Đã Nhớ... Một Cuộc Đời (Phần 2)

Chương 22

Chương 22
Nó tò mò nhưng ngại nên làm cho xong rồi ngồi yên vị ngoài phòng khách, ở ngoài tiếng cười nói với chất giọng quen quen. Đang cầu trời đừng như nó nghĩ thì…

_Ủa sao bảo có hai người? Xe ai đây?



_Sao mày mời cả hắn mà không nói tao? Tao…tao về đây!

Nhỏ P.Anh, như nó đoán nhưng vẫn bất ngờ, Chi lại đem nó vào tình thế khó xử. Ở ngoài sân nhỏ với Chi vẫn nói chuyện, đến thềm nhà.

_ Mày cứ vào đây, có chuyện gì thì cứ ăn xong đã rồi giải quyết sau, đến rồi còn về con nỡm, tao mới đi nước ngoài về đó…

Nó thấy Chi đang ra sức kéo một cánh tay vô, nó cũng ra xem. Trước sau gì thì cũng phải đối mặt, tránh nhau không phải là cách. Mà nó vẫn không hiểu, nó với nhỏ có oan nợ gì với nhau mà cư xử lạ lùng thế. Bước ra cửa Chi thấy nó thì không kéo nữa đứng khựng nhìn, nó thấy nhỏ P.Anh cũng vậy cũng khựng lại nhìn nó. Hôm nay nhỏ vận đồ khá đẹp với chiếc váy đến đầu gối, đôi chân dài miên man, mái tóc màu máu để xõa mặt thì trang điểm đậm với đôi mắt buồn lạnh lùng. Nhỏ trông khá bất ngờ. Nó lấy lại sự bình thản của mình như chẳng có chuyện gì xảy ra.

_ Chào… Nếu mình có phiền thì, để mình về cũng được.

Nó quay sang Chi.

_Không… Sao đâu mà.

Đang cài đôi quai hậu thì nó thấy Chi cười, lạ thiệt sao không ngăn cản nó về như nó nghĩ nhỉ. Nhưng kệ, như thế càng đỡ ngại về cho dễ. Bỗng nhiên đang cắm khóa xe thì có tiếng guốc. Nó nhận được một cái kéo tay và cái giọng lạnh lùng.

_Không được về!

Con nhỏ khùng giữ chặt bắp tay nó. Ở bên kia Chi cười lắc đầu.

_Biết ngay mà…

Thoáng thấy nhỏ P.Anh đỏ mặt. Nó tẩn ngẩn.

_Thôi đi vào đi.

_Không!

Nhỏ giữ chặt rồi kéo nó vào cùng, quay lưng lại, mái tóc đỏ tươi quật vào mặt nó thơm tỉnh người. Nó im lặng đi theo, nó vẫn giữ bắt tay nó cho đến khi ngồi vào bàn. Chi cười, ấn vô trán P.Anh.

_Hihi… Tưởng nãy không vô!

_Mày im đi!

Nhỏ P.Anh bực ra mặt, hai má trắng bóc hồng lên. Nó và nhỏ chẳng ai nhìn hay nói chuyện với nhau. Mọi thứ cứ như bị khớp kiểu một cử động của người này có thể khiến người kia ngượng ngùng vậy, không biết nhỏ sao chứ nó chẳng hiểu gì hết trơn, nhỏ P.Anh cư xử lạ quá.

_Thôi ăn ăn… Tí đi shoping.

Thoáng chốc sau đó chỉ còn tiếng bát đũa va vào nhau, nó không phải đứa hay để ý nhưng nhỏ P.Anh ăn như sợ thức ăn có độc vậy cứ rụt rè nhìn như phim quay chậm, còn Chi luôn cười nói để cho không khí dễ chịu hơn mà chẳng giải quyết được gì hết.

_Ăn đi nè… Nhìn gầy thế?

