Bạch Dịch mặt không biểu cảm nhìn hắn, ánh mắt trầm tĩnh lạnh lùng, đồng tử không có ánh sáng, giống như một vực sâu chết chóc tối tăm sắp nuốt chửng tất cả.
Vậy mà lại thực sự gϊếŧ hắn...
Làn da nhợt nhạt của Joshua bắt đầu lan ra những vết nứt như mạng nhện, phát ra âm thanh thanh thúy, giống như một bức tượng thủy tinh mỏng manh rơi ra những hạt tinh thể trong suốt, trước khi nó nhanh chóng sụp đổ, hắn đột nhiên cong môi, im lặng mỉm cười, lao tới Trình Tri Sơ đưa tay ra.
Chính vì quá đắm chìm trong nụ hôn mà hắn không hề nhận ra rằng một bản thân khác của mình đã xâm nhập vào đây và chứng kiến
hắn hôn người mà “bọn họ” thích…
Nghĩ như vậy, không khó hiểu khi “Hắn” sẽ hành động gϊếŧ hắn.
Nếu là hắn, hắn cũng sẽ không tha thứ người khác chạm vào người này, cho dù là chính mình có bị hủy diệt...
"A--"
Ngay khi đầu ngón tay của chàng trai tóc vàng sắp chạm vào Trình Tri Sơ thì cơ thể hắn hoàn toàn sụp đổ, toàn thân biến thành một đống mảnh vụn pha lê rơi xuống đất, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Trình Tri Sơ sửng sốt, vốn dĩ cậu xấu hổ vì bị Joshua hôn khi Bạch Dịch tình cờ bắt được, lúc này cậu không khỏi lo lắng không biết sưu tập tranh minh họa có thất bại hay không. Bạch Dịch đang lạnh lùng nhìn Joshua tan rã, đột nhiên sắc mặt tái nhợt, nửa quỳ trên mặt đất, túm lấy vạt áo, cau mày thở dốc.
"Bạch Dịch!"
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Bạch Dịch, Trình Tri Sơ đột nhiên hoảng sợ chạy tới đỡ anh, Bạch Dịch đổ mồ hôi lạnh ngã vào người Trình Tri Sơ, vùi mặt vào cổ cậu, gắt gao ôm lấy.
"Anh sao vậy? Có phải anh bị Joshua làm bị thương không? Có cần uống thuốc không?"
Trình Tri Sơ vô cùng lo lắng, vội vàng vỗ vỗ lưng Bạch Dịch. Bạch Dịch không nói gì, bàn tay ôm cậu càng siết chặt hơn, trên da mơ hồ xuất hiện những vết nứt, còn có âm thanh vỡ vụn nhỏ.
[Đã thu thập được tranh minh họa của Boss. Chúc mừng bạn đã vượt qua được phó bản "Dinh thự đêm khuya".]
[Phần thưởng: giá trị kinh nghiệm × 1000, điểm sinh tồn × 2000.]
[Cấp độ người chơi đã được tăng lên cấp 7.]
[Chúc mừng bạn đã gϊếŧ được Boss và hoàn thành tất cả các nhiệm vụ chính, bạn có thể hoàn thành phó bản này sau khi rời khỏi dinh thự.]
Ngay tại lúc Trình Tri Sơ đang nóng lòng, lời nhắc nhở muộn màng của hệ thống rốt cục cũng vang lên, trên mặt đất mảnh vỡ phát ra kim quang nhu hòa, tụ tập thành những ngôi sao nhỏ, chìm vào trong cơ thể Trình Tri Sơ.
Lúc này, tình trạng của Bạch Dịch tựa hồ đã nhẹ nhõm hơn, anh ngẩng đầu ra khỏi vòng tay Trình Tri Sơ, khuôn mặt khôi phục lại có chút huyết sắc, ôn nhu cười với cậu: “Thực xin lỗi, tôi đã thất lễ rồi, khiến cho cậu lo lắng."
“Anh không sao chứ?” Trình Tri Sơ ôm vai anh, vẫn có chút khẩn trương, “Anh có bị thương không?”
“Không sao đâu, chỉ là tôi dùng sức quá nhiều, có chút suy yếu mà thôi.” Bạch Dịch đặt tay lên mu bàn tay của Trình Tri Sơ, dùng ánh mắt ấm áp ôn nhu nhìn cậu, “Giờ thì ổn rồi, cảm ơn cậu.”
"Anh không có việc gì là tốt rồi."
Trình Tri Sơ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, vừa rồi cậu nghe hệ thống nói nhiệm vụ thu thập tranh minh họa của cậu đã hoàn thành, cậu không cần lo lắng nhiệm vụ đặc biệt của mình nữa.
