Chương 21
Nó cùng Chi đi thêm một số nơi khác. Có lẽ vì nghĩ cho nó nên Chi không đòi hỏi đi chơi vào những chỗ đắt tiền, chỉ là dạo quanh nhà thờ với ly trà đá trong tay, rồi thêm một chút hương vị của phố cổ khi về tối. Nó với Chi tán ngẫu đủ thứ chuyện, nhiều nhất là những điều Chi học được ở bên nước ngoài. Dừng chân lại một chiếc ghế đá gần hồ sau bữa tối bằng những món ăn vặt, Chi ngồi lặng thinh nhìn ra mặt hồ. Qua ánh đèn của đường phố, nó có thể thấy đôi mắt nâu một năm trước gặp nó trên xe bus không còn ngay thơ dịu dàng, thay vào đó là sự sắc sảo hiểu biết và chút nỗi buồn vương vấn. Có một cơn gió mạnh thổi qua, cô bạn nó hít một hơi thật sâu rồi cười._ Đã lâu rồi mình mới có được cảm giác này… Thở bên luồng gió của thủ đô…
Nó gật gù không đáp vì nó luôn chọn im lặng là câu trả lời cho mình với mọi câu nói.
_Trước kia bọn mình hay ra đây những hôm gió mạnh… Ly bảo yêu gió, nó luôn muốn tìm một ngọn gió cho chính mình. Nó bảo vậy… Sau những cuộc vui ở trong bar. Mình nên nói cho cậu biết được rồi không?
Nó thắc mắc, không gian này có thể làm cho con người ta thành thật ư?
_Nói gì cơ?
_Về tất cả, ngoại trừ những thứ khiến cậu tổn thương? Cậu có muốn nghe về Ly trước kia không, cả về mình nữa?
Chi quay sang nó, cô bạn vẫn cười. Cô ấy luôn vậy, cười để tự làm bản thân lạc quan để người khác yên tâm. Nó vẫn luôn muốn biết về mối quan hệ giữa em và bạn của em, không đơn thuần là bạn, hay hơn thế nữa suy cho cùng nó nghĩ vậy.
_Cậu thử nói xem? Điều gì còn có thể làm mình tổn thương hơn việc mất đi Ly chứ?
_Có lẽ không… Ưm, mình nên bắt đầu từ mình nhé, thật ra mình chẳng ngoan ngoãn hay hiền lành như cậu nghĩ đâu. Chắc lúc mới gặp mình, cậu nghĩ rằng mình là con bé chăm học hành và giỏi giang?
Chi nói giọng hài hước cố pha cho không khí vui vẻ hơn. Tiếng lá cây xào xạc xung quanh, cộng thêm tiếng động cơ xe khiến mọi thứ ồn ào hẳn.
_Không phải vậy sao?
_Không… Cậu nhầm rồi! Minh ngốc, từ trước lúc mình còn đi học, lần đầu gặp Ly là khi mình nghỉ hè ở đây với gia đình bác. Ly thật ra không ngoan ngoãn chút nào cả. Mình bị Ly rủ rê đến quán bar đó…Hihi.
Nó nhìn Chi. Bình thản.
_Điều này mình biết, mình biết Ly đã từng lui đến chỗ đó nhưng không ngờ rủ cả cậu.
_Hihi, nói thật gì cả cái HN này những chốn ăn chơi tụi mình đi gần hết, sau một thời gian chúng mình có thêm một số người bạn, Chị, Phương Anh là hai người trong số đó, đêm thì nhảy nhót đêm thì hát hò, Ly không ai quản, uống rượu bia giỏi, nhảy giỏi, ăn mặc thì cũng không kín đáo, mình cũng thế, lúc đó mình cũng ăn chơi, tâm lý của trẻ con mới lớn đứa nào cũng vậy, cũng son phấn cũng thâu đêm mỗi mùa hè lấy cớ ngủ nhà bạn lúc đó chúng mình thật sự là gái hư. Nhưng chúng mình không ai đi quá đà cả, chỉ vui chơi… Cho đến khi Chị nói ” Quán chị mới có thằng nhóc xinh dai mà quê mùa lắm, mấy đứa đến khai trương rồi coi luôn không.”
Nó im lặng, hơi bất ngờ chút về “thành tích” của những người nó luôn coi trọng. Chi kể tiếp giọng hào hứng.
