***
… 2h, đã gần nửa đêm nhưng tôi vẫn chưa thể chợp mắt. Tiếng tích tắc từ đồng hồ đeo tay vang lên đều đặn như có như không. Vầng trán tê dại không cảm giác vì cánh tay gác lên đã quá lâu… Những bức ảnh thân mật, tin nhắn tình cảm, cả những entry đầy ẩn ý trên trang blog ấy giống những ảnh hoạ vạn hoa cứ xoay tròn, quay cuồng đâm mạnh tâm trí tôi như những mũi dùi sắc bén. Nắm tay buốt rát, trầy xước vì những cú đấm tường mất kiểm soát hồi tối. Đau… mệt, lại nằm thẳng cẳng, uể oải đến chẳng còn bụng dạ mà ăn cơm. Hết đau thể xác lại đến đau tinh thần khi tâm trí ko thôi tự hành hạ mình bằng những câu hỏi tự vấn: “Tại sao em lại làm vậy? Sao có thể thân mật với hắn khi ko có anh? Ở sau lưng anh nói chuyện tình cảm với hắn? Hắn là ai, là ai mà có thể khiến em cư xử như vậy? Hắn có tốt, có bằng anh ko, hay là hơn anh? Nó thực sự đủ để khiến em thay đổi sao? Tất cả những chuyện này có phải sự thật hay không???”
“Bốp”, câu hỏi cuối hiện lên trong đầu cùng lúc với tiếng remote tv bị ném vào tường vang lên chát chúa, pin và vỏ vỡ văng ra tung toé… Hắn tên Quân, là trưởng phòng tín dụng chi nhánh bank nơi em làm việc. Tuổi ước chừng khoảng 26-27 nên có vẻ là người trưởng thành và thành đạt. Cao to, trắng trẻo, mặt mũi góc cạnh phong lưu, ngoại hình tươm tất có thể nói là hơn hẳn tôi. Qua dòng sự kiện trên trang blog mới đó của em, tôi còn tìm hiểu đc thực chất em và hắn đã quen nhau từ trước thông qua một diễn đàn phượt em mới tham gia hồi đầu năm 2. Bức ảnh thân mật giữa 2 người cũng dc chụp trong một chuyến phượt ngắn ngày và thời gian của chuyến phượt đó… khốn nạn thay trùng đúng thời điểm nửa tháng chúng tôi giận nhau.
L*иg ngực đập thình thịch trở lại vì cơn tức giận lẫn ức chế. Thà là biết luôn tất cả sự thật, dù có tệ hại, đau đớn cũng còn hơn phải chịu sự dày vò của nỗi hoang mang, nghi ngờ đang từng giây từng phút gặm nhấm trong tim thế này. Một đêm khổ sở khi cõi lòng hết trải qua nóng nẩy vì tức giận lại đến lạnh băng vì trống rỗng. Đến điếu thuốc trên môi cũng trở nên khô khốc, chẳng thấy mùi vị gì. Ngón tay miết trên màn điện thoại, phân vân muốn gọi cho Kiên và Hạnh… cuối cùng lại thôi… Gọi để làm gì, có giải quyết đc gì ko hay chỉ càng kéo dài thêm những tưởng tượng hão huyền rằng Thuỳ ko thay đổi.
Rõ ràng tôi vẫn còn yêu Thuỳ, yêu rất nhiều là khác. Nhưng với một thằng quen sống trong điều kiện, muốn gì đc nấy như tôi thì những gì đã là của mình sẽ phải luôn trọn vẹn thuộc về mình. Thở dài cười khổ, nhận ra bản thân đầy điểm yếu còn có thêm một bồ sĩ diện. Sĩ diện để chịu đựng nỗi đau, sĩ diện để chấp nhận sự thật đã mang đến nỗi đau ấy… Sĩ diện để cứng rắn đưa ra quyết định… Ngửa mặt lên, mắt nhắm lại thấy cay xè… vài giọt nước mặn chát trượt dài trên gò má…
Chỉ còn 4 ngày nữa là tới noel, đường xá phố phường vốn dĩ tấp nập, nay còn hoà thêm chút hân hoan, hồ hởi của không khí giáng sinh đang cận kề. Đèn đóm rực rỡ khắp nơi, những hình thù đồ vật như ông già noel, tuần lộc, cây thông, chuông vàng, bóng bạc dựng lên la liệt trên các shop, pub, nhà hàng. Đôi lúc còn vang lên văng vẳng giai điệu của những bản nhạc giáng sinh quen thuộc.
