Một buổi chiều đầu thu nắng nhạt ảm đạm… một góc nhỏ trong một quán cafe…
– Aaaa… haiz zaaa…
Kiên uể oải vươn vai cố ngáp gượng gạo sau khi nghe tôi bới móc tim đen của nó. Nó và Hạnh, 2 đứa này… mặc dù đã lên đh, yêu nhau cũng tròn 2 năm mà sao vẫn ko bỏ đc cái tật giận hờn trẻ con. Ôm nhau hời hợt cũng giận, quên hôn cũng giận, trễ hẹn cũng giận. Rồi đến cả chuyện “sinh hoạt” hay đôi khi chỉ ghen bóng ghen gió vô cớ mà chúng nó cũng lơ nhau tới cả mấy ngày.
– Chúng mày ko thấy mệt nhưng tao thì thấy mệt thay chúng mày rồi đấy!!!
Tôi ngao ngán sau lời phân bua “yêu nhau phải giận mới… vui” của Kiên. Trong ty, hờn ghen giận dỗi chính là gia vị thêm vào nhưng giận quá đến mức chằng bửa cũng chẳng khác gì nêm nếm quá tay đường hay muối vào món ăn của mình. Kết cục thường là phải nêm lại, đau thương hơn thì phải đổ đi.
– Vậy cứ phải như mày, chiều chuộng cái Thuỳ hết mình mới là tốt à?
Kiên hỏi lại rồi cười nhạt, tôi hiểu nét châm biếm đó, hiểu ý nó muốn nói gì. Trong lòng có chút gợn nhưng ngoài miệng vẫn phản kích.
– Con gái ưa ngọt, chiều chuộng một chút, ko đi đâu mà thiệt.
– Một chút… như mày đối với nó, tao thấy ko phải. – Kiên lắc đầu, gạt điếu thuốc lên gạt tàn. – Thời gian đầu, quả thực mày làm tao phục vì cách đối xử của mày với cái Thuỳ. Nhưng giờ tao lại thấy như vậy ko hẳn đã tốt. Quan tâm thái quá, đến mức nâng niu như mày… có thể lại khiến nó thấy nhàm và chán đấy.
Một ngụm nâu đá trôi qua họng tôi theo những lời Kiên vừa nói… Đáy lòng tôi vẫn nhấp nhô từng gợn sóng nãy giờ. Kiên nói ko phải ko có lý, những gì nó muốn diễn đạt tôi đều có thể hiểu.
Đâu đó cảm giác về một sự thay đổi nhỏ đã xuất hiện trong mqh giữa tôi và Thuỳ khi chúng tôi bước vào năm thứ 2 đh. Bắt đầu từ việc Thuỳ đi làm thêm và rục rịch muốn tôi phấn đấu cùng cô ấy. Với một thằng công tử bột lười lao động như tôi, việc này xem ra hơi vội vàng và có phần “thừa” so với hoàn cảnh tôi lúc ấy. Cứ hứa hẹn rồi khất lần chuyện tìm việc hết lần này đến lần khác. Tệ hơn là khi Thuỳ đi làm thì quỹ thời gian bên nhau của 2 đứa lại đc tôi san sẻ bớt cho bạn bè và những trận công thành trên vltk. Thuỳ giận dỗi, tôi lại ngọt ngào dỗ dành cô ấy bằng sự chiều chuộng, quan tâm vốn có của mình. Nhưng như một món ăn thay cơm, ăn mãi đến một lúc nào đó cũng phải thấy ngán. Sự quan tâm tôi giành cho Thuỳ ko thể khoả lấp nỗi buồn chán ngày một dày hơn trong lòng cô ấy sau những lần thất hứa của tôi.
– Anh hứa, sang tháng sau anh sẽ bắt đầu đi làm thêm mà.
– Tuỳ anh thôi, làm cho anh chứ ko phải cho em!