_Mình thì lúc chơi bời mới trang điểm để đua đòi, còn bình thường toàn giản dị để người ta tưởng hiền lành đó. Cho nên lúc gặp cậu mình mới tỏ ra như vậy, mình còn bị Ly trêu là “Cáo” hihi… Ôi vậy mà lúc gặp cậu thì cái Ly thay đổi hoàn toàn… Cậu biết không? Mình nhớ mãi cái buổi tối sau khi gặp cậu cái Ly nó nói “Hình như tao thích hắn.” Mình cũng trêu rồi thôi vì đâu ai ngờ Ly lại thích cậu, vậy mà hai người yêu nhau thật…
Chi ngập ngừng như suy nghĩ gì đó, rồi lại kể.
_À…ưm, cũng không biết sao từ lúc Ly không còn chơi bời thì mình bắt đầu biết suy nghĩ hơn, kể ra thì lạ lạ, ăn chơi vậy còn đỗ được đại học hihi… Cậu chắc hiểu tại sao khi hai người yêu nhau, Ly chẳng bắt cậu dẫn đi chơi hay gặp bạn bè của nó chứ?
Nó gật đầu. Nó hiểu mà, em nghĩ cho nó, sợ cái ví tiền để trang trải cuộc sống sinh viên không khó khăn thêm vì em, để nó không thấy hổ thẹn khi em toàn chơi với người có tiền. Để nó và em chỉ yêu thôi, em dấu mọi thứ về cuộc sống trước kia của em.
Chi ngửa người ra thở dài.
_Nghĩ lại, đợt ý mình đú đởn quá… Cũng đi cùng bao anh đẹp trai lắm tiền nhưng toàn thằng đểu, cũng may cái Ly nó hiểu biết không thì mình chẳng được như bây giờ… Nó già trước tuổi vì phải sống một mình. Mình nể phục nó ở chỗ đó, biết chơi biết dừng hihi.
Nó cười theo Chi. Càng nhớ em hơn.
_Cậu lại buồn hả?
_Thì mình đã bao giờ vui đâu.
_Ly là cô gái tốt. Người bạn tốt.
_Ừm, cô ấy hoàn hảo.
Hai đứa ngồi nhìn ra phía bên kia hồ, một nơi sáng trưng bởi đèn. Sau một số lời nói của Chi, nó đã định tâm sự về nó sau khi em đi, nhưng nó sợ Chi ghét nó, thất vọng về nó rồi lại rời nó như họ nên nó không dám. Chi tựa đầu vào vai nó, nó cũng tựa lại. Đơn giản đó chỉ là tình cảm bạn bè của hai đứa. Nó chợt nhớ.
_ Chi, cậu bảo P.Anh cũng tham gia với các cậu. Vậy cậu biết gì về P.Anh?
_Biết nhiều! Nó là đứa ngang bướng, luôn coi trọng lập trường của mình nó đi cùng bọn mình cho vui chứ chẳng uống bia rượu hay nhảy nhót gì cả, nói chung lúc nào cũng như bức tượng vậy, nhưng sống rất tình cảm khi còn bốn người nó hay chia sẻ nhiều bí mật, điều tạo thành nó như vậy… Mà cậu chỉ nên biết vậy thôi, nó không muốn người lạ biết nhiều về nó đâu..
_Vậy còn Chị Huyền, cậu có biết chị đang ở đâu không? Chị sống ra sao?
_Mình không biết, từ đợt vào Nam chị đã cắt liên lạc.. ừm.. với mọi người.
Chi nói mà chẳng rõ ràng cứ như cho qua, cảm giác sợ hớ điều gì quan trọng. Nó đâm nghi ngờ.
_Cậu dấu mình điều gì không?
_Có, một số điều cậu chưa nên biết.
Nhìn cô bạn có vẻ không muốn nói gì thêm nên nó cũng không gặng hỏi thêm.
_Thôi về đi Minh, mình buồn ngủ rồi!
Nó gật đầu đèo cô bạn về nhà theo lời chỉ dẫn, một căn nhà nhỏ nhưng khá đẹp ở gần khu của nhỏ P.Anh. Đến cửa cô bạn bước vào.
_Nè cuối tuần qua đây nhé!
Chi bảo nó.
_Qua làm gì?
_Qua có việc… Cứ qua đi!
_Thôi ngại lắm, nhà bác chứ nhà cậu đâu. Bận rồi, bận rồi…
Nó lắc đầu lẩm bẩm. Nổ máy đang tính phóng đi thì nhỏ chạy ra chắn trước đầu xe.
