Chương 15
Chuyện gì cũng có một cách giải quyết riêng của chúng, quan trọng là phải chọn lựa cách giải quyết làm sao để sau này mình không hối hận, nó đã định dịp này dứt khoát với nhỏ Nhi, nhưng nhìn những giọt nước mắt kia, giọt nước mắt của người con gái yêu nó, nó lại không nhẫn tâm nổi. Cảm giác bất lực dồn vào đôi mắt, nó tựa vào tường khóc, phải rồi nó vẫn là nó là một thằng yếu đuối mà._Hức…hức… Sao anh lại khóc? Em xin lỗi mà…nín đi…huhu.
Nhỏ Nhi mặt mếu máo, nước mắt vẫn chảy. Nhìn thấy nó đang khóc liền lau nước mắt cho nó, chắc không hiểu sao nó khóc theo.
_Em xin lỗi… Mình không chia tay nha anh… Hức…hức… Thôi đừng khóc mà…
Nhỏ dỗ nó như con nít, đến nước này thì nó không dám làm tới nữa. Mặt nhỏ ngây ngô một cách đáng thương, vừa buồn, vừa buồn cười. Nó ôm nhỏ lại.
_Nhi ơi… Tôi khổ lắm, tôi không tốt đâu… Hức…hức…
Trong căn phòng trọ có hai đứa ôm nhau khóc vì hai lý do không liên quan đến nhau mà nhỏ lại cứ hiểu lầm.
_Anh ơi… Em xin lỗi, anh đừng khóc mà… Nhi yêu anh lắm…
Nhỏ lả người đi rồi lịm luôn, miệng thì nói lẫn lộn. Nó hoảng quá liền kéo nhỏ lên xe, người nhỏ mềm như bún. Cũng may gần chỗ nó trọ có một phòng khám tư mới mở, nó cuống cuồng bế nhỏ vào, hét ầm lên.
_ Bác sĩ giúp cháu với…!
_Đặt bệnh nhân ở đây!
Có một nhỏ y tá chỉ cho nó cái giường đặt nhỏ Nhi xuống rồi đẩy nó ra, ở bên ngoài nó cứ loanh quanh luẩn quẩn vì lo lắng. Lúc sau ông bác sĩ ra nói rằng nhỏ chỉ tụt huyết áp thôi không có gì đáng lo, nhưng sau đó vì mệt và đói nên nhỏ ốm luôn. Nó vào phòng ngồi cạnh, nhỏ Nhi ngủ, mắt nhắm nghiền khuôn mặt xanh xao, tại nó hết.
_Tôi xin lỗi…
Ngồi được lúc lâu, nó đi mua cháo cho nhỏ, chẳng thể lãng mạng như phim được vì nó không biết nấu. Nhỏ đến với nó lúc sớm nên giờ vẫn còn những hàng đồ ăn sáng của HN, nó gặm tạm cái bánh ngọt rồi mang cháo qua phòng khám. Đến nơi thì nhỏ dậy rồi, mắt mở thao láo nhìn trần giống nó lúc trong viện.
_Anh…
_Chưa ăn sáng đúng không? Anh mang đến đây, thiệt tình…
Mặt nhỏ ngạc nhiên.
_Anh không giận em nữa hả?
_Giận gì? Khùng… Thôi ăn đi.
_Mình vẫn yêu nhau hả anh?
_Hâm hả… Ốm rồi nói linh tinh… Cần anh bón hông?
_Dạ không…hihi.
Nó làm như chưa có chuyện gì xảy ra cho nhỏ yên tâm. Nhỏ tự động ăn, cái kiểu ăn thì ra dáng lắm. Không mở miệng, ăn không thành tiếng luôn, đúng kiểu được dạy từ nhỏ. Cũng tốt hơn là nhõng nhẽo, nó thích nhỏ ở điểm này. Tính tự giác. Bỗng nhiên thấy bình yên gì đâu.
_Nhìn em kĩ vậy?
_Ờ ờ… Quên, mà cấm hả?
_À không… Nhưng hơi mất tự nhiên chút. Hihi.
Nhỏ cười. Nó thấy niềm vui qua đôi mắt, nó cũng cười theo.
_Nè… Sao biết phòng trọ mà tới tìm?
