Tin Động Trời! Thiên Kim Giả Được Cưng Chiều Bị Đại Lão Ảnh Đế Sủng Khóc

Chương 44: Cô bé, thật sự không đáng yêu chút nào

Nguyệt Lam lấy lại tinh thần, giơ tay cầm chiếc túi nhựa đặt ở đầu giường lên.

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy tay bà đang run rẩy một chút.

Khi túi nhựa được mở ra, một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi, Nguyệt Lam sững sờ khi nhìn thấy hơn hai mươi viên tròn trịa trong túi.

Thật sự là Phượng Miên?!

Thực sự chính là Phượng Miên bà đã nghiên cứu hai năm mà vẫn chưa hoàn thiện được!

“Tiểu…… Tiểu Tê Tê, này hương, do cô luyện?” Tuy đã nghe Đường Vân nói qua, nhưng Nguyệt Lam vẫn không quá tin.

Bà ta tự xưng là thiên tài luyện hương sư, đã làm ra hàng ngàn thậm chí hàng nghìn loại hương, chưa bao giờ gặp phải bất kỳ ràng buộc nào trong việc luyện hương, cho đến tận hai năm trước, Phượng Miên Hương ngang trời xuất thế.

Hai năm trước, Phượng Miên Hương bỗng nhiên xuất hiện ở nhà đấu giá Thiên Vực Các nổi tiếng nhất thủ đô.

Nhớ rõ lúc ấy, Phượng Miên Hương nổi tiếng đến mức giá của nó rất cao.

Lần đầu tiên nghe đến Phượng Miên Hương, Nguyệt Lam có chút khinh thường, cho rằng đó là phương thức đấu giá của Thiên Vực Các.

Mãi cho đến khi nhìn thấy Phượng Miên Hương ở chỗ đệ tử nhỏ nhà mình, bà ta mới biết được, tại sao Phượng Miên Hương được phân loại phẩm giai đỉnh cấp hương.

Sau đó, cuối cùng bà phải vất vả lừa được hai viên thuốc từ đệ tử nhỏ để nghiên cứu.

Sau đó, nghiên cứu này kéo dài hai năm.

Bà ta ngày ngày học hỏi, thử hàng nghìn phương pháp nhưng vẫn không thành công.

Về phần Phượng Miên Hương, không bao giờ xuất hiện nữa sau khi xuất hiện ba lần vào hai năm trước.

Hai năm, trọn vẹn hai năm, cô ta chưa bao giờ nghiên cứu một loại hương nào lâu như vậy, nhưng dù có tốn bao nhiêu thời gian và dùng bao nhiêu phương pháp, cũng không bao giờ có thể làm được Phượng Miên Hương.

Nhưng bây giờ, có người luyện ra.

Nghe Nguyệt Lam hỏi chuyện, Cố Chi Tê nhướng mi, nhìn Nguyệt Lam.

Không phải bà ấy đến đây chỉ vì biết cô đã hoàn thiện nó sao?

Nguyệt Lam ngơ ngác nhìn Phượng Miên Hương trong túi, chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, rất lâu sau mới lấy lại tinh thần.

Cố Chi Tê thấy cô ấy như vậy, cũng không mở miệng, mà lê dép, đi đến bàn làm việc, ngồi trên ghế, co chân, quay lưng về phía Nguyệt Lam nhìn điện thoại, mắt hơi cụp xuống.

Một lúc lâu sau, Nguyệt Lam mới bình tĩnh lại, quay đầu lại với vẻ mặt phức tạp nhìn Cố Chi Tê, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô: "Thuật luyện hương của cô học được từ ai vậy?”

Cố Chi Tê nghe vậy, ngón tay đang cầm điện thoại hơi dừng lại, rũ mắt xuống, im lặng trong vài giây.

Một lúc lâu sau, mới nhướng mi lên, uể oải trả lời:, “Sư bá tôi.”

Trên thực tế, cô chưa bao giờ thực hành luyện hương truyền thống, và các phương pháp luyện hương mà cô sử dụng đều bắt nguồn từ thuật luyện đan.

Huyền môn thuật pháp có rất nhiều chi nhánh, bao gồm cả thuật giả kim,sư bá của cô chuyên về thuật luyện đan.

Cô đi theo đại sư bá học thuật luyện đan, bốn bỏ năm lên, thuật luyện hương là sư bá dậy, không nói dối.

“Tiện thể hỏi một chút sư bá cô là……”

“Xin lỗi, không tiện.” Nguyệt Lam còn chưa nói xong, Cố Chi Tê liền mở miệng, giọng điệu vẫn bình tĩnh.

Nguyệt Lam “……”

Nguyệt Lam bị Cố Chi Tê làm nghẹn một chút.

Ngoại trừ đệ tử bất hiếu, đây là lần đầu tiên bị nghẹn, trong lòng bà ta có chút phức tạp.

“Cô bé, thật không đáng yêu chút nà.” Nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Chi Tê, trầm mặc vài giây, Nguyệt Lam gạt đi cảm xúc phức tạp trong mắt, lấy lại vẻ dịu dàng tao nhã.

"Ồ." Cố Chi Tê nhàn nhạt nga một tiếng, tiếp tục cúi đầu bấm điện thoại.

“Hương này, cô bán không?” Nguyệt Lam giơ chiếc túi trong tay về phía Cố Chi Tê.

“Không bán.”

Nghe vậy, trong giọng điệu của Nguyệt Lam có chút tiếc nuối, “được rồi.” Nói xong, đưa mắt nhìn về phía cái túi nhựa, “có thể lấy ra nhìn xem được không?”

“Tùy ý.”