Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp càng chấn động hơn với lối kiến trúc xưa cổ này.Giữa thế kỷ hai mươi mốt, những kiểu kiến trúc theo phong tục cổ xưa cũng rất thưa thớt.
“Má ơi! Chủ nhân của căn biệt thự này có hiểu biết quá sâu sắc về phong tục của nước Cửu Châu ở châu Á rồi!"
"Hai con sư tử đá chắc là một con hùng một con thư, một con há miệng một con ngậm miệng, có đôi có cặp, ngụ ý gia đình viên mãn, tài nguyên rộng rãi."
"Loại phủ đệ này còn khí phách hơn mấy cái phủ đệ của thân vương ở trong phim truyền hình ba phần!"
"Nếu như căn biệt thự này thật sự là của Lâm Phàm, Lâm Phàm tuyệt đối là một nhà giàu có tu dưỡng!"
"Cái này không được gọi là biệt thự, mà phải gọi là phủ đệ!"
Không chỉ người xem trong phòng phát sóng trực tiếp tấm tắc chậc lưỡi.
Mà Giang Trạch đứng ở trước cổng cũng không nhịn được thở dài nói.
"Bậc thang chín bậc ba tầng phối hợp với điện đường đình dâng lễ kính trời, chắc chắn là người chủ ở nơi này cực kỳ am hiểu đối với đình viện Trung Hoa. Thật sự rất đẹp."
Mặc dù người xem trong phòng phát sóng trực tiếp không hiểu anh ta đang nói cái gì, nhưng bọn họ luôn có cảm giác rất trâu bò."
Thuật ngữ trang nghiêm đúng là rất khác so với từ ngữ bình thường.
Điều này cũng đã nói rõ Giang Trạch rất kính nể đối với kiến trúc của ngôi đình viện.
Một đám công tử và những mỹ nữ quyến rũ cũng bị cảnh cổng rộng lớn làm khϊếp sợ.
Có khoảng hơn bốn mươi người đi theo đến đây, nhưng bọn họ cũng không dám nói thêm một câu.
Bọn họ rất sợ nếu như bản thân không cẩn thận thì sẽ làm kinh động đến linh hồn bảo vệ đang ngủ say ngàn năm ở bên trong.
Thời điểm mọi người đang dừng chân chăm chú ngắm nghía, chỉ thấy Lâm Phàm chậm rãi bước lên bậc thang chín bậc ba tầng, đi tới trước cổng.
Bước chân của anh kiên định ung dung, tựa như không hề bị sự uy nghiêm của cánh cổng này uy
hϊếp chút nào.
Ung dung tự tại như đang trở về nhà mình vậy.
Khi anh đi tới chỗ còn cách cánh cổng nửa mét.
Một âm thanh điện tử ở trước cổng vang lên: Xin thực hiện theo chỉ thị như sau, nhập dấu vân tay, nhập giọng nói, xác nhận bằng đồng tử!
Một khi sai lệch, lập tức chạy báo động cấp độ một!
Nghe vậy, Lâm Phàm làm theo từng bước một.
Một phút sau, khi Lâm Phàm vừa nhập toàn bộ thông tin vào.
Đi đôi với âm thanh điện tử xác nhận thân phận là "hoan nghênh chủ nhân", cánh cổng chậm rãi mở ra.
"Ầm ầm..."
Khoảnh khắc cánh cửa tự động mở ra.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Cho dù thế nào bọn họ cũng không tưởng tượng
nổi, Lâm Phàm không hề đùa giỡn, anh thật sự là chủ nhân của ngôi biệt thự lớn kiểu Trung Hoa này!
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng chấn động không gì sánh nổi.
"Trời ơi! Có thể mua nổi loại biệt thự này, Lâm Phàm còn chưa phải nhà giàu sao?"
"Bây giờ tỷ lệ Lâm Phàm là nhà giàu cao đến chín mươi chín phần trăm rồi!"
"Con bà nó! Cả đời tôi còn chưa bao giờ được đi vào một căn biệt thự mấy trăm triệu, lần này rốt cuộc cũng được mở mang tầm mắt rồi!"
“Biệt thự lớn này nhất định là phủ đệ của thân vương ở thời hiện đại!"