_Em hỏi mấy người bạn của anh đó…
_Bạn nào?
_Mấy người anh hay đi chung ý, em vô ký túc xá hỏi.
Nó nhìn nhỏ, nhỏ bình thản ăn nốt. Tự nhiên cổ nó nghẹn nghẹn.
_Lúc nào vậy?
_Đêm hôm qua. Hihi, thấy em thông minh không? Hỏi mãi họ mới chỉ cho, cũng may mà khu này có mỗi cái phòng đó dễ tìm vì gần ngã tư.
Nó chạm tay vào má nhỏ lay lay.
_ Ừ thông minh! Thông minh đến sợ luôn… Đỡ chưa, về luôn hay nghỉ rồi về?
_Dạ về luôn chứ! Em hơi mệt thôi, cũng có sao đâu mà hihi.
_Không sao mà nãy nằm một đống, bắt tội phải đưa vô đây.
Nó đưa nhỏ về, phòng khám không lấy tiên bảo không thuốc thang hay gì với lại mới mở nên chắc họ muốn giữ khách, nó cảm ơn rồi phóng đi.
_Giờ về đâu đây?
_Nhà em đi, sáng nay em đi quên không nói với nội. Sợ nội em mắng.
_Ừ, thế có mua gì không, trưa cho ăn ké bữa.
_Thiệt hả anh… Hihi, vậy rẽ qua chợ đi anh.
Khu chợ này khá đông người vì nằm trong xóm mở đối với đường lộ, chúng nó vòng đi vài lần hàng nào nhỏ cũng muốn vô, nó thì sợ nhỏ mệt nên đèo chứ chẳng gởi xe đi bộ như mọi lần. Được cái nhỏ này mặc cả khéo thôi rồi, nhìn còn đáng sợ hơn cả mấy đứa ở quê nó. Rau, thịt, cá… Củ, quả đầy đủ. Nó phụ nhỏ cầm cho nhỏ lựa, sau vụ kia nó muốn tốt với nhỏ hơn để bù đắp cho nhỏ, sau này có sao chắc nó cũng kệ, nhỏ vui ngày nào nó yên ngày đó. Tự nhiên trong đầu nó mang thêm suy nghĩ, hay là cứ yêu nhỏ đi cho rồi, nhỏ Nhi có gì không tốt đâu.
_Anh… Mình về đi!
_Ừ ừ… Tính làm cỗ sao mà mua tùm lun vậy trời, nhiêu đây chục người ăn hết chưa?
_Em ngại đi chợ lắm nên mua về tích ăn dần mà.
Nhỏ với nó chuyện trò khá nhiều trên đường về, thực ra thì nhỏ hỏi thôi còn nó trả lời, về sở thích, công việc, biết nó làm thêm ở quán cafe nhỏ còn tính hôm nào qua quán chơi. Nó rùng mình, rủi nhỏ Hoài biết đây là đứa nó nhờ tư vấn cưa thì tiêu. Nên nó đánh trống lảng. Đến nhà, nhỏ xuống mở cửa, rồi chạy vô tìm nội. Không thấy đâu cả.
_Chắc bà em sang nhà hàng xóm rồi! Anh mang đồ vô cho em với.
Nhỏ chỉ cho nó cái tủ bảo quản để nó sắp xếp vô còn nhỏ thì chạy đi thay đồ, phong cách của nhỏ khá giản dị, ra ngoài thì toàn quần jean với áo sơ mi, ở nhà thì mặc cái bộ đồ rộng thùng thình trông như bà bầu.
_Ủa đeo kính suốt không khó chịu hả?
_Không… Bỏ ra em có nhìn thấy gì đâu. Vậy mà toàn bị mất dần á, đến nỗi phải mua hai cái trữ kia kìa.
Nhỏ này có cái tính lo xa. Nó cười cười lắc đầu.
_Này, hôm qua… Hỏi thật nhé! Giận không?
Nó tiến sát gần nhỏ thì thầm, trời nóng nên không dám ôm sau lưng. Nhỏ để tóc búi, đang vo gạo nhìn đảm đang quá trời.
_Không… Em chỉ hơi sợ thôi… Hì hôm qua lần đầu thấy anh vậy đó. Lúc anh ném cái kính, em chạy theo mà không có được.