P.Anh gắp cho nó miếng đồ ăn, nhỏ nhẹ nhàng và quan tâm. Có lẽ đây mới là tính cách của nhỏ chăng? Quan tâm nhưng vẫn phải tỏ ra lạnh nhạt. Nó bối rối.

_Cảm ơn.

Sau bữa ăn, hai cô gái rửa bát nó không thèm phụ vì ngại, mang đồ thừa xuống cho con cún dưới cái chuồng gần gara ô to rồi nghịch nó chút, con này nhìn giống chó sói nhưng hiền chỉ vẫy đuôi chẳng sủa hay đợp gì cả. Lên nhà thì hai nhỏ đang sửa soạn gì đó ở trong phòng, nó gọi lớn.

_Mình về nhé Chi!

Tự nhiên cánh của sầm sầm rồi mở, Chi chạy ra.

_ Ê, cậu hông được về!

_Sao?

_Chút tụi mình đi shopping…

_Ừ thì sao, liên quan chi tới mình?

_Cậu phải đi cùng với tụi mình, đang thiếu chân xách đồ!

_Không được, chiều mình phải đi học nữa.

_Nghỉ đi, lâu lâu mới có bữa mà.

Chi năn nỉ nó, nó lắc đầu.

_Không được đâu!

Chi thở dài.

_Đã vậy thì đành phải dùng biện pháp mạnh… Nè hihi.

Nhỏ cầm cái khoá xe của nó đung đưa miệng cười tươi. Nó giật mình lục túi, cười khổ.

_Cho mình xin lại đi mà, chiều phải đi học.

_Không được… Chịu khó đi đến chiều rồi mình thả cho đi làm hihi.

Nói xong Chi chạy vào phòng, nó phải gọi thằng bạn điểm danh hộ. Thà cứ là Chi ngày trước còn hơn. Giờ “cáo” thấy sợ.

Đến đầu giờ chiều, nó dần chán nản với cơ số phim hoạt hình ở ngoài phòng khách, thì hai bà cô kia mới lù lù đi ra. Nó vờ chăm chú vào xem không để ý. Chỉ khi hai người kia bỗng nhiên đứng chắn trước mặt thì nó mới tỏ thái độ.

_Làm gì vậy? Có thử đồ thì vô trong, đây không có hứng coi đâu!

Nói rồi nó ngó lên xuống để xem cho kì được cái màn hình tivi phía sau mặc dù từ đầu đến cuối chẳng hiểu mô tê gì hết. Nhỏ P.Anh hé miệng.

_Dê xồm!

Cái miệng xinh mà quen xỉ vả với nói vớ vẩn nó đã biết nên không bật lại. Nó cũng hơi ngượng nữa. Chỉ có Chi thì cười, rồi đẩy nhẹ chiếc nón phớt màu thép đội trên đầu tạo dáng và hỏi nó.

_Nhìn tụi mình mặc đẹp chưa…hi?

Nó “liếc thật kĩ” rồi nói bừa.

_Ờ đẹp… Trẻ trung năng động, phối màu tốt… Chỉ có điều..

Nó định góp ý cho P.Anh mà nghĩ thế nào lại thôi, đành bỏ lửng câu nói.

_Sao vậy?

_À không… Không có gì, giờ đi chưa?

Chi chỉ vào nó rồi kéo kéo cái áo.

_ Cần về thay đồ không?

_Không… Chân khuân vác mà, mua gì đâu, nếu thấy ngại thì hai người cứ đi đi…

Nó ra vẻ tự ái, Chi cũng thôi không nói gì, chỉ đẩy nó ra ngoài sân, rồi khóa cửa lại. Nhỏ P.Anh đội mũ bảo hiểm rồi phóng trước, không quên nhìn nó bằng con mắt khó hiểu làm nó đực mặt suy nghĩ.

_Này này… Đi thôi!

_Ừa… Đây, ủa mà đi xe ai?

_Xe cậu… Rồi về cậu lại đưa mình về!

Chi giục, nó lưỡng lự vì nhìn vào vết loang, nứt và dòng chữ MonLy ngay ở đầu xe.