Thuỳ đã bắt đầu nói như vậy từ dạo gần đây, ko năn nỉ, thuyết phục hay doạ dẫm nữa… “Anh muốn làm gì em cũng đâu có quyền can thiệp!!!”…
Tôi hiểu cô ấy ko phải vì chuyện tiền nong hay kinh tế mà chỉ vì muốn tốt cho tôi và tương lai của 2 đứa. Nghĩ lại tự thấy mình quả thực kém cỏi và tệ hại khi thói quen sống ỷ vào cha mẹ từ nhỏ đã mọc rễ trong suy nghĩ và lý trí. Đi học đc lo liệu đầy đủ từ chỗ ở, đi lại, cho tới trưng diện đẹp đẽ với áo quần hàng hiệu, iphone đời đầu, xe ga sh. Tiền tiêu rủng rỉnh trong tài khoản ko lo thiếu lo hết nên những khái niệm vốn quen thuộc của tụi sv như “tuần cuối tháng – viện trợ – làm thêm” ko hề có trong “từ điển” sống của tôi bấy giờ.
Bản thân tôi khi đó, nếu nói là nơi hội tụ của những điểm yếu cũng ko có gì quá đáng. Thể chất gầy yếu – một thằng cao lêu nghêu m72 lại nặng chưa tới 60kg vì lười lao động, thể thao và ăn ngủ thất thường. Đã ko đẹp trai, da còn hơi ngăm ngăm, phủ lên 1 thân hình ốm nhách, ngoại hình ko lấy gì làm ổn áp. Tính tình thì mang đặc trưng của mèo lười và tầm gửi… quá sức tệ hại.
“Hoàng có cái điểm tốt là nhiệt tình và hết lòng vì bạn bè. Khó tính như Kiên mà cũng thân với cậu đc từng ấy năm thì ko phải đơn giản đâu.” – Lời nhận xét Hạnh từng nói với tôi trong 1 lần “kể tội” Kiên. Giờ tự vấn lương tâm mới nhớ lại điều này, xem ra bản thân tôi cũng chưa đến mức phải bỏ đi. Mặt mạnh dù ko nhiều nhưng chí ít cũng có cái đức tính đó kéo lại. Dù đôi lúc nó cũng có mặt hay mặt dở…
Nhiệt tình với bạn bè – điều này thì phải công nhận, bất kể ai đã cất công nhờ vả gì, nếu có thể làm đc tôi đều nhận lời. Sự giúp nhau ở cái tuổi này thường chỉ xoay quanh chuyện tiền nong. Tất nhiên tôi có thể một phần vì nhà tôi khi đó có điều kiện, nhưng điều ấy ko quyết định sự nhiệt tình trong tôi mà chính tính cách tôi mới tạo nên điều ấy.
Tuy nhiên, nhiệt tình đến mức hết mình đôi khi lại là điều dở. Tôi đã từng trải qua cảm giác bị lừa lọc, bán đứng và phản bội lòng tin ngay từ những năm cấp 2. Cúng chỉ vì giúp bạn chuyện tiền nong mà con xe đạp cào cào chất lừ khi ấy đã ko cánh mà bay vào tiệm cầm đồ, làm mẹ phải giấu bố âm thầm đến chuộc ra. Hay như lên cấp 3, cũng lại bị bạn lừa cùng một vố như vậy, có khác lần đó giá trị tăng gấp nhiều lần khi vật cắm là xe máy.
Cái này trước là lỗi của lòng tốt và niềm tin, sau là cái tội của ngu và dại. Tôi có thể bào chữa xem đó là cách thử lòng, để kiểm chứng bạn thật, bạn giả. Nhưng Thuỳ lại ko nghĩ vậy.
– Chơi với bạn bè anh cần tỉnh táo hơn, em ko thích sự dễ dãi của anh. Nó dễ khiến người khác muốn lợi dụng.
Mai Thuỳ lạnh lùng nói khi tôi trễ hẹn đến chỗ làm đón cô ấy vì mải giúp đứa bạn vài chuyện, vậy là… 2 đứa cãi nhau. Ban đầu chỉ đơn thuần là sự góp ý của cô ấy, sau nói mãi thành ra tranh luận giữa 2 quan điểm khác biệt. Cuối cùng lại thành cãi nhau khi Thuỳ ko hài lòng với cách bảo vệ bạn của tôi và nghĩ tôi trọng bạn hơn cô ấy. Tôi thì ko chấp nhặt gì ý nghĩ đó mà chỉ giận vì bị Thuỳ nói xéo sang chuyện tôi ham chơi, lười làm, bảo thủ trong cách sống và ko trí tiến thủ. Tôi biết cô ấy nói ko sai nhưng tự ái của 1 thằng đàn ông khi ấy vẫn khiến tôi khùng lên như chạm phải nọc ong.