Càng về tối, cái không khí ấy càng thú vị và hấp dẫn hơn, nhất là với những đôi lứa đang còn yêu nhau mặn nồng. Những cái ôm bó sát, tình cảm người nữ giành cho người nam là hình ảnh quen thuộc mỗi khi 1 chiếc xe máy chạy qua. Cách đây một năm, tôi và Thuỳ cũng giống họ. Còn hiện tại… tôi cười cay đắng khi thấy bản thân lúc này ko khác gì một tay paparazzi bất đắc dĩ.
Từ hôm phát hiện ra sự việc đến giờ tôi vẫn giữ thái độ bình thường như ko, vẫn hàng ngày gặp Thuỳ trên trường bằng bộ mặt che giấu cảm xúc. Một mặt tôi kêu Thuỳ mấy buổi tối sắp tới bận thử việc, ko thể gặp nhau. Mặt khác lại thuê xe ôm theo dõi cô ấy, hễ có “động” là báo ngay cho tôi biết. Tối nay, đang ăn dở bữa thì tôi nhận đc thông tin mà bản thân khi ấy, thực lòng ko muốn nhận chút nào… Chia tay, ừ thì chia tay, nhưng có muốn làm vậy thì trước tiên cũng phải nhìn tận mắt, hỏi rõ mọi chuyện để chia tay cho thật đàng hoàng. Nói thì cứng vậy thôi chứ thực sự trong tôi vẫn mong mỏi 1 hy vọng. Hy vọng giữa 2 người họ là trong sáng, rằng những hành động thân mật chỉ là vô tư, những entry, tin nhắn tình cảm cũng chỉ là trò đùa vui giữa 2 người bạn. Chỉ cần lát nữa họ ko có cử chỉ gì nhạy cảm, chắc chắn tôi sẽ thận trọng xem xét kỹ lại chuyện này.
Tới gần 10 rưỡi tối, cuối cùng họ cũng chịu trở về, tôi đứng trong góc khuất nên họ ko thể thấy. Còn tôi, tất nhiên là thấy hết những gì họ đang làm… ko chỉ là cái ôm giống trong bức ảnh, họ còn hôn nhau… hơn nữa còn là hôn môi… Nguội lạnh, lòng tôi lạnh dần theo hơi gió đông, tim cũng lặng đi, nghẹt thở. Một trận gió bấc buốt giá thổi ào tới, cuốn bay những chiếc lá rụng lơ lửng giữa không trung. Tình cảnh tôi hiện tại có khác chi những chiếc lá quẩn quanh đang bay trong vô định ấy. Thôi thì giải quyết luôn một lần cho xong vậy… Hít sâu một hơi lạnh buốt, tôi cho xe chạy lại gần…
– Anh… Anh…
Thuỳ trợn tròn mắt khi thấy tôi từ đằng xa nhưng mãi tới khi xe tôi lại gần mới run rẩy nói ko ra tiếng. Tên Quân cũng khá bất ngờ nhưng hắn vẫn giữ đc thái độ bình tĩnh khi chạm mặt tôi. Có vẻ hắn biết tôi còn trước cả tôi biết về hắn.
– Em đi chơi về rồi thì mình vào nhà đi, ở ngoài lâu lạnh đấy. – tôi vẫn nhẹ giọng quan tâm Thuỳ, ko để vào mắt sự tồn tại của Quân.
– Vâng… – Thuỳ lý nhí rồi quay sang nói với Quân – Anh cứ về đi.
– Lát về anh gọi nhé!!!
Tay Quân cũng ko nhìn tôi, mỉm cười với Thuỳ, thái độ bình thản nhưng đầy công khai, kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Tôi khẽ nhếch mép, để giải quyết chuyện này vốn dĩ tôi cũng ko cần sự có mặt của hắn. Chỉ cần giải quyết mình phía Thuỳ là đủ rồi.
Suốt quãng đường đi lên phòng, tôi và Thuỳ ko ai nói với ai câu nào. Đến khi vào phòng cũng vậy, tôi đốt thuốc còn Thuỳ thay quần áo, thay xong cô ấy cũng chỉ ngồi thừ trên giường. Dập điếu thuốc, tôi lại gần ngồi cạnh Thuỳ. Bàn tay theo thói quen vuốt ngược mái tóc dài ánh màu hạt dẻ.
– Vẫn chờ một ngày em để tóc ngắn xem có hợp với cái cặp này ko… Nhưng chắc là… anh ko đợi đc nữa rồi.
Tôi nhỏ giọng thì thầm mà lòng nặng như đeo đá. Thuỳ nghe vậy 2 mắt nhạt nhoà, nhìn tôi lắc đầu. Sau đó như ko chịu nổi nữa, liền ôm mặt lao vào lòng tôi sụt sùi. Bờ vai run nhẹ theo từng tiếng nấc.
