Lúc này, nhìn biệt thự ở phía xa xa.Giang Trạch cũng đẩy gọng kính của mình lên một chút, vô cùng hâm mộ nói: "Chỉ cần nhìn từ xa là đã có thể cảm giác tu dưỡng của chủ căn biệt thự này."
"Chắc hẳn anh ta là một đại sư cực kỳ trải đời!"
Nghe vậy, Lâm Phàm nhíu mày, chính anh cũng không nhìn ra được gì cả.
Lúc này nghe người khác thổi phồng rõ ràng mạch lạc như vậy, anh cũng tò mò hỏi: "Lời này có ý gì?"
"Nhìn cách bài trí này mà xem, chắc chắn là người này đã mới đội nhóm thiết kế nội thất đứng đầu ở trong nước."
"Hơn nữa, gu thẩm mỹ của chủ nhân nơi đây cũng rất cao, nhìn kiểu dáng thiết kế của trần nhà, chắc chắn là thiết kế theo ý của người này rồi."
"Cách bài trí rất có khí phách, trước có hồ nước, sau có rừng cây, bốn phía xung quanh còn có
mấy căn lầu các, thoạt nhìn cứ như dinh thự của hoàng thân quốc thích ở vậy."
"Nếu như có thể đi vào thăm quan một chút, đời này cũng xem như được mở mang tầm mắt."
Giang Trạch nói hết câu này đến câu khác, trong ngoài lời nói tràn ngập sự kính nể đối với chủ nhân của căn biệt thự.
Nghe vậy, Tô Hiểu Phàm chỉ hờ hững cười cười, trong ánh mắt nhìn về phía căn biệt thự ở phương xa cũng mang theo mấy phần tò mò.
“Nhà của Giang thiếu là tập đoàn kiến trúc hàng đầu quốc nội, anh nằm trong tay vô số kiến trúc sư lão làng."
“Thế mà anh lại đánh giá cao như vậy, thật sự là vô cùng hiếm có."
Người có kiến thức sâu rộng như Tô Hiểu Phàm và Giang Trạch mà còn nói như vậy, huống chi làm đám công tử.
Bọn họ cũng cảm thấy hứng thú với biệt thự kiểu Trung Hoa vô cùng hào khí này.
Nghe Giang Thiếu nói như vậy, chúng tôi cũng muốn đi thăm quan một chút.
"Ở đây đều là những người trong giới thượng lưu ở thành phố Long Tĩnh, vậy mà không ai biết chủ nhân của ngôi biệt thự này sao?"
"Ngay cả Đồng thiếu mà cũng không hỏi thăm được chủ nhân của nó là ai, chúng tôi càng không thể nào biết được."
"Tiếc thật nhỉ, trong cuộc sống của tôi hiếm khi có chuyện gì đáng tiếc, mà đây là một trong số những chuyện khiến tôi tiếc nuối đấy."
Mọi người cũng rối rít than thở, trong ánh mắt nhìn về phía căn biệt thự ở phương xa đều tràn ngập ý muốn tới đó.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ, người xem cũng nhìn thấy căn biệt thự đó.
Mặc dù bọn họ không hiểu rõ lắm.
Nhưng nhìn từ đằng xa, bọn họ cũng cảm giác được khí thế khoáng đạt của ngôi biệt thự.
"Mẹ ơi! Tôi nghe nói ở vùng núi này tấc đất tấc vàng đấy. Thế mà căn biệt thự này lại chiếm diện tích lớn như vậy, phải tốn biết bao nhiêu tiền
đây?"
“Anh không nghe Đồng thiếu nói sao, tiền sửa sang đã tốn gần hai trăm triệu rồi, đừng nói chi những chi phí khác!"
"Đây mới thật sự là nhà giàu đấy, mặc dù những người trong buổi tiệc này cũng có tiền, nhưng cũng chỉ là con nhà giàu mà thôi, vốn không hề mua nổi loại biệt thự lớn này!"
"Đời tôi chưa từng nhìn thấy biệt thự nào lớn và sang trọng đến mức này, đây chính là cuộc sống của người có tiền sao? Thích chết mất!"
“Nếu như một anh chàng giao đồ ăn vào trong chỗ này, có khi nào sẽ lạc đường hay không?"