_Bác ý đi du lịch rồi còn mỗi con chó ở nhà thôi, sợ nó không ai cho ăn nên bác nhờ chứ không mình cũng đi thuê trọ!
_Thôi thôi, một nam một nữ một nhà… Không ổn.
Nhỏ Chi bắt đầu giữ đầu xe nó.
_Mình không làm gì đâu mà, cứ qua đi mình nhờ việc!
_Việc gì nhờ luôn đi!
_Mệt quá qua đi, tính mời cậu bữa ăn sao khó vậy?
_ Không nói sớm, cứ nói nhờ nhờ gì? Thôi mình đi về đây!
_Nhớ qua nhé!
Chi cười tủm tỉm. Nó gật đầu, trên đường đi nó cứ nghĩ mãi về nụ cười đầy ẩn ý của cô bạn.
Ngày hôm sau đi học, nó ngồi xem lại bài giảng trong cuốn giáo trình phía bên ngoài ghế đá ở sân trường, có một số sinh viên cũng như nó vậy. Khác ở chỗ họ học thật, còn nó thì không chịu được cái không khí trong lớp nên ra đây. Mấy thằng bạn nó không thích, liền kéo nhau xuống cangtin chỉ có mình nó thôi. Trời hôm nay đẹp, không có nắng chỉ âm u và se lạnh chút, nó thích thời tiết này không nắng không mưa. Đôi khi nó hướng ánh mắt khỏi cuốn sách, theo dõi một số sự việc thú vị, có cặp đôi thể hiện tình cảm ngay hàng cây ở trường, ăn uống, rồi thể thao. Đại học là vậy luôn náo nhiệt phía bên ngoài giảng đường. Cửa lớp Nhi nơi mà nó dừng lại nhiều nhất, tự nhiên nó muốn nhỏ vô tình đi ra cho nó nhìn, chỉ đơn giản nhìn thôi. Nhưng cả buổi không thấy nhỏ. Chắc ngồi trong lớp học hoặc xuống thư viện. Đến tiết nó lại chạy vào lớp và trải qua một ngày học mệt mỏi như mọi khi.
Những ngày kế tiếp cho đến cuối tuần cứ mỗi khi tối muộn tan ca Chi lại rủ nó đi ăn uống rồi dạo phố phường vì Chi bắt nó nói thời gian rảnh của nó. Qua nhiều nơi mà nó chưa đến mặc dù ở ngay xung quanh vì nó chỉ biết học. Đi cạnh Chi nó cảm giác được thoải mái, những nụ cười và câu chuyện Chi kể khiến nó thấy gần gũi với cô bạn hơn. Nhiều điều về em mà nó chưa biết cũng được Chi kể dần dần, khá nhiều kỷ niệm cùng tâm sự của em, có lẽ cũng như nó, em thấy được ở Chi sự tin tưởng thêm sự an toàn.
_ À Minh… Lúc Ly đi rồi, cậu sống như nào? Có chuyện gì kể cho mình nghe đi?
Một tối có trăng và gió lộng, Chi bâng quơ hỏi. Nó chột dạ.
_Mình vẫn sống bình thường mà…
_Thật ư? Không một chút gì gợn ở cậu à?
_Không… Lúc biết Ly đi và nói dối mình. Mình đã mất thăng bằng trong cuộc sống một khoảng thời gian dài…
_Ai giúp cậu vượt qua?
_Mình thôi… Không ai cả.
Nó trầm ngâm nhìn con đường ngập đèn của trung tâm thành phố. Hai đứa đang ở trong một quá caffe. Chi cũng không nói gì nữa, nhưng khóe mắt cô bạn chảy xuống vài giọt lệ. Lần đầu nó thấy Chi khóc.
_ Giá như ngày đó mình trở về được thì tốt biết mấy… Ly sẽ không cô đơn, ít nhất là ngày cuối cùng…
_Rồi cậu cũng sẽ bị lừa thôi… Ly đã làm vậy với mình mà.
_Cậu… Cậu, vô cảm thật rồi…
_Chắc vậy… Tại mọi thứ vây quanh lấy mình, mọi thứ kì lạ làm mình choáng ngợp. Cậu biết không, mình đã từng ước rằng, mình chưa từng gặp cậu, gặp họ để sống với cuộc sống sinh viên bình thường…
Chi nhăn mặt. Nhìn nó tức giận.
_Sao cậu hèn vậy? Cậu học thói nhu nhược từ bao giờ thế? Nếu không gặp họ thì cậu tìm đâu ra một tình yêu hoàn hảo như vậy chứ?