_Ngại không?

_Ngại gì? Xe á?

_Ừ! Nhìn hủi lắm á.

_Hihi… Minh ngốc, đi lẹ coi cái P.Anh nó đến nơi rồi cũng nên… Mình không ngại đâu.

_Thiệt hông?

_Thiệt… Lẹ lên!

Rồi cũng chở thêm một cô gái khác ở đằng sau xe vào cái chiều thu sắp tàn của Hà Nội, sắp lạnh rồi. Đông năm nay, rét hơn đông năm ngoái đây. Đi qua vài hàng bánh quà vặt, nó tự nhủ như vậy. Chi ở đằng sau khẽ hát bài hát tiếng anh nào nghe vui tươi… Không giống em của nó, em chỉ thích hát những bài tình ca Việt nhẹ nhàng buồn trầm, như một khía cạnh con người em nó chưa khám phá hết hoặc là nó nghĩ vậy… Để rồi ngày em đi… Nước mắt lăn dài. Nó đa cảm và lúc đó, hai gò má nó chợt ướt đi.

_Minh làm sao vậy?

_À…à, có con gì bay vào mắt lúc đi đường đó mà.

_Sao trông mặt buồn vậy?

Chi vẻ lo lắng nhìn nó, nó dụi đôi mắt lại cười để chứng thực sự nói dối.

_Đâu có đâu, thôi Chi vô lựa đi rồi tý xong gọi mình vô. Mình ở ngoài đợi.

_Thế đâu có được, đã đến đây là phải vào, ở ngoài chi?

Nó cười khổ.

_Nơi đây… Không hợp với mình cho lắm.

_Cậu hâm à, nơi bán quần áo thì hợp với không hợp cái gì. Vậy ai vô mua hả trời?

_Ờ thì…

Chi làm mặt giận khoanh tay, nó gãi đầu.

_Cậu không vào thì mình cũng ở ngoài luôn, đợi cái P.Anh ra rồi về… Í.. nó gọi đây này!



_”Hắn không vô! Mày ra làm sao làm nhé. Bực mình quá!”

Nó vẫn tẩn ngẩn đứng ở ngoài nhìn Shop quần áo trưng đèn sáng cả ban ngày, tận hai tầng đều lắp kính. Vẻ hào nhoáng này làm nó hơi lo, bản thân nó khá thiếu tự tin về vấn đề này. Dân quê mà, nói gì nói, nơi thành phố này cũng cần có giới hạn nhất định. Ví dụ như, một thằng sinh viên tỉnh lẻ, thuê trọ, làm thêm quê mùa. Không thể cùng hai cô gái xinh đẹp ăn mặc như minh tinh, đi lựa quần áo khắp một shop thời trang lớn được. Chả có vẻ gì tự hào đâu, trái lại còn hổ thẹn ấy chứ…

_Này… Đi vào!

Nhỏ P.Anh bước xuống từ bậc thang của chiếc cửa xoay. Nói như ra lệnh cho nó, nhỏ khoanh tay trước ngực.

_Không.

Nó nhẹ nhàng, bình thản vì bắt đầu ghét cái thái độ ngang bướng không đầu không cuối của con nhỏ này. Cũng may phía ngoài có một dãy ghế, nó ngồi xuống phân bua.

_Hai người cứ vô lựa, xong thì gọi mình. Mình không cần mua thêm gì nên không vô đâu…

Chi im lặng nhìn P.Anh. Nhỏ P.Anh vẫn đứng trước nó, có một số người đi qua đường nhìn nhỏ chăm chú. Cái màu tóc này thì nổi bật quá rồi, nó ngại ngùng.

_Vào đi, người ta nhìn kìa…

_Kệ người ta, tại sao không vào?

_Không thích…

_Không thích cái gì, hay anh sợ cái gì, anh xấu hổ, anh tự ti à?

Nhỏ bắt đầu gay gắt.

