Không có ngoại lực thúc đẩy, cánh cửa vốn đóng kín của dinh thự tự động mở ra, Trình Tri Sơ và những người khác đều sợ hãi, theo phản xạ lùi lại nửa bước, chỉ có Bạch Dịch bước tới, bật đèn pin, chiếu xuyên qua khe hở, nhìn vài giây rồi đưa tay đẩy cửa vào trong.
"Dátttt..."
Cùng với âm thanh khô khốc của trục cửa xoay, lớp bụi bên trên rơi xuống, cánh cửa từ từ mở ra, một mùi hôi thối cũ kỹ xộc thẳng vào mặt, dưới ánh đèn pin lờ mờ, bóng tối trong dinh thự càng hiện rõ vẻ hắc ám âm u.
Khi Bạch Dịch đẩy cửa, những người còn lại đều lộ ra biểu tình khẩn trương, sau khi mở cửa không thấy gì bất thường thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Vương Kiến Minh vốn đã không hài lòng với Bạch Dịch vì bạn gái Nhậm Tuyết, bây giờ lại càng bất mãn, thấp giọng quát: “Sao anh không nói cho chúng tôi biết nếu muốn mở cửa? Lỡ như có chuyện gì thì sao??"
Bạch Dịch cười cười, nói: “Hệ thống nói, trò chơi sau khi tiến vào tòa nhà mới chính thức bắt đầu, chỉ là mở cửa mà thôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Nghe anh nói xong, Vương Kiến Minh há miệng thở dốc, không nghĩ được lời nào để phản bác, Nhậm Tuyết nhẹ nhàng kéo góc áo của anh ta, nhẹ giọng oán trách một câu: "Anh đừng làm ầm ĩ như vậy..."
"..." Vương Kiến Minh ngậm miệng lại, mặt có chút đỏ bừng, mặc dù nghe Nhậm Tuyết nói, không có động tay chân, nhưng ánh mắt nhìn về phía Bạch Dịch lại tràn đầy oán hận, anh ta đi ngang qua Bạch Dịch, giành trước đi vào dinh thự, đồng thời thấp giọng mắng: “Giả vờ ngầu cái gì.”
"Kiến Minh!" Nhậm Tuyết có chút xấu hổ, nhìn Bạch Dịch vẻ mặt có lỗi, "Thực xin lỗi, hắn có đôi khi như vậy..."
"Tiểu Tuyết, không cần giải thích, chúng ta không có chuyện gì để nói với hắn hết." Vương Kiến Minh âm thanh hờn dỗi lập tức truyền ra từ bên trong.
Bạch Dịch mỉm cười, tựa như không để ý chút nào, quay người nói với Trình Tri Sơ và Lộ Văn Tĩnh, những người luôn tỏ ra tang hình trong suốt quá trình: “Vào đi.”
"Ừm."
Trình Tri Sơ đáp lại, đồng thời cảm thấy có chút nhức đầu. Tại sao một vở kịch tình cảm cẩu huyết buồn nôn lại được trình diễn vào thời điểm khi sự sống và cái chết đang bị đe dọa, mà cậu cũng không có biện pháp can thiệp vào… chỉ hy vọng sau khi bước vào, bọn họ sẽ không cãi nhau vì chuyện kiểu này nữa.
Mọi người cầm đèn pin đi vào trong biệt thự, vừa bước vào thì cửa đã từ từ đóng lại, mùi thối rữa bên ngoài càng nồng nặc, trộn lẫn với bụi bặm và mùi hôi thoang thoảng, Trình Tri Sơ vừa bước vào thiếu chút nữa đã hắt hơi một cái.
Cậu nhanh chóng che miệng và mũi, tay còn lại dùng đèn pin, cẩn thận quan sát xung quanh.
Nơi bọn họ đang đứng bây giờ hình như là phòng khách, sàn nhà, vách tường và đồ nội thất đều phủ một lớp bụi dày, màu sắc tươi sáng và hoa văn tinh xảo ẩn ẩn lộ ra, có thể mơ hồ nhìn thấy nơi đây từng rất tráng lệ, nhưng sau nhiều lần phát sinh những sự kiện tử vong kỳ quái, nơi này đã hoàn toàn bị bỏ hoang, biến thành bộ dáng hoang tan như bây giờ.
Không biết tại sao, nhiệt độ ở đây thấp hơn bên ngoài rất nhiều, Trình Tri Sơ ngây người không bao lâu, cậu liền cảm thấy tay chân lạnh buốt, không khỏi rùng mình.
Cậu cẩn thận quan sát phòng khách, thấy dường như không có gì bất thường, liền bật gợi ý manh mối lên, nhìn thấy trong phòng khách mờ mịt có hai vật đang mơ hồ lóe lên ánh sáng vàng nhạt rồi tắt ngấm.
Trong đó có một cái ở gần Lộ Văn Tĩnh, cô ấy dường như đã phát hiện ra điều gì đó, vừa định bước tới, Trình Tri Sơ đi về phía một nơi khác có ánh sáng chiếu vào, đó là một chiếc ghế sofa da cũ kỹ, lớp da bọc bên trên đã rạn nứt, Trình Tri Sơ mò mẫm một hồi, cậu đưa tay vào trong lớp bông lộ ra ngoài, cuối cùng rút ra một vật cứng nhỏ.
Trình Chí Sơ mở lòng bàn tay ra, dùng đèn pin chiếu sáng vật cứng đó, phát hiện đó là một chiếc chìa khóa nhỏ được chế tác tinh xảo.
[Phát hiện manh mối, thu được 50 điểm kinh nghiệm, 100 điểm sinh tồn.]
[Tên vật phẩm: Chìa khóa.]
[Loại vật phẩm: đạo cụ phó bản.]
[Có thể hay không mang ra ngoài phó bản: Không.]
[Mô tả: Chiếc chìa khóa bạc dường như có thể mở được một cánh cửa bí ẩn.]
Bất cứ khi nào bạn lấy được một vật phẩm đặc biệt trong phó bản, lời giải thích sẽ tự động được đưa ra, Trình Tri Sơ nhét chìa khóa vào túi, xoay người sang chỗ khác, cậu đang định báo cáo những gì mình tìm thấy cho người khác, nhưng khi ánh sáng của đèn pin chiếu sáng sàn nhà. cơ thể cậu chợt đông cứng lại.
Bụi trên mặt đất dày đến mức mọi người đều để lại dấu chân khi đi lại trong nhà.
Trình Tri Sơ là người duy nhất tới khu vực này, lẽ ra chỉ có cậu mới có dấu chân, nhưng trong bụi bặm, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng còn một bộ dấu chân khác.