_ Đâu có hoàn hảo đâu…
Nói đến đây nó lạc giọng, sống mũi nó cay xè.
_Xin cậu đừng nhắc đến Ly nữa nhé… Mình đau lắm Chi ạ!
Chi nhìn nó bất ngờ, chắc Chi biết nó còn yêu em rất nhiều. Chỉ là nó tỏ ra vô tình thôi, cả nó cũng hiểu như vậy nữa. Tối đó, nó đưa Chi về mà hai đứa không nói với nhau một lời nào.
Nó đợi cho đến cuối tuần để có một cuộc gặp với cô bạn mang không khí vui hơn nên không liên lạc với Chi nữa. Một buổi sáng thứ sáu, nó lại kiếm một chiếc ghế đá để ngồi đọc sách ngoài sân trường. Có điều đáng nói là nó thấy Nhi. Nhỏ trông không còn xanh xao nhưng vẫn buồn rầu, nó cúi mặt xuống để tránh không chạm mắt nhau vì nhỏ đang đi với cậu bạn của nhỏ, nhiều khi nó nghĩ chưa hẳn hai người này là bạn bình thường. Khi hai người đi rồi, nó bình thản liếc nhìn theo, ở nó ghen tuông không tồn tại chút nào, từ đầu hình ảnh của Nhi trong nó, đã nhạt nay còn nhạt hơn, dù nhỏ là người yêu nó. Thật sự tình cảm nó dành cho nhỏ là có, nhưng chỉ một chút hấp dẫn từ tính cách và nhan sắc thôi. Đó không thể là tình yêu được, như vậy cũng tốt nhỏ có thể chọn người mà thực sự yêu nhỏ hơn một thằng như nó. Nó còn đang ngẩn ngơ với dòng suy nghĩ thì nhỏ bỗng dưng quay lại, hai ánh mắt gặp nhau, nó vội quay đi rồi bước thật nhanh.
Chiều tối học xong qua quán, nó đói quá liền chôm trái cây trong bếp ăn, nhỏ Hoài nhìn nó nhăn mặt.
_Người thì như cái que còn nhịn đói… Khổ chưa kìa, thôi để em gọt cho.
_Ừ… Đừng mách anh Tân không thì anh lại trừ lương anh đó.
_Rồi ăn nhanh rồi ra làm không ông ý lại nghi.
_Anh xin!
Được hai trái xoài mới đỡ choáng công nhận nhịn đói lâu làm người xuống sức nhanh thật, nó có tiền nhưng lười lên cứ vậy hoài.
_Khi nào vô viện mới chừa nhé!
Thanh Hoài nhắc nhở vì đây không phải lần đầu tiên. Nó chỉ cười trừ. Tính tình hay cạnh khóe thôi chứ Hoài rất quí nó, nhỏ còn hay quan tâm nó nữa dù sao cũng hơn tuổi nó mà.
Sáng ngày chủ nhật nó ngủ gần trưa mới dậy vì Chi hẹn 12h, cũng không thèm ăn sáng luôn vì để bụng tý ăn cho ngon. Nghe đâu cô bạn nó bảo hôm nay làm đồ ăn mời nó, không biết có ra gì không. Trời gần trưa vẫn như sáng sớm, âm u và vắng vẻ một cách kỳ lạ, có lẽ mọi người không muốn ra người vì trời trông lặng trĩu như sắp có một cơn mưa. Ăn mặc chỉnh tề rồi phóng qua nhà Chi, nó qua sớm hơn. Biết là mời nhưng mà ăn không làm cứ ngại sao đó, nó muốn qua phụ được gì thì phụ, dù sao cũng chỉ có hai đứa chắc chẳng nhiều nhặt gì cả. Khung đường này vắng nên nó vòng vèo chút là đến nơi. Bấm chuông và đợi cửa. Lúc sau Chi chạy ra mở, đầu tóc bù xù.
_Bộ mới đánh nhau hở?
_Hihi… Mình ngủ quên mất tiêu, đang vội làm mà chưa chải chuốt gì hết á!
_Ôi mất công, thôi ra hàng đi.
Nó bàn lùi. Chi xua tay.
_Khỏi cần đâu, sắp xong rồi mà. Với lại mình đang thử làm đồ Tây lấy Minh làm chuột bạch hehe.
_Hơ cũng được, nhưng đừng nấu bả chuột nghe.
