà sẽ không bỏ qua mày đâu! Mày có tin ngày mai Âu thị sẽ sa thải mày!”
Hà Ân vô cùng sợ hãi, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ồ?” Bạch Tri Hoài cười khẽ.
“Tôi sẽ rửa mắt mong chờ, nhưng mà, Hà đại thiếu gia, trước tiên thì anh phải sống qua hôm nay đã.”
“Mày có ý gì?”
Hà Ân sợ hãi hỏi.
Bạch Tri Hoài không trả lời mà lập tức rời đi.
Hà Ân cố nén cơn đau dữ dội, muốn gọi cho tài xế của mình đến đón.
Nhưng không ngờ, điện thoại của anh ta đúng lúc hết pin
Mẹ kiếp!
Hà Ân nổi giận trực tiếp ném điện thoại ra ngoài.
Anh ta muốn hét lên nhờ giúp đỡ nhưng lại sợ mất mặt.
Nếu bị người ngoài phát hiện đại thiếu gia nhà họ Hà bị người ta dẫm đến gãy chân ở trong ngõ nhỏ thì ngày mai nó chắc chắn sẽ là chủ đề vô cùng hot.
Hơn nữa, một chi nhánh của Hà thị chuẩn bị đưa ra thị trường, lúc này không thể xảy ra sai sót.
Hà Ân chỉ có thể ngồi ở tại chỗ, chịu đựng đau nhức, hy vọng tài xế thông minh có thể phát hiện anh ta mất tích.
Bạch Tri Hoài đi rồi, lấy ra di động gọi một chiếc điện thoại.
“Đại thiếu gia!”
Điện thoại kia đầu người rất là vui.
“Diệp Húc, nói cho kẻ thù nhà họ Hà biết, đại thiếu gia nhà đó đang ở đây.” Bạch Tri Hoài bình tĩnh nói.
“Tôi biết rồi, đại thiếu gia. Tôi sẽ phát tin tức ngay.”
Rất nhanh, chuyện đại thiếu gia nhà họ Hà lẻ loi một mình ở một cái ngõ nhỏ đã bị truyền ra ngoài.
Trước đây, nhà họ Hà hợp tác cùng bọn xã hội đen để cướp một lô hàng của người khác nên đã đắc tội với rất nhiều người.
Nếu bọn họ biết bên cạnh Hà Ân không có người bảo vệ, chắc chắn sẽ như sói đói ngửi thấy mùi thịt.
Bạch Tri Hoài cúp điện thoại, nhìn chiếc Ferrari đỗ cách đó không xa.
Thời Hoàn Hi đang đợi anh.
Hoàn toàn không giống với tác phong cô, vô cùng kiên nhẫn.
Cô gái này ngày càng kỳ lạ.
Trên mặt Bạch Tri Hoài không lộ ra chút nghi ngờ nào.