Đôi mắt của Cố Hàn Chu tuấn xuất thần nhìn chằm chằm y: “Đương nhiên, tôi vẫn còn là tôi của lúc trước, tôi vẫn luôn chờ đợi em, bên người không có bất kỳ kẻ nào…” (đúng là văn của tra công)
Bùi Túc Nguyệt cười nhạt nhìn hắn, đôi mắt phượng cao thâm khó đoán, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
.
Đinh.
Một tin nhắn được gửi đến.
Tô Dĩ Trần mở điện thoại ra liền thấy.
Là Thẩm Nguyên gửi tin cho cậu.
【Chậc chậc chậc! Vị bạch nguyệt quang này của Cố tổng cũng tâm cơ quá đi. Hắn dụ Cố tổng nói cái câu kia, chính là để nói cho cậu nghe đi. Tô Tô, hắn về nước chắc chắn là vì Cố tổng mà trở về. Có khả năng hắn đã sớm biết sự tồn tại của cậu. Hắn muốn ra oai phủ đầu cậu, cậu phải cẩn thận.】
Tô Dĩ Trần chậm rãi ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thẩm Nguyên đang cầm ly rượu vang đỏ đứng cách đó không xa, lặng lẽ quan sát Bùi Túc Nguyệt.
Cậu cúi đầu gõ chữ hồi âm.
【Tôi hiểu rồi, không cần phải lo lắng cho tôi.】
Sau đó không lâu, Thẩm Nguyên lại gửi thêm tin nhắn.
【Cái người nồng đậm mùi trà xanh này, tôi đứng cách xa đến thế mà vẫn ngửi được. Tô Tô, hên là cậu cùng Cố tổng chỉ là gặp dịp thì chơi, chỉ còn dư lại một năm nữa là khế ước sẽ kết thúc.】
【Bằng không, tôi sẽ rất lo lắng, có phải cậu thật sự thích Cố tổng hay không… Ha ha.】
Thẩm Nguyên nói, có chút trêu ghẹo, cũng có vài phần dò xét.
Tô Dĩ Trần không hồi âm nữa, tắt điện thoại.
Thấy Tô Dĩ Trần không trả lời mình, Thẩm Nguyên lại vội vàng bổ sung thêm một câu.
【Ha ha, rốt cuộc là do kỹ thuật diễn xuất của tiểu Tô tổng chúng ta tốt quá, nên tôi có chút không phân biệt rõ, cậu là thật sự thích Cố tổng, hay chỉ là diễn kịch…】
Tô Dĩ Trần cúi đầu xem điện thoại, chỉ hồi âm một câu.
【Tôi tự có chừng mực, anh cứ làm tốt việc của anh.】
Thẩm Nguyên bên kia trả lời.
【Được thôi ~】
【Đáng yêu.jpg】 ( emoji biểu cảm )
.
Trong phòng tiệc, tiếng nói cười náo nhiệt, âm nhạc cổ điển trứ danh ưu nhã vang lên, mọi người một bên uống rượu vang đỏ, một bên nói chuyện với nhau.
Có vài vị trưởng bối thế gia và nhóm lão tổng, sôi nổi tiến đến giao thiệp cùng Bùi Túc Nguyệt, hơn nữa còn tặng y rất nhiều lễ vật, đồng thời hỏi thăm tình huống trong nhà của Bùi Túc Nguyệt.
Từ khi Bùi Túc Nguyệt đi nước ngoài du học, toàn bộ mọi người trong gia tộc Bùi gia cũng dời ra nước ngoài, lớn lớn bé bé trong Bùi gia nguyện vì Bùi Túc Nguyệt mà đi nước ngoài phát triển.
Bùi Túc Nguyệt nhàn nhạt cười trả lời: “Cha cháu vẫn tốt, thân thể khoẻ mạnh, công ty ở nước ngoài đã có khởi sắc.”
“Cháu về nước vì nhớ đến hoàn cảnh trong nước, muốn phát triển ở trong nước. Chỗ ở sao? Cháu tạm thời trở về nhà cũ của viện trạch Bùi gia. Không cần lo lắng cho cháu, công ty cũng đã ở giai đoạn khởi bước.”
Ly rượu vang đỏ cụng nhau, lại thêm một nhóm trưởng bối và nhóm bạn cũ lão tổng đến hỏi thăm.
Cố Hàn Chu vẫn luôn canh giữ bên cạnh Bùi Túc Nguyệt, bồi y cùng nhau ứng đối với nhóm tổng tài của các doanh nghiệp gia tộc. Dù sao thì Bùi gia và Cố gia cũng có mối quan hệ bạn tốt nối khố, hai nhà vô cùng thân mật.
Bùi Túc Nguyệt về nước, doanh nghiệp của y cùng với công ty, sau lưng đã có tài chính Bùi thị chống đỡ, hơn nữa có nhiều thương nghiệp tai to mặt lớn đếm không hết muốn cùng y hợp tác. Về sau, ở trong giới, y chắc chắn sẽ là một ngôi sao sáng, các trưởng bối đều vô cùng xem trọng Bùi Túc Nguyệt.
“Có mệt hay không?” Cố Hàn Chu thấp giọng săn sóc hỏi.
“Không mệt.” Bùi Túc Nguyệt quay đầu, cười khẽ một tiếng.
Cố Hàn Chu nhìn Bùi Túc Nguyệt cùng mọi người chuyện trò vui vẻ, ánh mắt vẫn như cũ nhìn y, vẫn luôn đi theo phía sau y. Đúng vậy, chỉ có Bùi Túc Nguyệt tuyệt đỉnh ưu tú như vậy, mới có thể cùng hắn sóng vai nắm tay, mới là người mà Cố Hàn Chu hẳn nên thích.
Nhưng……
Cố Hàn Chu theo bản năng quay đầu, tìm kiếm hình ảnh Tô Dĩ Trần khắp nơi.