_Ừm…
Nhỏ kể, cái giọng ngố ngố kém phần sắc xảo. Khác hẳn lúc mới quen dân mọt sách thật kì lạ.
_Lúc đó với sáng nay cứ sợ mất anh… Em giận luôn thằng kia, bạn bè mà nó toàn như vậy không. Anh đừng để bụng, sau này em không thế nữa đâu.
_Ừ.
_Thấy yêu anh lắm… Tự nhiên thấy anh giận lại yêu anh nhiều hơn… Em chưa có cảm giác này với ai… Lạ lạ sao á.
Nhỏ Nhi đỏ mặt rồi hôn vào má nó. Nó cười. Con gái ai cũng như vậy hết thì tốt quá. Chỉ một cái chạm môi đủ để họ đỏ mặt. Tình cảm nó dành cho Nhi là sao, nó không biết nữa, ở bên nhỏ nó cảm giác mình được che trở cho nhỏ.
_Vậy bây giờ anh bảo em không gặp nó nữa em có đồng ý không?
Mặt nhỏ Nhi tối sầm lại.
_Anh ơi… Bạn thân mấy năm rồi, giờ tự nhiên không chơi với nó nữa thì… Như vậy vô lý quá…
_Haha, đùa chút… Em làm gì làm, nhưng đừng nói dối anh là được.
Nó cười, nói một câu mà tự thấy mình ngượng mồm. Nhỏ Nhi xoa xoa mặt nó.
_Đương nhiên rồi, vậy anh có nói dối Nhi không?
Nhỏ Nhi chớp mắt. Nói giọng nửa đùa nửa thật, nó bối rối.
_Không… Ừ, không.
_Hihi… Thôi để yên cho người ta thổi cơm.
Nhỏ Nhi đuổi nó lên nhà, lên ngồi bắt mèo ôm nghịch, được cái con mèo của nhà nhỏ nuôi bạo người với khoái ngủ nên bắt cái được luôn, giữ trong lòng cả ngày nó cũng chẳng thèm nhúc nhích, lúc sau chán quá nó lại chạy xuống bếp. Thấy nhỏ Nhi đang ngồi ôm trán trên ghế.
_Sao vậy?
_ Hức… Em bị dầu bắn!
Bỏ ra thấy ửng đỏ, chiên quái gì sôi mà cầm đôi đũa ngắn không chịu được.
_Lấy kem đánh răng bôi chút vào để đấy anh làm cho, làm rau đi.
_Anh biết làm không?
_Bộ tưởng đây công tử hả, đây làm đầy việc hơn cô đấy cô nương.
_Nhưng…
Nhỏ cứ lưỡng lự. Nó giật đôi đũa rồi chiên nốt, nhỏ nhìn rồi cười, không nói gì . Ở trên nhà có tiếng lục cục, chắc nội về.
_Nhi ơi…!!!
_Dạ…!!
Khiếp thật, già mà giọng khỏe, bà gọi nhỏ lên. Nó còn giật mình.
_Mày đi đâu từ sáng giờ hả?
_Dạ…dạ cháu lên trường.
_Tiên sư mày. Trường mở lúc 5h à? Mà cái xe ngoài kia của ai?
_Của anh Minh ạ!
_Rồi rồi… Tao biết rồi, hóa ra là đi với bạn trai. Mày lớn rồi đấy nhé! Làm gì cũng phải suy nghĩ. Thế nó đâu?
_Dưới bếp ạ!
Công nhận nội nói câu thấm thật. Làm gì cũng phải suy nghĩ. Nó đang chiên mà cũng giật mình bị nổ bép cái vào tay.
_ Cháu chào bà!
_Ừ… Cái con này, khách đến mà để nó làm bếp à. Đi xuống!
Nhỏ phụng phịu.
_Anh ý đi ăn nhờ với lại đòi làm chứ cháu có bảo đâu?
_Ăn với nói thế à? Thôi mày lên đi để nó làm nốt.
_Dạ, bà cứ để cháu. Nhi bị bắn phỏng, với lại mệt. Không sao đâu bà ạ.
_ Đấy mày xem. Nó nó thế mà còn đứng trơ đấy, phụ nó đi.
