Đã Nhớ... Một Cuộc Đời (Phần 2)

Chương 14

Chương 14
Giống như cách đây gần một năm trước, nó vẫn ở riêng một cái phòng trọ và vẫn bị đánh thức bởi tiếng còi của chiếc ô tô nào đó phía bên ngoài kia. HN sáng đã ồn ào, hôm qua nó làm việc quá nhiều nên giờ người rất đau nhức. Nhưng vẫn còn hứng thú với mấy tờ quảng cáo. VsCN, nó úp ngược đầu vô chậu nước lạnh cho tỉnh táo, vài tia nắng nhạt khẽ len lỏi qua khe cửa làm nó chú ý, bầu trời chuyển màu nhanh quá. Thu đến nơi rồi. Đi bộ ra cái xe bánh mì đối diện nó mua đồ ăn sáng rồi ngồi bệt luôn ngoài cửa vừa ăn vừa ngắm đường. Khu nó vắng nên không ngại cho lắm. Chợt điện thoại kêu, giờ nó toàn để cả chuông Nokia Tune huyền thoại vừa to vừa vang.

_”Khánh à, gọi tôi gì đấy?”

Hơi tò mò thằng bốn mắt này gọi gì nó vào sáng sớm thế không biết.

_” Ê nghệ sĩ, chút nữa ông rảnh không?”

_”Có. Sao vậy?”

_”Tý lên trường lấy hồ sơ cho thằng em! Ông đi với tôi đi!”

_” Đi một mình đi, kéo hai thằng đến làm gì?”

_” Ngại lắm, giờ bọn có chức quyền sinh hoạt ở đấy suốt. Thôi đi cùng đi!”

Thảo nào nhỏ Nhi buổi sáng ít khi có ở nhà, chắc đi sinh hoạt ngoại khóa, nó dám chừng nhỏ đầu têu ra cái trò này cũng lên.

_”Được rồi, đang ăn sáng! Tý tôi qua! Sao không rủ mấy thằng kia?”

_”Không rủ bọn nó cũng đi, kéo đội đi cho oai hehe.”

Đến khổ, nãy giờ cứ tưởng có hai thằng. Nó phần vì muốn gặp bọn bạn nên ăn xong nó thay đồ đi, tự nhiên hôm nay muốn ăn diện chút. Nó chải lại mái tóc dài của mình cho chéo xuống như hôm đi cắt, thế quái nào bị vướng vô mắt, hất lên lại rớt xuống bực mình nó để nguyên vậy, nhìn như thằng cô hồn. Đi thêm đôi giày không có dây chị tặng lần trước. Đeo thêm đôi kính rồi chạy xe qua bên KTX. Bọn bạn nó ở trên giường, thằng nào cũng quần đùi ở trần.

_Đm thằng nghệ sĩ, không ở với anh em mình mà nó lên đồ chất chưa kìa?

Thằng Hiệp chạy lại kéo nó vào.

_Ớ… Từ từ. Khánh đâu?

_Đang trong WC, ông nhìn ngon quá hen.

_Ngon gì, áo thủng đây này!

Chẳng cái sơ mi nào của nó mà không có lỗ. Trước toàn bị chuột đục. Thằng Hiệp cười.

_Đùa chút! Hehe, ăn chưa?

_Rồi, ông có đi không?

_Có đi cho vui nghỉ nhiều chán quá!

Thằng Khánh từ trong wc ra, cùng lúc thằng Quang với Hoàn chạy xe xuống, hai thằng này chào nó.

_Hehe, cu nghệ sĩ nhìn như diễn viên nhỉ. Nhưng chải tóc lên. Trông như chột vậy?

_Thằng ngu, phong cách một mất một còn đấy. Mày chả hiểu gì cả!

_Thôi xin hai ông, Tùng đâu?

Còn thiếu thằng vua quậy.

_Nó về quê rồi! Thôi đi các ông ơi!

