Đường Diệc Sâm chưa nói xong, nhưng Cố Chi Tê nghe hiểu.
“Đi theo.” Tùy ý để lại hai chữ, sau đó vác rổ, tiếp tục đi xuống núi.
Trước khi quay người lại, cô bình tĩnh liếc nhìn người đàn ông cầm chiếc quạt trắng.
Tô Uẩn Linh cảm nhận được ánh mắt Cố Chi Tê, gõ nhẹ ngón tay lên chiếc quạt, nhìn bóng lưng cô gái đang đi xa, ánh mắt hơi tối sầm.
Trên núi sương mù dày đặc, trong núi không có tín hiệu, mưa không ngớt, họ lang thang trong núi gần như cả ngày mà không thoát ra được.
Bây giờ cuối cùng cũng có người đưa bọn họ ra khỏi núi, bọn họ chẳng lẽ không vui.
“A? Cố Tiểu Tê, cô biết đường thật à?” Đường Diệc Sâm thấy Cố Chi Tê đồng ý, lập tức đuổi kịp bước chân Cố Chi Tê, tò mò hỏi một câu.
“Ừ.” Cố Chi Tê có lệ lên tiếng, rồi tiếp tục bước đi.
Đường Diệc Sâm muốn nói thêm điều gì đó, nhưng đột nhiên, vai hắn bị đè xống, sau đó b·ị b·ắt đi chậm lại.
“Ai u, cái quái gì thế, Lạc cẩu anh muốn làm gì? Dọa lão tử sợ chết khϊếp.”
Tô Lạc đột nhiên tiến tới và đè vai Đường Diệc Sâm cười một cách đáng khinh, Đường Diệc Sâm thực sự sợ hãi.
"Này, tiểu tiên nữ tên là gì? Cố Tiểu Tê đúng không?”
Đường Diệc Sâm nhìn nụ cười đáng khinh của hắn, liền biết đang tính toán cái gì.
“Khuyên anh một câu, từ bỏ suy nghĩ đó đi.” Đường Diệc Sâm nói, giơ tay nắm cổ tay của hắn, ném tay ra khỏi vai anh với vẻ mặt ghê tởm.
Tô Lạc là người đại diện, đã dẫn dắt nhiều nghệ sĩ, đều là cấp bậc ảnh đế ảnh hậu.
Hiện tại dưới trướng hắn chỉ có hai nghệ sĩ, bọn họ không cần hắn nhọc lòng, hắn không ngồi yên được nên gần đây hắn đang tìm kiếm nghệ sĩ mới.
Hiện tại tuy hắn không nói, Đường Diệc Sâm đều biết hắn muốn lừa Cố Chi Tê vào giới giải trí.
Nhưng là, Cố Chi Tê mà giống cô gái nhỏ à?
Cô bé đó trông giống như một phù thủy nhỏ thích làm gì thì làm, nếu Tô Lạc thực sự ký hợp đồng với cô ấy, những ngày rảnh rỗi của hắn sẽ thực sự kết thúc.
"Nếu không thử thì sao biết có thành công hay không.” Tô Lạc tự động giải nghĩa lời của Đường Diệc Sâm thành cô gái nhỏ không dễ bị dụ.
Dường như Đường Diệc Sâm, không nhìn ra được, giơ tay sờ sờ cằm suy tư một chút, sau đó đột nhiên tăng tốc độ, sải bước dài đuổi theo Cố Chi Tê.
Kỳ lạ thay, cô bé dường như đang đi dạo trong vường vậy, nhưng tốc độ lại nhanh đến kinh ngạc, trong chớp mắt đã vượt qua mọi người với khoảng cách lớn.
Hơn nữa, con đường núi này hiểm trở nhưng cô lại đi trên mặt đất bằng phẳng.
Tô Lạc mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều.
Đường Diệc Sâm thấy Tô Lạc không nghe lời khuyên, chỉ có thể chúc hắn may mắn trong lòng.
“Quen?” Tô Lạc chân trước vừa đi, bên cạnh Đường Diệc Sâm lại nhiều thêm một người.
“"Đó là cô bé mà tôi đã kể với anh trước đây, cô bé có liên quan đến vụ bắt cóc ở ngoại ô phía tây Hải Thành." Vào ngày đầu tiên anh đến thôn Nguyệt Tê từ Hải Thành, Đường Diệc Sâm đã kể chuyện của Cố Chi Tê cho Tô Uẩn Linh nghe
Đương nhiên, ngoài việc Cố Chi Tê lấ một tay đánh bại hơn chục tên to lớn, còn kể cho Tô Uẩn Linh tất cả những lời đồn đại về Cố Chi Tê, còn Tô Uẩn Linh nghe được bao nhiêu thì cũng không biết..
Tô Uẩn Linh nghe vậy, lười biếng nheo lại đôi mắt hoa đào xinh đẹp, nhìn bóng lưng cô bé càng lúc càng xa, dùng giọng điệu lười biếng tùy ý nói: "Cô bé, còn rất thần bí.”
Nghe Tô Uẩn Linh nói, Đường Diệc Sâm chớp chớp mắt.
“Thần bí? Không thể nói rõ, nhưng cũng có một chút.” Đường Diệc Sâm tự nhận hiểu Cố Chi Tê một t.
Ngoài việc không biết cô học võ được từ đâu đó, còn lại không có điều bí ẩn nào khác.
Tô Uẩn Linh nhìn quần và giày của cô gái không hề dính một giọt nước hay bùn nào giống hắn mà chỉ cười không nói.