_Bà toàn bênh anh ý.
Nhỏ băm băm cái gì đó, đến sợ với cái cách cầm dao.
_Thôi xin… Làm đi! Không tý mất ngon.
_Hứ… Anh được bà quý hơn em!
Nhỏ cứ lẩm bẩm, trẻ con cũng chỉ đến mức này thôi. Con gái đúng là loài động vật khó hiểu nhất trên đời. Nó được ăn ké một bữa cơm mà bị hỏi bao nhiêu câu từ nội. Đôi khi nó hơi sợ ở nhà nhỏ Nhi, nhưng ít ra khi ăn xong hai đứa cũng có không gian riêng tư để… Im lặng. Nó luôn vậy, chờ một ai bắt chuyện để có thể khơi lên khả năng bẩm sinh là nói. Vì cái vốn từ ít ỏi ngôn ngữ nghèo nàn, nó không bao giờ biết cách bắt đầu một câu chuyện cho hấp dẫn người đối diện. Nhỏ Nhi cũng chỉ biết ôm mèo. Thấy nó vậy nhỏ tựa vào nó.
_Anh ơi…
_Hả?
_ Sao anh ít nói vậy?
_Con trai nói nhiều thì thường không hay ho lắm… Với lại, anh cũng không biết nói gì.
_Kể cả với em à?
_Với ai cũng vậy thôi mà.
_Ừm… Thường thì con trai hay buông lời khen hay tán tỉnh trước những người con gái họ thích. Chỉ có mỗi anh là tẩm ngẩm hoài. Chả hiểu sao lại yêu anh nữa ý.
_Học giỏi lắm cơ mà… Tự tìm hiểu đi.
_Học là vấn đề về kiến thức, còn về tình cảm thì em dốt lắm. Như anh nhận xét vậy á.
_Ừ…
Nhỏ thả mèo rồi ôm nó, cứ như sợ nó chạy mất vậy.
_Em hỏi thật nhá! Em có xinh không?
Nó quay sang, nhỏ úp mặt vô lưng nó không dám ngẩng lên nhìn.
_Ừ…Xinh.
_Vậy anh thích em rồi… Tán em chỉ vì em xinh à?
Nhỏ bốn mắt này thích hỏi hay sao mà toàn dùng những câu khó trả lời.
_Sao lại hỏi vậy?
_Thì em thấy nhiều người nói, con trai thấy gái xinh đều vậy hết á. Cứ tán tỉnh cưa cẩm. Nói chung là không tốt, nên trước kia có người nói thích em mà em không đồng ý.
_Ủa vậy sao tự nhiên lại đồng ý với anh?
Nhỏ lại úp mặt vô lưng nó, hai vành tai đỏ như cà chua.
_Người ta không biết rồi cứ hỏi hoài…
_Vậy thì anh cũng không biết…hehe.
_Anh đểu lắm…
_Gì?
Nhỏ đấm vào lưng nó.
_ Chỉ có việc nhỏ xíu như vậy cũng đòi chia tay luôn được… Đồ ích kỷ. Tuy là biết anh giận nhưng cần gì anh nói chia tay.
_Nhất thời thôi mà… Coi như chưa xảy ra đi nhé!
_ Em sợ quá trời… Nói sợ tổn thương rồi mà cứ… Như vậy… Còn khóc theo người ta nữa… Đồ khùng…
_Ế… Ế… Ai làm chi mà nước mắt lại rớt rồi… Thiệt tình!
Nó quay lại, nhỏ vẫn ngượng, mặt cứ cúi xuống.
_Ngửa mặt lên xem nào… Ngửa lên không là lần sau không đến nữa đâu.
Nhỏ ngửa lên, mắt hoe đỏ nhưng không khóc. Nó hôn luôn, cái đôi môi đỏ không son cứ kích thích nó, bị bất ngờ, nhỏ không thèm nhắm mắt mà mắt cứ trợn lên. Vậy mà cũng để yên.
_Khóc là cái nữa này…
_Ứ… Không thích!
_Không thích sao không đẩy ra?
_Vì anh là người yêu em…
_Vậy là người yêu muốn làm gì cũng được à?