_ Phải… Tôi như thế! Tôi là đứa như thế đấy!

Nó nhẹ nhàng. Nhỏ P.Anh nói lớn.

_Vậy tại sao, khi đi với Ly Anh vẫn có thể đi cùng, sao anh không như vậy đi?

_Bởi vì đó là người tôi yêu! Cô thì hiểu cái gì… Tôi không sinh ra trong nhung lụa như cô, tôi không được đủ đầy như cô. Cái gì tôi cũng phải suy nghĩ trước khi quyết định… Làm ơn đừng mỗi lần xuất hiện là bắt tôi làm cái này làm cái nọ nữa, được chứ?

Nó trợn mắt lên rồi quát con nhỏ, P.Anh bị bất ngờ nhỏ mấp máy môi định nói gì đó, khuôn mặt hơi tái lại run run, hai tay buông thõng.

_Cô là cô, Ly là Ly. Cô không bao giờ giống cô ấy và không ai có thể thay thế được cô ấy trong tôi! Cô nhớ nhé, nốt lần này đã nhiều lần rồi… Từ giờ trở đi, nếu cô muốn chúng ta là bạn hay hòa đồng, chín chắn hơn. Còn không thì coi như tôi và cô không quen biết. Tôi không xứng đáng làm bạn của một cô tiểu thư Hà Thành cứng đầu và ngang bướng.

Từ nãy giờ Chi đứng nhìn, giờ bỗng nhiên chạy ra mắng nó.

_Hai người bị điên hết rồi à… Có mỗi cái chuyện cỏn con cũng cạch mặt nhau chắc…

Nó cười.

_Mình hoàn toàn bình thường. Cậu bảo cô tiểu thư đèo về sau nhé, mình về trước đây!

Nó phóng đi, mà lòng nhẹ bâng. Mỗi lần hai đứa, nó và P.Anh mâu thuẫn đều to tiếng với nhau, đây là lần nói nhẹ nhàng mà cũng nhẹ tình nhất, nó đã nghĩ kĩ rồi. Có lẽ hai đứa nó không dính líu gì đến nhau thì hơn. Dù là bạn bè hay yêu đương gì thì hai đứa đều có thế giới trái ngược hẳn nhau. Bất chợt nó muốn quay về mới tình sinh viên của mình, ở trường cũng có người yêu nó đấy chứ. Chẳng phải sinh viên, tình yêu, đàn guitar, chung trường. Đúng truyền thống đó sao, rồi kết thúc bằng những lời hứa hẹn. Nó muốn như mọi sinh viên khác. Nó quyết định gạt bỏ những con người kia sang một bên, dù có là Chi.

Quán của nó hôm nay khách đông nghẹt, một phần nữa tâm trạng không tốt nên nó chỉ lặng thinh làm việc. Trong cái không gian ồn ào của quán, có vẻ bài hát “My love” đang được bật không phù hợp cho lắm, nhưng sao nó cứ lắng nghe không bỏ xót một chữ nào. Đôi khi khách kêu lại chạy ra thanh toán hoặc lấy nước, tuyệt nhiên không tán chuyện với Hoài như mọi hôm, nhỏ cũng gặng hỏi nhưng nó chỉ lắc đầu. Có vẻ như với Thanh Hoài, nó lúc nào cũng có một nỗi để buồn vào mọi ngày đều là một nốt trầm nào đó.

Tan giờ làm. Nó lấy bộ đồng phục và gấp gọn gàng lại cho vô túi mang về. Thanh Hoài và Anh Tân rủ nó đi ăn chung nhưng nó từ chối. Còn thằng bạn nó đã về từ lúc nào, dạo này cu cậu mới có người yêu nên ít nói chuyện với anh em hẳn đi, chỉ lâu lâu chui vào một góc cứ hí hoáy bấm điện thoại. Thời nó tình yêu là vậy, đến cả sinh viên cũng chỉ quan tâm nhau bằng cách này. Chứ giờ thì có học sinh yêu nhau còn chở nhau đi bạt mạng chẳng thèm về nhà, quan tâm nhau toàn bằng cách của người lớn không…