– Em… xin lỗi… xin lỗi… Xin anh…
– Xin gì nữa hả em… xin giải thích ư. Những thứ cần thấy, ban nãy đã thấy hết rồi, tất cả mọi chuyện đến hn anh cũng đã hiểu rõ. – vẫn để Thuỳ ôm mình nhưng mọi thứ với tôi giờ đã quá chán ngán.
– Em biết là anh ko muốn nghe em giải thích… Nhưng ít nhất hãy để em nói…
– Đc rồi, vậy trước tiên trả lời anh. Em và anh ta quen nhau lâu chưa? – tôi đẩy Thuỳ ra để cả 2 đối diện nhau.
– Em quen anh ấy… đợt tháng 8.
– Em và anh ta “bắt đầu” với nhau bao lâu rồi?
– Dạ, anh… Chính thức là từ… giữa tháng 11. – Thuỳ khó nhọc trả lời.
– Ra vậy, hà hà, vậy là em phản bội anh, chính thức cũng đc tròn 1 tháng rồi nhỉ.
Thuỳ nghe vậy nước mắt lại lưng tròng. Tôi mặc kệ, vẫn tiếp tục để mặc cảm xúc của mình.
– Tại sao em làm vậy, tại sao lại đổi thay? Có phải vì nó có thể giúp em công việc hiện tại???
– Anh… anh đang nói gì vậy?
– Đúng phải ko, nó thành đạt thế, nó còn có thể cho em nhiều thứ hơn anh có thể mà, có phải ko? Em thông minh lắm, hahaha!!!
“Bốp” – Thuỳ đưa tay tát tôi, tát xong chính em cũng giật bắn mình. Mặt mày nhợt nhạt nói trong nước mắt.
– Anh có thể chửi mắng em vì phản bội anh… Nhưng anh ko có quyền xúc phạm em như vậy… Em thật sự thất vọng khi anh nghĩ em là loại người vì vật chất mà thay lòng.
– Vậy em muốn anh phải nghĩ sao, em nói là muốn nói, vậy em hãy nói đi. Nói đi!!!
– Tại sao không bao giờ anh chịu hiểu chứ!!! – Thuỳ hét lên với tôi. – Em yêu anh, trước đây hay ngay lúc này em cũng luôn yêu anh. Vì yêu anh, em mới luôn nghĩ chuyện tương lai chúng mình. Em lo cho anh, muốn anh cố gắng, muốn anh phấn đấu vì em muốn chồng em sau này là người mà em và các con em có thể dựa vào. Em yêu anh nhiều lắm, em biết là anh biết điều đó… nhưng tại sao chưa bao giờ anh chịu vì mình, vì em mà cố gắng vậy. Mỗi lần em đúc thúc, anh thất hứa… anh có biết anh làm em mệt mỏi và thất vọng thế nào ko???
– Và thế là… em chấp nhận người ta…? – tôi thẫn thờ hỏi sau khi nghe những lời Thuỳ nói.
– Anh ấy quan tâm em từ lâu rồi nhưng lòng em vẫn chỉ có anh. Nhưng… chính sau lần chúng mình xa nhau nửa tháng. Em rất buồn và tuyệt vọng… lúc ấy anh ấy chính là người cho em… cảm giác bình yên khi ở bên. Nó rất giống với cảm giác khi em ở bên anh.
– Như vậy, xem ra… em đã yêu anh ta rồi. Cũng phải, vì anh ta có tài, thành đạt mà. Mà nếu đã vậy, tại sao em ko chia tay anh đi, sao còn lừa dối sau lưng anh làm gì?
– Ko… vì em vẫn còn yêu anh… Em thực ko làm nổi… – nói dứt câu Thuỳ lại ôm mặt nức nở.
– Em quên anh đã từng nói “tình yêu đôi lứa là thứ ko thể chia sẻ” rồi à. Yêu 2 người cùng lúc… người đến sau mới chính là người yêu sau cùng…
Thuỳ vẫn lắc đầu ôm mặt khóc.
– Anh chấp nhận rồi đấy, em ko cần tự dày vò mình nữa đâu. Chúng mình… chia tay đi!!!
Nói xong điều phải nói, tôi thở dài đứng dậy bỏ đi… sau lưng vẫn còn văng vẳng tiếng sụt sùi nức nở của Thuỳ, chỉ là em ko còn gọi theo níu kéo tôi như ngày xưa mỗi lần giận nhau nữa.
Thẫn thờ lấy xe rời khỏi khu nhà trọ, tôi vừa ra đến đoạn rẽ thì có tiếng người gọi với theo…