– Hình như anh quan tâm em quá nên càng ngày em càng thiếu tôn trọng anh thì phải!!!
– Em ko phải ko tôn trọng anh nhưng nếu anh cứ mãi thế này thì sẽ có nhiều người ko tôn trọng anh!!!
Thuỳ quyết ko nhân nhượng và nó như giọt nước tràn ly, lần đầu tiên sau hơn 2 năm quen và yêu nhau, chúng tôi mới căng thẳng với nhau đến vậy. Thuỳ tức giận bỏ về bằng taxi, mặc tôi đứng chôn chân như tượng đá.
… Nửa tháng trời ko liên lạc, đoái hoài gì tới nhau có thể coi là khoảng thời gian xa nhau kỷ lục. Tất nhiên trong những cuộc cãi vã 50/50 thế này, thằng đàn ông khôn ngoan là thằng biết chủ động nhận sai và sửa lỗi. Tôi cũng thể hiện điều đó bằng một món quà dễ thương cùng lời xin lỗi chân thành nhất có thể. Và như mọi lần Thuỳ đều đồng ý tiếp nhận, duy chỉ có điều lần này cô ấy tỏ vẻ bình thản chứ ko bộc lộ cảm xúc dỗi yêu hay tủi thân như những lần trước.
Khoảng thời gian sau đó, vết gợn trong lòng tôi ngày một mạnh nhịp hơn khi Thuỳ chuyển chỗ làm mới. Cô ấy ko còn làm cộng tác viên viết bài cho báo nữa mà chuyển sang làm lễ tân 1 bank lớn ở HN. Điều này có tương đối bất ngờ vì Thuỳ từng nói với tôi, mặc dù là sv khoa tài chính – ngân hàng nhưng mỗi năm số người đc khoa chọn xếp vào suất làm thêm bên ngân hàng như vậy ko nhiều và cũng chẳng dễ gì xin đc. Trước đó mặc dù Thuỳ cũng tham gia hoạt động tích cực bên clb tiếng Anh trong khoa nhưng cô ấy cũng ko hy vọng gì nhiều. Vậy mà đùng một cái tên Thuỳ lại có trong danh sách những sv đc chọn đi làm ngay trong đợt cuối năm này.
Ngta vẫn nói linh cảm của những người đang yêu thường nhạy và chính xác. Tôi thừa nhận bản thân mình đang có vấn đề, có nhiều lúc ngồi yên ko nghĩ gì bỗng giật mình thon thót nhận ra lòng mình lạnh đến bất thường. Là dự cảm về chuyện gì đó sắp đến, thậm chí là đang diễn ra…? Nỗi lo lắng mơ hồ ngày một định hình dần cùng sự nghi hoặc trong tôi khi thái độ và cư xử của Thuỳ thời gian này có gì đó khác lắm. Nó ko hoàn toàn rõ rệt nhưng vẫn đủ để tôi nhận ra sự gượng gạo đến từ ánh mắt và giọng nói của cô ấy. Đôi lúc thờ ơ, cáu kỉnh vô cớ, lại có lúc dịu dàng, đằm thắm như trước đây.
Dạo gần đây tôi còn nhận thấy ở Thuỳ vẻ lơ đãng mỗi khi nói chuyện. Những khoảng khắc lặng yên bên nhau bị phá đám ngày một nhiều hơn bởi những tin nhắn đến và đi trong di động của cô ấy. Thứ mà ngày trước Thuỳ vẫn thường bỏ qua ko thèm ngó tới mỗi khi bên tôi.
– Vâng… em đang đi với bạn… Vâng, có gì để về nhà em gọi lại sau… – những câu thoại lạ khi Thuỳ nhận một cuộc điện thoại đã gọi cho cô ấy nhiều lần trước đó.
– Ai gọi vậy em?
– À… bạn em… ở chỗ làm…
– Đồng nghiệp nam à?
– … Ơ… vâng…
– Công việc của em… chắc là bận lắm nên ngta mới phải điện liên tục vậy? – tôi nhẹ giọng, lòng tĩnh lặng như mặt hồ mặc kệ con thuyền hoang mang đang trôi nổi.