Nó mặt đểu đểu nhìn nhỏ, nhỏ giật mình ôm người lại mặt mếu.
_Bà em ở nhà đấy…
_Nghĩ gì mà thủ kĩ vậy trời… Ai làm gì đâu?
_Nhìn anh như là đang nghĩ bậy ý… Lần sau phải để em đồng ý nhé, đừng…bất ngờ. Xấu hổ lắm.
_Rồi rồi…
Đến chiều, nó qua quán làm sau khi dặn nhỏ giữ sức khỏe có đi đâu thì cứ gọi nó. Đến quán, trong lúc đang mặc đồng phục. Thằng Hoàn chạy ra kêu nó.
_Ê hôm qua con bí thư nó đến tìm ông đấy, sao rồi.
_ Xong rồi, thôi làm việc… Nó kể rồi.
_À ừ… Cứ năn nỉ bọn tôi để tìm chỗ ông mãi. Thằng Khánh nó chỉ đấy.
_Ừ. Kệ đi. À thằng Tùng về chưa?
_Chưa. Sao?
_Tính hôm nào nó về thì rủ đi ăn bữa khai học. Hehe. Đang khoái tụ tập.
_Ok ok… Về tôi nói.
_Nay ra chạy bàn với tôi đi! Rửa cốc mãi chán lắm.
_Ừ đi.
Nó với thằng Hoàn thi nhau chạy bàn, chiều tối là lúc đông nhất vì những cặp đôi hay hẹn hò, hai đứa cũng vì thế mà mỏi chân hơn. Lúc nghỉ nó lại cùng thằng Hoàn nhận xét những vị khách, đương nhiên là nữ. Nhỏ Hoài ở sau bảo rằng đó là công việc vô bổ.
_Người đẹp ở đây không ngắm… Đi ngắm mấy con nửa mùa đấy… Hơ… Buồn ngủ quá.
_Ngáp che cái miệng vào… Vô duyên!
_Hứ… Răng trắng miệng thơm. Tội gì che, lùn mặc cảm thì đi mà che.
_Khiếp quá đấy…!
_Chưa thử sao biết… Lùn xấu xí ghen tị với em à?
_Chả thèm… Có cho thử không mà dám.
_ Sợ lùn không dám thôi…
_Thách anh đi…
_Em đố lùn đấy…
Nhỏ Hoài chống tay vô quầy nhìn nó, tưởng nó ngại mà không dám chắc. Nó tiến lại gần nhỏ, sắp chạm môi thì bị nhỏ…
_Phập….!! Á….á…aa.!
_Hứ… Dê em này…!
Nhỏ cắn phát vào mũi nó, nghiến thêm cái. Đau chảy nước mắt.
_Thế mà mạnh miệng!
_Để lùn lãi à… Khôn thế!
_Em ơi… Thằng này nó sợ gì đâu, em đừng thách nó. Ngoài phạm pháp thì nó cái gì cũng dám đấy.
_Ông im đi… Đau quá. Chảy máu rồi! Kiếm anh cái băng!
_Hihi… Đây!
Nhỏ Hoài gọt hoa quả nên hay đứt tay và trữ băng y tế ở dưới. Nhỏ dính luôn ngang mũi nó. Rồi cười.
_Trông nghịch lắm! Hihi.
_Răng sắc như răng con khuyển!
_Ủa là con gì vậy lùn?
Nó với thằng Hoàn cười phá lên.
Đến tối muộn, hai đứa nó đi ăn cơm rồi mới về. Hôm nay được lãnh lương, nó đút ống một nửa. Thời gian này nó tiêu sài tiết kiệm và kiếm được khá tốt ở tiền lương, rồi tiền tip, còn đi phát tờ rơi nên để dành sau có việc cần đến. Vừa tắm xong chưa kịp khô người, nhỏ Tâm gọi điện.
_”Sao anh không gọi cho em?”
…
_”Thôi… Em hiểu rồi, anh qua nhà em đón em đi chơi được không?”
_”Chờ anh chút. Xin phép luôn hai bác nha.”
_”Dạ…”
Nó qua nhà Tâm chào hỏi rồi xin phép hai bác, đi với Tâm nó toàn đưa nhỏ về đúng giờ có khi sớm hơn để hai bác yên Tâm. Bác Tám còn đùa.
