Giang Nghị hắn tùy tiện xoa xoa, cảm giác được núʍ ѵú cứng ngắc lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay mình, những ngón tay đưa vào khoang kín chật hẹp của cô đang sờ nắn, ấn vào những điểm nhạy cảm của cô, thỉnh thoảng khuấy động theo vòng tròn.
"Thoái mái quá...Đừng...mà...Ừm...Giang Nghị...Đừng làm thế..."
Giang Nghị không để ý đến cô, vừa khéo léo kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm nhạy cảm của cô, vừa xuyên qua lớp vải, hắn sờ núʍ ѵú cứng như đá cuội của cô, dùng tay không ngừng ngắc nhéo, lôi kéo và xoa bóp điểm đầṳ ѵú mềm này.
Bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể cô đều bị Giang Nghị vuốt ve kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tần Thư cảm giác như không thể làm được nữa, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt gần như đạt đến đỉnh điểm.
"Không, không... Không nữa... Giang...Giang Nghị.."
Phần thịt mềm mại ở thành trong của Tần Thư cô điên cuồng bắt đầu co rút đều đặn, bị hút về phía những ngón tay đang khuấy động cuồng dã, Giang Nghị biết kɧoáı ©ảʍ của cô sắp đến rồi, liền cúi đầu cắn thật mạnh vào cần cổ mềm mại của Tần Thư.
"A..."
Cơn đau đẩy kɧoáı ©ảʍ lên đến đỉnh điểm, Tần Thư thân thể cứng đờ, ngã xuống không trụ vững nữa.
Một luồng nhiệt lớn ập đến, như muốn đưa ngón tay ra ngoài vậy, Giang Nghị cũng không quá bám vào bề mặt mềm nóng ẩm, thuận lợi rút tay ra ngoài.
Giang Nghị lại nhét những ngón tay ướŧ áŧ của mình vào cái miệng dưới đang không ngừng thở hổn hển của Tần Thư, nhả răng khỏi cắn cổ cô, đưa lưỡi ra liếʍ vào, nhẹ nhàng liếʍ vết răng hằn sâu vào làn da mềm mại của Tần Thư.
“En lại lêи đỉиɦ sớm thế, tiếp theo tôi nên làm gì tiếp đây?”
Tần Thư vẫn còn tâm trạng còn vương vấn lâng lâng kɧoáı ©ảʍ, biết nếu tiếp tục bị động chịu đựng như vậy, nửa sau đầu cô có thể sẽ không chịu nổi.
Vì thế cô chủ động nắm lấy bàn tay đang đưa vào miệng mình, dùng chiếc lưỡi trơn tuột quấn quanh đó.
Sau lưng cô, trong mắt Giang Nghị tràn đầy du͙© vọиɠ hiện lên một tia nhàn nhã, bàn tay đang ôm ngực cô buông lỏng, xoay người nặng nề nắm lấy bộ ngực mềm mại của cô.
Quả nhiên, sau khi Tần Thư rêи ɾỉ một tiếng, cô liếʍ tay hắn, giọng nói mê hoặc không rõ ràng: "Để em giúp anh."
Giang Nghị khóe môi hơi cong lên: "Giúp tôi?"
Tần Thư thả ngón tay ra, ánh mắt ngập nước tràn ngập tìиɧ ɖu͙© quay đầu nhìn hắn: “Ngậm nó cho anh.”
Dù là giọng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì cực khoái hay đôi mắt mờ sương, tất cả đều đầy quyến rũ.
Nếu như trước đây giống như thế này, hắn sẽ hưng phấn đến mức mà bắn ngay.
Nhưng bây giờ thì.
"Hửm."
Giọng nói lạnh nhạt của Giang Nghị rất nhẹ nhàng, nhưng trái tim Tần Thư lại không khỏi run rẩy.