_Đm có một bộ hồ sơ mà mày kéo hết bọn ông đi nhé!

_Đi chơi là chính, cút đi tao không đèo mày đâu!

Thằng Khánh đuổi thằng Hiệp, thế là cu cậu này chạy sang ngồi xe nó.

Đến trường, cho thằng Khánh đi vô hội đồng, còn lại mấy thằng chúng nó ngồi ngoài sân hóng gió, trời đã tắt nắng gió cũng mát hơn. Ở đây giờ vắng chỉ có một số bọn sinh viên trưởng đi làm việc bên đoàn với họp, toàn đầu to mắt trố nó không quan tâm. Lâu lâu có con nhỏ nào xinh đi qua, mấy thằng kia lại gọi trêu, làm con kia chửi.

_Lũ vô học!

Nó cười, mấy thằng kia nhìn nhau.

_Tôi nhớ tới con hung thần các ông ạ!

_Giọng chửi giống hệt nó!

_Tao nhớ cái mông nó!

Thằng Hiệp nói một câu mặt phê phê, vuốt không khí, bị thằng Hoàn ấn đầu xuống.

_Thằng Da^ʍ tiện!

_Mày thì ngoan lắm đấy con lợn! Ăn cho lắm vào, thức ăn chèn hết dây thần kinh trên não!

_Kệ bố! Bố về bố bảo con hung thần!

_Tao thách!

_Thôi, chửi nhau hoài!

_Ông nghệ sĩ chẳng biết gì cả, chửi nhau là để tăng thêm tình hữu nghị vì đó là cả một nghệ thuật, chửi nhau cho tôi cảm giác được trẻ lại.

Thằng Hoàn triết lý, cả bọn cười, nó cũng bật cười.

_Thằng não heo này lâu lâu khôn phết!

Thằng Hiệp vỗ đùi thằng Hoàn đét cái, thằng Hoàn rát quá thụi vào ngực thằng Hiệp. Lại đánh nhau, chán mấy đứa này. Thằng Quang lắc đầu.

_Kệ đi, bọn này làm gì có óc đâu, đợi tý thằng bốn mắt ra rồi đi nhậu bữa!

_Ừm.

Đến gần trưa, bọn nó ngồi chán ra đấy, thì ông mãnh Khánh mới ra. Mặt hầm hầm.

_Mẹ chúng nó, không có phong bì chúng nó làm khó mình.

_Vậy xong việc chưa?

_Ổn rồi! Đi về đi!

Năm thằng kéo nhau về, ra bãi đỗ xe. Nó nhìn thấy nhỏ Nhi đang cười nói với một thằng nào cận, nhìn cũng đẹp trai nó không bất ngờ về việc nhỏ có ở đây nhưng hơi bất ngờ về thái độ của nhỏ với thằng kia. Nó không phải người vô lý nên tính về rồi hỏi nhỏ, dù sao nhỏ cũng là người yêu nó mà. Nhưng Thằng kia véo má nhỏ một cái mà nhỏ vẫn cười cười, chẳng giống cái vẻ lạnh lùng của nhỏ chút nào. Kèm thêm mấy câu của thằng bạn.

_Cái Nhi với thằng nào kia?

_Con này ghê phết đấy, tôi cứ tưởng nó ngoan.

_Ra đấm chết mẹ thằng kia đi!

Chỉ có thằng Khánh can lại.

_Từ từ, hỏi nó ra lẽ đã!

Tuy không yêu gì nhỏ, nhưng cái tính coi trọng sĩ diện luôn hiện hữu trong nó khiến nó nóng gáy. Thấy người yêu của mình tình cảm với người khác ai mà không vậy. Nó tháo đôi kính ném mạnh xuống đất ngay chỗ chân nhỏ, kính gãy tan. Nhỏ cùng thằng kia đều bất ngờ quay lên, nhìn thấy nó, mặt nhỏ sợ sệt. Nó trèo lên xe bảo bọn bạn.

_ Đi về!