Cái phòng trọ nhỏ, được nó thiết kế một quả bóng đèn ngoài cửa phía dưới mái hiên, để có cái mà nhìn vì tối với lại nó xác định ở đây nốt hai năm nữa mà. Đêm nay trời bắt đầu nổi gió, nó lạnh. Ngồi trong góc phòng, ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ nhớ về một ai đó đã đi qua. Sắp được một năm, chỉ chờ một cái tết nữa là một năm nó nhớ em quá. Nó nhớ vòng tay bờ môi, giọng nói ngọt ngào giúp nó không bị lạc lõng khi nó mới lên Hà Nội. Càng nhớ em, nó càng bị thôi thúc kiếm một ai để chia sẻ, để thay thế, để lấp đầy cái khoảng cách trống vắng ở nó. Bất giác nó gọi Nhi… Chỉ hai tiếng tút là em bắt máy, nó muốn dịu dàng một chút, vì ít ra em cũng đang là người yêu nó.

_”Alo…?”



_”Anh à? Hức… Sao giờ anh mới chịu gọi cho em…?”

Nó không thể nói, bỗng nhiên nó nghĩ về cái ngu của mình về cái trò tiêu khuyển để chọn ai đó thay thế để chính tỏ khả năng chinh phục ai đó của nó với bạn, để gây ra hậu quả, làm khổ một cô gái yêu nó nhiều, biết bao giờ nó mới thôi sai lầm đây. Nhi khóc, lòng nó lặng trĩu. Nó cúp máy, hối hận quá. Điện thoại nó rung liên hồi, rồi cũng tắt. Nằm xuống giường, căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn tiếng xe đôi lúc vụt qua. Gần 12h, nó thao thức nghĩ ngợi, con người già dần đi như vậy, những lo âu toan tính từ đầu óc chẳng bao giờ là đủ cho một người, kể cả khi đầu họ đã lấm bạc. Nó vô Wc nhìn mình trong gương, nhiều lần nó chỉ thấy sự trách cứ tại sao em đi mà nó còn sống…

_Anh ơi!!!

Kèm theo tiếng đập cửa, nó giật mình chạy ra ngoài bật điện. Nhi ngoài đó, đang ôm hai bên vai vì lạnh, mặt nước mắt nhòe đôi kính. Em tháo ra cầm lên tay dụi mắt.

_Hức… Anh…

_Anh… Anh xin lỗi…

Nó gục mặt xuống, Nhi ôm nó thút thít.

_Em nhớ anh lắm… Em không chịu đựng được đâu anh à…

Nó ôm em lại, hít vội mùi hương ở đôi vai đó và im lặng. Biết nói gì đây, nó không muốn nói dối em nữa.



_Sao muộn rồi mà còn đến, không sợ à?

Nó cũng lo vì sự suy nghĩ của Nhi. Từ khi yêu nó, em ngốc nghếch đi thì phải. Em cười hiền.

_Tại thấy anh gọi mà không nói gì nên em sợ… Với lại em hiểu đó là cách làm lành của anh, im lặng hoài… Em nhớ anh lắm!

_Anh biết… Em đi bà với bố không nói gì à?

_Em trốn rồi mai kêu đi học sớm…

Nó ôm chặt Nhi lại hôn em bằng cách ngọt ngào nhất, Nhi đáp trả cuồng nhiệt hơn, cảm xúc đã lâu mới gặp thì lúc nào cũng mạnh mẽ.

_Cảm ơn em đã đến bên anh đêm nay…

Nó thì thầm khi em ngủ thiếp đi vì mệt. Riêng mình biết ngày mai ra sao, cứ tự nhiên nó muốn mọi thứ thật đơn giản với đời nó, mong rằng thứ tình cảm này sẽ vụn vỡ mau, để nó bắt đầu sống thanh thản hơn.