"Mấy tài khoản nữ quyền sư trước kia nói Lâm Phàm không phải nhà giàu mà là kẻ nghèo nàn đâu rồi? Ra đây mà bị vả mặt này!"
"Bây giờ ai còn nói Lâm Phàm không có tiền, tôi sẽ liều với người đó!"
"Còn gọi Lâm Phàm gì chứ? Phải gọi là Lâm gia!"
Người xem phái nam trong phòng phát sóng trực tiếp tỏ ra hết sức kích động, bọn họ cứ như phát hiện một món châu báu thất lạc ở nhân gian vậy.
Thế nhưng người xem nữ quyền thì vô cùng kinh hãi.
Bọn họ vốn không dám tin cảnh tượng trước mắt.
Lâm Phàm đã từng bị bọn họ nói nghèo rớt mồng tơi, vậy mà lại có một căn biệt thự lớn đến mức này.
Thật sự là vượt quá tưởng tượng của bọn họ!
"Hoan nghênh mọi người tới biệt thự của tôi, mời mọi người đừng quá câu nệ." Lâm Phàm đứng trước cánh cổng được làm bằng đồng đỏ, bình tĩnh nói.
Anh trông như một Hầu gia đang mời bạn bè về thăm phủ đệ của mình vậy.
Các thành viên trong câu lạc bộ siêu xe SCC đi trước, phía sau là một đám công tử và người đẹp.
Mấy người đi đầu còn không sao, mọi người phía sau vừa bước vào trong là đã bị cảnh tượng
trước mắt làm cho sợ ngây người.
Chỉ thấy trong sảnh lớn ở phía trước, một bức tường nằm bên trong sân to lớn được làm bằng cẩm thạch trắng có hoa văn thuỷ mặc vắt ngang ở trước mặt mọi người.
“Lối vào cũng quá khí phách rồi, đây là đang ngụ ý trong ngoài khác biệt, bình an trừ tà sao?"
Giang Trạch đấy gọng kính của mình lên, bộ dạng thông thạo hiểu biết.
Mọi người nhìn thấy anh ta am hiểu như vậy, mấy người đẹp cũng xích tới gần: "Giang thiếu, anh hiểu biết như thế, dọc theo đường đi hãy giải thích cho chúng tôi hiểu thêm một chút nhé!"
Giang Trạch nhìn lướt qua Lâm Phàm, thấy anh vẫn luôn bình tĩnh, lúc này mới gật đầu một cái nói: "Được, chỉ cần Lâm Phàm không ngại, tôi sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho mọi người một lần."
"Chỉ là không biết kiến thức nông cạn của tôi có thể giảng giải đúng về những chi tiết ở trong căn biệt thự này hay không thôi."
Lúc anh ta nói chuyện, anh ta cũng đã để lại đường lui cho mình, đồng thời cũng đang nói
cho Lâm Phàm.
Kiến thức của anh ta rất nông cạn, nếu như nói chưa đúng thì mong Lâm Phàm bỏ qua.
Nhưng Lâm Phàm không hề để ý đến những chi tiết này.
Anh nhấc chân đi thẳng vào bên trong.
Bản thân anh cũng mới đến đây lần đầu tiên, đương nhiên là phải đi dạo một vòng.
Mọi người đi vào.
Hai bên hành lang có cánh cửa chạm rồng thẳng đứng, không gian tiến lùi có tiết tấu, ánh sáng xa gần trùng điệp.
"Hành lang này có chút ý tứ, vừa có thể để cho tầm mắt nhìn ra xa khắp nơi, vừa có thể nhìn được cận cảnh tinh tế."
Giang Trạch vừa đi theo Lâm Phàm, vừa giảng giải với mọi người.
Những thuật ngữ chuyên nghiệp khiến tất cả người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều sửng sốt một chút.
Trong mắt mọi người, muốn xác định một vật có giá trị hay không, cách trực quan nhất là nhìn xem nó trị giá bao nhiêu tiền.
Thế mà bây giờ Giang Trạch không hề nhắc một chữ nào liên quan đến tiền, nhưng cũng khiến bọn họ cảm nhận được khí thế của cách bài trí ở trong này.