_Mày làm con rể bác đi Minh! Ra trường cho cưới luôn! Haha.
_Kìa mẹ!
_ Thôi đi cô thích đỏ cả mặt còn kìa kìa cái gì… Đi đi anh đợi.
_Hihi, bác cứ đùa hai đứa còn trẻ con lắm ạ. Thôi cháu xin phép!
_Ừ đi đứng cẩn thận nhé hai đứa!
_Dạ!
Đường phố tấp nập bởi trời gió mát. Không hiểu nổi HN nữa. Tâm phía sau nó không nhí nhảnh, không yêu đời, không cười nói. Đơn giản em chỉ hát những bản tình ca buồn mà qua giọng nó biết em nghẹn nghẹn…
_Em muốn đi đâu nào?
_Đâu cũng được… Đi cùng anh, đi đâu em cũng thấy vui…
Nhỏ Nói mà nó buồn. Giá như nó có thể làm nhỏ ghét nó, nó đã không dằn vặt thế này. ” Anh phải trả giá sao để đổi lại được sự thay đổi của em? “. Một quán đồ ăn vặt nhỏ thích. Nó dẫn nhỏ vào như một cặp tình nhân bình thường, có cười nói, có nắm tay. Nhưng bên trong chỉ là sự giả dối. Tâm không giỏi ăn cay vậy mà nhỏ ăn đồ cứ quệt ớt hoài. Nước mắt chảy thành dòng.
_Tâm…
_Dạ…?
_ Anh xin em đấy…
_Không nói chuyện đó ở đây… Anh là người yêu em mà đúng không? Ăn đi anh…
_ Đừng khóc nữa…
_Em đâu có khóc?
Nhỏ lấy tay gạt nước mắt, càng gạt càng chảy.
_Em mắc cay… Kệ đi!
_ Không ăn nữa… Đi chỗ khác.
_ Đi đâu?
_Chỗ mà em không có cớ để rơi nước mắt!
Nó thanh toán rồi đưa nhỏ ra bờ hồ. Đôi lúc thanh thản, đôi lúc rồi bời, đôi lúc tuyệt vọng nó vẫn thường ra đây. Giờ thì bên nó cũng có một con người chắc cũng đồng tâm trạng.
_ Ở anh có gì để em làm như vậy?
Nhỏ Tâm tựa luôn vào người nó, miệng nói nhỏ.
_Chỉ chính anh… Em không biết, có lẽ kiếp trước… Em nợ anh ghê lắm. Để giờ tự làm khổ mình chỉ vì người không yêu mình. Em tự hỏi rằng sao mình không ghét luôn anh ta, xóa sổ anh ta trong đầu đi nhưng mà không được. Em không làm được, vì em không tìm được lý do nào để làm vậy. Đôi lúc em tự ghép tội anh nhưng rồi suy nghĩ rằng là do mình chứ đâu phải do anh. Giá như cho em một cái cớ để ghét anh! Giá như…
_ Em à… Sao em ngốc vậy, một thằng như anh có đáng không?
_Đáng chứ! Em đâu có tin vào tình yêu đích thực cho đến khi gặp anh… Vậy nên nó đáng lắm…
Giờ vẫn còn người qua đường, nhưng trời đã bắt đầu về đêm. Nó mông lung suy nghĩ.
_Anh… Hôn em đi… Lâu vào… Anh là người yêu của em mà. Em yêu anh lắm…
Nó làm theo lời nhỏ, nhỏ ngồi lên hẳn người nó đáp lại mãnh liệt. Lúc này nó thấy tội lỗi, dù sự ngọt ngào của nhỏ Tâm che mờ đầu óc nhưng nó vẫn phải kiềm chế trước khi xảy ra chuyện đáng tiếc.
_Muộn rồi… Anh phải đưa em về!
Nó rời ra bất chợt nhỏ Tâm có vẻ hụt hẫng nhưng cũng đồng ý. Đêm hôm đó nó lại mất ngủ, nó cứ ngồi vậy không, mắt nhìn vào trời sao sâu thẳm để tìm kiếm cho mình một thứ giết thời gian. Cho đến khi có một cuộc điện thoại gọi đến.