“Ở loại biệt thự to đến nhường này, chắc chắn là ở trong nhà có đầu bếp đẳng cấp nhất rồi, sao lại gọi đồ ăn ngoài làm gì chứ?"
“Nghe nói người có tiền có thể bỏ ra số tiền có thể mua được một căn hộ hạng hai ở trong thành phố chỉ để xây dựng phòng dành cho bảo mẫu dấy."
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp
cũng vô cùng hiếu kỳ đối với chủ nhân của căn biệt thự lớn này.
Bọn họ cũng muốn biết rốt cuộc ở bên trong ngôi biệt thự lớn nào trông như thế nào.
Tuy nhiên, đám con nhà giàu trò chuyện một hồi lâu mà cũng không ai biết tin tức về chủ nhân của căn biệt thự.
Giống như ở trong thành phố Long Tĩnh này, còn ẩn giấu một vị nhà giàu nào đó mà bọn họ không có cách nào phát giác.
Lúc này.
Lâm Phàm nghe những người xung quanh hâm mộ tâng bốc, biểu cảm của anh lại có mấy phần quái dị.
Mặc dù nghe thì vô cùng thoải mái, nhưng ở trong mắt anh, biệt thự có lớn hơn đi nữa, có sang trọng hơn đi nữa thì cũng chỉ là một nơi để đặt chân nghỉ ngơi mà thôi, có đáng để tâng bốc như thế không?
Đúng lúc đó, nhóm người ở bên dưới biệt thự ở bên này đột nhiên ồn ào náo loạn hết cả lên.
Ngay cả âm lượng của âm nhạc cũng nhỏ hơn mấy phần, trông có vẻ như xuất hiện một số vấn
đề nhỏ.
"Alo alo! Tôi là DJ Tử Long, Đồng thiếu có ở đây không? Đồng thiếu có ở đây không?"
“Nếu như Đồng thiếu nghe được, mời anh đi ra hành lang xem một chút, bữa tiệc xuất hiện một số vấn đề nhỏ.”
DJ Tử Long dùng micro gọi lớn tên của Đồng thiếu.
Nghe vậy, Đồng thiếu vội vàng đi tới hành lang.
Thấy tình huống này, các thành viên trong câu lạc bộ siêu xe SCC nhìn nhau một cái.
Bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Qua vài phút, Đồng thiếu khó xử quay lại.
"Có chuyện gì vậy? Ở dưới lầu xảy ra hoả hoạt sao?" Giang Trạch đấy kính gọng tròn tò mò hỏi.
"Không có hoả hoạn, chỉ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."
"Chuyện này đều do tôi. Tôi muốn giữ thể diện cho Lâm Phàm, nên đã nói với bọn họ trong bữa tiệc xuất hiện một chiếc xe thể thao Mercedes
Benz Pagani Zonda duy nhất trên toàn cầu."
“Tôi chỉ định mời năm sáu chục người tham gia buổi tiệc, kết quả, bọn họ đi khoe khoang khoác lác, khiến cho rất nhiều người biết chuyện này.
"Hiện tại người ở dưới lầu càng lúc càng nhiều, biệt thự của tôi không chứa nổi."
Lúc Đồng thiếu nói lời này, trên gương mặt tỏ ra hết sức khó xử.
Dẫu sao anh ta cũng là chủ nhân của bữa tiệc, kết quả khách tới quá đông khiến biệt thự không chứa nổi.
Đối với anh ta mà nói, chuyện này thật khó xử.
Nghe được lời giải thích này, những thành viên khác trong câu lạc bộ siêu xe SCC cũng bật cười.
"Ha ha ha, không ngờ sức hấp dẫn của siêu xe cấp thần của Lâm Phàm lại lớn như vậy! Khiến cho biệt thự của Đồng thiếu cũng không chứa nổi."
"Không còn cách nào, ngay cả chúng ta cũng vô cùng hứng thú với siêu xe cấp thần của anh ta,
nói chi là những người khác."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ anh định gọi điện thoại bảo bọn họ đừng tới nữa?"
"Bây giờ mới bảo thì đã không còn kịp nữa, chỉ có thể cầm bảng thông báo biệt thự đã đầy người, hẹn gặp lại lần sau vậy!"
"Ha ha ha! Anh cho rằng đây là khách sạn sao? Lại còn hẹn gặp lại lần sau!"