Đúng rồi, chiếc vòng cổ đó cậu vẫn chưa tháo ra... Lúc này, Trình Tri Sơ đột nhiên nhớ ra mình mang theo chiếc vòng cổ của Joshua, lập tức tháo nó ra, bỏ vào ba lô.
Hiện tại xem ra cậu có thể sử dụng vật nguyền rủa này, bởi vì Joshua tự mình thừa nhận nó là đưa cho cậu, mặc dù cậu không biết vì sao Joshua lại đưa chiếc vòng cổ cho cậu...
Sau khi cất sợi dây chuyền vào, cậu nắm lấy tay Bạch Dịch đỡ anh đứng dậy, hai người cùng đi trở lại từ cánh cửa bí mật ở hành lang tầng hai, Trình Tri Sơ nhìn thấy quần áo của Lộ Văn Tĩnh và một vũng chất lỏng màu đen trên mặt đất, trong lòng cảm thấy khó chịu và buồn bã, cậu hiểu rằng cô gái thanh tú trầm lặng này cuối cùng không thể thoát khỏi lời nguyền của chiếc vòng cổ.
Vương Kiến Minh chưa bao giờ xuất hiện, và có vẻ như anh ta đã... Trình Tri Sơ thở dài, quyết định mua dịch vụ mai táng cho những người đồng đội này trong thương thành sau khi rời khỏi phó bản.
Trên diễn đàn có nói, trong trung tâm hệ thống có tổ chức tang lễ, người chơi có thể tiêu phí một ít điểm sinh tồn cho đồng đội đã chết của mình, hệ thống sẽ xử lý những vấn đề liên quan đến người chơi đã chết, để gia đình họ có thể chấp nhận sự thật về cái chết của người thân và cung cấp dịch vụ tang lễ cho họ ở quê nhà. Việc dựng bia mộ ở nghĩa trang của họ là điều cuối cùng cậu có thể làm cho họ.
Trình Tri Sơ và Bạch Dịch cùng nhau bước xuống cầu thang, bởi vì Joshua đã chết và phó bản kết thúc nên đèn đã sáng từ lâu, bầu không khí lạnh lẽo trước đó đã biến mất, trông giống như một tòa nhà kiểu phương Tây rất bình thường.
Hai người đi đến cửa, khi phó bản sắp kết thúc, Trình Tri Sơ ngẩng đầu nhìn Bạch Dịch, cậu đang muốn kết bạn với Bạch Dịch, tranh thủ về sau cũng ôm được đùi anh, lại đột nhiên phát hiện ra rằng Bạch Dịch đang chăm chú nhìn cậu.
"…… Làm sao vậy?"
Trình Tri Sơ đột nhiên căng thẳng, chẳng lẽ cậu có vấn đề gì, hay là Bạch Dịch xảy ra vấn đề?
Chàng trai tuấn mỹ nhìn thật sâu vào mắt cậu, một lúc sau, anh đột nhiên giơ tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi Trình Tri Sơ, trầm giọng nói.
“Vừa rồi hắn hôn cậu à?”
"..."
Sắc mặt Trình Tri Sơ đột nhiên tái xanh.
-------
Nhật ký của Bạch Dịch:
Tri Sơ đang hôn người khác.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ nhìn thấy một tình cảnh như thế này.
Nhận thức này đã xâm chiếm toàn bộ lý trí của tôi, khiến tôi không còn nghĩ đến những chuyện dư thừa khác, thế nên khi đã khôi phục lại được ý thức, tôi nhận ra mình đã gϊếŧ chết cái tôi khác của mình.
Tôi không hề hối hận về điều này, nếu lúc đó tôi còn giữ được chút tỉnh táo, tất cả những gì tôi nghĩ đến chỉ là dùng những thủ đoạn tàn nhẫn hơn để tra tấn “hắn” cho đến hắn suy sụp hoàn toàn.
Cái chết của “hắn” gây ra một phản ứng dây chuyền, linh hồn tôi cũng bị tổn thương và đang trên bờ vực tan rã, nhưng lúc đó, tôi nhận thấy một cỗ lực lượng nào đó đang hấp thụ những mảnh vỡ còn sót lại, khiến “hắn” không thể chết hoàn toàn. Tôi vẫn có thể miễn cưỡng duy trì chính mình.
Tôi nghĩ có lẽ tôi biết sức mạnh đó đến từ đâu, nhưng kết quả như vậy không làm tôi vui - tôi thà bị hư hỏng còn hơn nhìn thấy có người chạm vào Tri Sơ.
Nếu một ngày Tri Sơ bị người khác chiếm giữ... tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.