_Đồ khùng… Mà mình hẹn 12h sao qua sớm vậy?
_Thì tính qua phụ, ăn chùa cũng phải biết công đức chớ.
Chi lắc đầu.
_Ở bên kia, khách được mời thì phải đến đúng giờ hoặc muộn hơn… Chớ chưa đến giờ đã đến làm cho chủ nhà chưa kịp chuẩn bị và không thích đâu á.
Nó gãi đầu gãi tai. Lẩm bẩm Chi học đâu mấy cái qui tắc trời ơi đó nhỉ.
_Thôi kệ đến rồi thì vào chơi đi, mình nói vậy thui mà hihi.
Chi mở cổng rộng ra, nó dắt xe vào. Ngôi nhà này phải nói là vườn hoa thu nhỏ, nó phải đếm đến gần chục loại trong hàng tá những cái chậu xinh xinh. Điều này gợi nó nhớ đến cô bé ngày xưa của nó, nhà của cô ấy cũng rất nhiều hoa vì kinh doanh. Tháo đôi quai hậu nó đi vào trong, Chi đi trước nó xong ấn nó vào chiếc sopha, rồi bật tivi và chỉ định nó như đứa trẻ con.
_Ngồi yên xem đi nhé, cấm lanh tranh đó. Sắp xong rồi.
Sắp gì đâu, nãy qua bếp nó thấy mọi thứ còn nguyên trong bọc. Đến khổ. Tivi thì toàn hoạt hình với phim nước ngoài nó không thích cho lắm. Chán quá nó đi loanh quanh xem nhà, nội thất đều như mới, sàn đá màu kem bóng loáng, có một chiếc tủ kính trưng bày cơ số là rượu mà toàn của nước ngoài. Nó chỉ thắc mắc người sưu tập rượu này sao không nhét chai rượu nếp của VN vào trong tủ nhỉ, thảo nào thấy thiếu thiếu.
_Nè xem gì đó?
Tiếng Chi ở đằng sau, cô bạn đang chống tay vào hông, tay còn lại cầm con dao. Người thì đeo tạp dề, nó giật mình.
_Rượ…u…
_Ủa tưởng cậu không uống mà… Thích thì tý nữa lấy một chai, của bác mình đó, bác được người ta biếu mà có uống bao giờ đâu?
_Không không… Có việc gì, cho mình làm đi, mình hán quá.
_Ừm cậu vào đây vậy, thật ra mình cũng chưa làm được nhiều.
Nó lóc cóc đi xuống gian bếp, tràn ngập rau củ thịt cá ở trong bọc.
_Mua làm cỗ mười người ăn hả? Sao lắm thế?
_Đâu, món này cần mỗi thứ một ít nhưng mình cứ mua cả nên nó thành ra vậy. Mà có ba người ăn…
_Ủa ai nữa, tưởng gia đình bác cậu đi du lịch còn gì?
Nó ngạc nhiên. Chi nói.
_Thì mình mời thêm đứa bạn mình, chút nữa nó đến thì biết, thắc mắc làm gì? Cậu lọc cá được không?
_Được, đưa đây!
Nó với Chi cặm cụi làm, vì tò mò lâu lâu nó lại hỏi.
_Bạn cậu là trai hay gái?
_Con gái!.
…
_Mấy giờ đến?
_Đúng giờ chớ không như cậu đâu.
…
_Thấy mình ở đây với cậu liệu có hiểu lầm không?
_Không đâu mà, cậu cứ lo làm đi!
…
_Mình có quen người này không?
_Có đấy!
Chi làm nó sốt ruột tý cắt vô tay. Cầu mong đừng như cái ý nghĩ mà nó suy nghĩ từ nãy giờ. Thấy nó bần thần Chi lại đuổi nó.
_Thôi xong rồi, cậu lên nhà đi!
Nó rửa tay rồi lấy khăn mặt lau mặt vì mồ hôi, thấy Chi cũng đang cặm cụi vì hai bên tóc mai bết vào má, nó lau nhẹ bên mang tai cho Chi, Chi thoáng rùng mình nhìn nó bất ngờ rồi cười nghinh mặt lên cho nó lau.
_Chu đáo thế? Hihi.
Nó gật đầu rồi lên coi tivi. Hơn 12h, Chi cùng nó bày biện thành quả ra bàn, thì bên ngoài tiếng chuông cửa vang lên. Chi tháo tạp dề.
_Chắc là nó đấy, mình ra mở cửa cậu dọn nốt nhé!
_Ừ.