Mấy thằng kéo nhau đi ăn trưa, chỉ giận chút chứ nó không quá buồn vì cảm xúc chai sạn đi nhiều rồi, nếu nhỏ là loại con gái như vậy thì nó cũng thấy đỡ xấu hổ với bản thân hơn. Coi như là giải thoát cho cả hai. Yêu nhau cũng gần tháng rồi còn gì, cảm giác thời gian qua nhanh quá. Vô quán nhậu, nó diệt mồi, mấy ông mãnh kia uống bia dô ầm lên.

_Lâu lâu mới tụ phát uống bia đi ông, uống chút thôi!

Thằng Hiệp dụ Khị, nó lắc đầu.

_ Đắng lắm không uống đâu.

_Cho đá rồi loãng không đắng đâu.

_Uống đá lạnh viêm họng.

_Đm ông!

Thằng Hiệp đập cho nó phát rồi nốc cạn. Hai thằng kia cười cười. Thằng Khánh hỏi nó.

_Thấy sao?

_Bình thường!

_Ừ, à gọi Tuấn ra nhé!

_Gọi đê gọi đê. Nhưng sợ ông bà già nó không cho đi!

Mấy thằng hưởng ứng, nói vậy chứ lúc đi với cái Mi thằng này sợ ai đâu bật hết. Lúc sau, thằng công tử ra, vừa vào nó cầm chai bia của thằng Khánh tu hơi.

_Ngọt vãi! Hehe.

_Chú phải để anh tiếp!

Thằng Hiệp gạ thằng Tuấn.

_Tao sợ mày quá! Hết chai nhé!

Nó ngồi ăn không cũng sợ, tụi bạn nó uống bia như nước ngọt vậy. Nãy giờ điện thoại nó kêu ing ỏi nên nó tắt nguồn. Kệ cho nhỏ thích làm gì làm, càng xa nó càng tốt cho nhỏ. Thằng Tuấn khoác vai nó.

_Dạo này sao?

_Sao là sao?

_Bỏ con bé kia chưa?

_Chưa!

_Chán ông ghê, giờ ông đang ở đâu nhỉ?

_Phòng trọ cũ!

_Chuyển đi chuyển lại! Ở nguyên chỗ coi. Lúc tìm éo thấy đâu.

_Không thấy thì gọi!

_Nhưng đâu phải tôi…tìm..

Thằng này chợt nghệt cái mặt như vừa lỡ lời.

_Vậy ai tìm?

_À không.. Thôi ăn đi, đàn ông mà không uống bia là không lớn được đâu!

_Điêu!

_Ông Nhìn mà xem, ông lùn nhất hội còn gì! Còn còi còi nữa. Đây nè, ăn cái này cho bay cao bay xa!

Thằng khốn này gắp cho nó cái cổ ngan. Nó lườm lườm xong kệ. Chơi với mấy thằng này nó sợ lây tính bựa quá chừng.

Ăn uống xong bọn kia quay đơ, còn mỗi hai thằng tỉnh là với nó cả thằng Khánh. Thanh toán hết một lượt, hai thằng đưa từng thằng về một, ông bảo vệ chửi om sòm vì thằng Hoàn mửa một bãi khá to ngoài sân bắt tội nó dọn. Cũng đã chiều, sau khi dặn Khánh trông lũ bạn, nó chạy qua quán làm. Nhỏ Hoài nay cao hứng mua một bịch bim bim nhét trong quầy để ăn vặt. Còn giả bộ thèm lem nó chứ. Anh Tân chưa đến, nó gọi cho anh để xin cho thằng bạn đang say mèm ở nhà nghỉ. Còn mình thì vô rửa ly tách trong bếp.

_Lùn! Ra đây em bảo!

_Từ từ chờ anh chút!

Nhỏ Hoài gọi nó, quán giờ này chưa có khách chỉ còn mỗi nhân viên nên nhỏ bật nhạc ầm ĩ cả lên, nó bảo vặn bé xuống thì nhỏ cười bảo nhạc này phải nghe to.

