EDITOR: Mon
Đối diện, Kinh Bác Đào ánh mắt từ ái nhìn Kinh Hoan, khuôn mặt cương ngạnh mang theo dấu vết của năm tháng: "Trời đều tối đen, sao lại ra cung?"
Kinh Hoan cầm lấy chén Trà Ôn thị đưa tới, đưa lên nhấp một ngụm nhỏ, vị trà hơi đắng chát mang theo ít vị ngọt thanh.
Kinh Hoan mỉm cười nói: "Ta nhớ cha mẹ, nên ghé qua thăm."
Ôn thị vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay nàng nghiêm mặt nói: "Ngươi đã vào cung, không thể tùy tiện như trước kia, là bệ hạ làm ngươi không vui sao?."
Kinh Bác Đào nghe vậy làm bộ ra vẻ tức giận: " Làm sao không vui? Con gái của ta xinh đẹp hơn tiên nữ người vừa cao nhã lại thánh khiết, bệ hạ làm sao có thể chọc giận nàng?."
Ôn thị che miệng bật cười, nhưng khi chú ý đến Kinh Hoan ý cười chợt thu lại, đáy lòng trầm xuống.
Chẳng lẽ lời đùa cợt của nàng lại nói trúng.
Ôn thị cầm tay Kinh Hoan lên, bởi vì khẩn trương mà nắm chặt lấy tay nàng không nghĩ ngợi nói: "Hoan nhi, ngươi cùng nương nói, bệ hạ đối đãi ngươi ra sao?"
Sớm tại trên đường đi tới đây Kinh Hoan đã suy nghĩ kỹ sẽ lấy tính cách nguyên chủ mà cùng người nhà nguyên chủ chung sống.
Nguyên chủ tuy tính khí kiêu căng, nhưng không phải người có tâm cơ thâm trầm.
Nếu vừa tới nàng mở miệng, bảo bản thân vừa ý cái ghế dưới mông Lệ Vinh Hiên, lấy tâm cơ tinh tế khóe léo của Kinh Bác Đào sẽ phát hiện có kỳ quặc.
Kinh Hoan 1 giây lập tức nhập vậy hạ thấp con mắt xuống né tránh: "Nương hỏi con cái này làm gì?"
Ôn thị vừa thấy vậy, trong lòng càng chắc chắn con gái nàng trong cung bị ủy khuất vội vàng tra hỏi: "Hoan nhi con nói thật cho mẹ nghe, bệ hạ có phải đối đãi không tốt với con."
Kinh Bác Đào nghe lời này trên mặt nghiêm túc lại cũng tràn ngập lo lắng quan tâm.
Kinh Hoan ánh mắt né tránh do dự mãi mới chịu chậm rãi mở miệng: "Người ngoài đều đồn ta là Quý Phi độc sủng hậu cung, ta cũng nghỉ như vậy nhưng không ngờ.... "
Kinh Hoan bả vai run run, giọng cũng run rẩy nghẹn ngào, giống như chịu đủ uất ức: "Lệ Vinh Hiên lại vì một nữ nhân, đem ta đẩy ngã, nữ nhân đó mới là người trong lòng hắn, ta bất quá một bức bình phong phơi bày bên ngoài.
Kinh Hoan cúi đầu xuống, cũng không nhìn Kinh Bác Đào cùng Ôn thị sắc mặt khϊếp sợ cùng phẫn nộ, tiếp tục nói: "Ta sớm cảm thấy không thích hợp liền cho người tra manh mối, phát hiện hắn cải trang thị vệ đi tới cung điện của Cố mỹ nhân Chi Dương Cung ở qua đêm sáng lại lén lút rời đi."
Ôn thị có biết từ ngày Lệ Vinh Hiên đăng cơ, chưa từng một lầm sủng hạnh hậu cung, nghe Kinh Hoan miêu tả trong lòng tràn ngập lửa giận, giọng điệu cũng không tốt: "Vị cố mỹ nhân kia là con cái nhà ai?."
Kinh Hoan: "Con gái của Cố Hải."
Kinh Bác Đào nghe tới Cố Hải Sắc mặt cũng không tốt, lại nghe Kinh Hoan tiếp tục nói: "Trong lúc đều tra quan hệ Cố Đại cùng Lệ Vinh Hiên, ta vô tình tra được hắn cùng Hàn phó tướng của cha lui tới chặt chẽ, cứ 2 ngày hắn giả thái giám tiến cung một lần."
“Đây là ta tra được đồ vật.” Kinh Hoan đem một tờ giấy lên bàn, lại châm thêm một mồi lửa: " Phượng Dao Cung ngoài Như Yên ra, toàn bộ là người của Lệ Vinh Hiên. "
Kinh Bác Đào cầm tờ giấy lên, từ câu từ chữ đọc.
Trên tờ giấy viết là, danh sách nội ứng Lệ Vinh Hiên cài vào Phượng Dao Cung.
Điếm đi đếm lại có hơn 10 người.
Kinh Bác Đào đem tờ giấy nhàu nát trong lòng bàn ta, mu bàn tay gân xanh bạo khỏi.
Bởi vị Hoan nhi yêu thích bệ hạ hắn không tiếc tất cả đem hắn nâng, lên ngôi vị Hoàng Đế.
Vì làm bệ hạ đối tốt với Hoan nhi một chút, hắn không chút thương tiếc diệt trừ các đại thần đối với hắn có dị tâmm, ngày đem bận rộn chưa từng chút oán than.
Hắn trong tay nắm giữ binh quyên hơn 20 vạn binh mã biết kết cục công cao chấn chủ.
Cũng biết bệ hạ lòng nghi ngờ năng, trong tối dùng chút thủ đoạn chèn ép hắn.
Hàn Phó Tướng cùng bệ hạ lén lút mất thiết qua lại nguyên do sâu xa hắn thật không dám loạn nghĩ.