– Công việc của em có nhiều thứ phải học hỏi thêm mà. – Thuỳ cười nhẹ lại khoác lấy tay tôi, mà sao tôi cứ thấy nhẹ bẫng thế này… Cứ như là bên tôi, ko còn có em nữa vậy…
Đông tới, 1 mùa giáng sinh nữa lại rục rịch về trong lòng những người trẻ. Còn có hơn tuần nữa là đến noel rồi. Chiều nay biết Thuỳ đc nghỉ nên tôi qua phòng trọ cô ấy, định bụng rủ đi chơi và mua sắm cho thay đổi không khí. Vừa lên đến phòng thì thấy con bé “hàng xóm” cùng dãy đang thập thò từ phòng Thuỳ bước ra, trên tay là 2 gói mỳ Hảo Hảo.
– Ông lại đến thăm ny à… Ê ê, nhìn gì soi mói thế, nhà tôi hết gạo nên sang vay tạm gói mỳ thôi. Ông đến rồi thì tôi đỡ phải khoá cửa cho nó, hì.
Tôi chỉ cười, chào hỏi qua loa rồi vào phòng luôn. Căn phòng trống trơn, có tiếng nước xối xả trong wc. Vì Thuỳ trọ 1 mình giống tôi nên hẳn cô ấy đang tắm. Mà vội tắm quá hay sao mà đến laptop cũng ko kịp tắt thế này. Tôi đưa tay định alt F4 một loạt thì bỗng dừng lại, cẩn thận kiểm tra xem Thuỳ có đang download hay chạy soft gì ko… Ko hề có gì nhưng khi lướt qua trình duyệt web thì một suy nghĩ loé lên trong đầu tôi. Tích vào history, tiến đến một loạt dòng blog đã mở trước đó… Một trang blog hiện ra, ko phải là tên blog quen thuộc của em nhưng avatar lại có hình em trong đó. Chính xác là hình của em bên cạnh một người con trai, nền ảnh đằng sau còn có mấy người nữa, trai gái đủ cả mang dáng vẻ như đang đi du lịch. Tò mò tôi tiếp tục kéo xuống dưới mục bài viết đồng thời mở cùng lúc tab album ảnh…
… 10 phút sau Thuỳ cũng tắm xong, em bước ra và hơi giật mình khi thấy tôi đang hút thuốc bên cửa sổ. Ánh mắt em sau đó liếc nhanh đến chiếc lap trên giường. Tất nhiên là nó vẫn nguyên vị như sau khi em vào phòng tắm, ko suy chuyển, ko thay đổi… Tôi vẫn cười nụ cười hiền với em dù lúc này khoé môi đang giựt giựt cứng ngắc.
– Anh đến để mang ít đồ cho em thôi, giờ phải về luôn rồi. Chỗ này đủ để mời phòng bên liên hoan đấy. – tôi hướng ánh mắt về phía túi thức ăn mua trên đường lúc đến đây. Vốn định bụng đi chơi về sẽ nấu nướng, ăn tối ở phòng em rồi qua đêm luôn nhưng giờ thì… Có lẽ ko thể đc nữa rồi…
– Vậy ạ, mà sao anh đến rồi mà ko ở lại? – Thuỳ vừa nói vừa nhìn 4 mẩu thuốc tôi để trên chôn bát.
Tôi cười nhẹ định cứ thế bỏ về luôn nhưng nghĩ thế nào lại nói. – hôn anh một cái để anh yên tâm về nào!!!
Thuỳ tất nhiên đáp ứng, đôi môi mọng hồng hào, vừa tắm xong nên còn vương hơi nước thơm ngát, quện trong môi tôi. Miệng lưỡi quấn lấy nhau như nụ hôn nồng cháy 1 năm về trước.
Nhả ra… khe ngực Thuỳ phập phồng thở gấp sau nụ hôn sâu, đôi mắt ngước lên nhìn tôi đầy phức tạp. Ẩn ước trong đó như là trộn lẫn của sự ngạc nhiên, khó hiểu, cả nỗi quyến luyến. Trong giây phút môi rời nhau mắt em ánh lên như nhận ra điều gì đó. Chỉ là tôi chắc chắn em ko thể biết đc, đây có lẽ sẽ là nụ hôn sâu cuối cùng tôi giành tình yêu của mình cho em…