_Rồi gọi gì?

_Hỏi thật lùn nhé!

Mặt Hoài có vẻ nghiêm trọng làm nó chú ý.

_Ừ hỏi đi!

_Lùn có người yêu chưa?

Con nhỏ này thừa hơi lại dò dò nó, đến chán. Nó gật đầu.

_Có rồi!

_Thật à? Chị hôm nó cưa hả? Hay ai khác?

_Ừ! Hôm nọ!

_Thế đổ thật hả?

_Thật!

_Lùn xạo!

_Không tin thì thôi, người gì mà toàn hỏi linh tinh. Không còn vấn đề khác à?

_Em thích!

Nhỏ vênh mặt lên đút miếng bim bim vô miệng nó, cứ ấn nên nó phải ăn. Vô tư dễ sợ.

_Hôm nào dẫn đến em coi mặt nhé, trông vậy mà cũng đào hoa gớm!

_Khổ lắm chứ chả sướng đâu em!

_Hihi, lắm mối tối nằm không mà! Hay em cũng yêu lùn luôn nhỉ?

_Thôi tha cho anh!

Nhỏ này với nó tính hợp nên nói chuyện trêu nhau rất tự nhiên, nhiều khi nó cũng học được thêm nhiều thứ từ lời nói của nhỏ. Với người từng trải như nhỏ, thì mối kiến thức về xã hội của nó chẳng được sử dụng nhiều. Có một ca làm đêm nó với nhỏ Hoài cùng ở lại, nó về cũng không biết làm gì, còn nhỏ thì ở lại theo nó với một lý do là chán. Chập tối anh Tân đã đến nên cũng đỡ nhọc hơn, khi quán đóng cửa anh rủ bọn nó.

_Hai đứa đi ăn đêm không! Anh mời! Hôm nay tụi bay vất vả rồi!

_Hihi, lâu lâu mới thấy anh hào phóng, khéo nay trời mưa.

Nhỏ Hoài che miệng cười, anh Tân cười theo, nhỏ quay sang nó hỏi.

_Anh lùn đi không?

_Chắc thôi…

Nó bàn lùi.

_Đi đi em, từ tối chắc hai đứa chưa ăn gì mà! Anh biết chỗ này vui lắm!

_Lùn đi đi, không em ghét lùn luôn!

Nó đành gật, anh Tân đi trước dẫn đường, nó đèo nhỏ Hoài. Ở phía sau, nhỏ hát. Con gái thường vậy, họ hát khi ở sau xe ai đó, hay chờ đợi một điều gì đó, hay làm việc gì đó. Giọng hát của nhỏ rất giống của em. Rất vô tư, hồn nhiên pha niềm vui khi ở sau nó. Đường HN không còn đông nữa, giờ đây chỉ còn đèn đường hay những hàng quán đêm phục vụ cho người công nhân. Hàng hoa sữa trên phố theo cơn gió đang nhẹ bay xuống đường. Anh Tân đưa hai đứa đến một quán nướng vỉa hè, khác xa những gì nó nghỉ, gọi vài xâu ăn trước trong khi chờ người ta quạt bếp. Anh chỉ nó.

_Nhìn qua bên kia kìa!

Bên cạnh chiếc bàn giữa của quán, có một nhóm sinh viên đang cùng nhau quây bên một chú trung niên, chú đang chơi guitar, đàn hát vẻ khá nhập tâm. Thu hút vài người khách lạ lùng.

_Chồng bà chủ đấy! Tầm này chú hay hát vừa vui vừa mang thêm khách đến. Hehe, anh toàn đến đây! Chú ý hát nhạc vàng hay lắm!

_Hay quá lùn nhỉ?

_Ừ!

Ba anh em bê đĩa nướng qua bàn bên cạnh chú đang ngân nga một ca khúc gì đó của Trịnh Công Sơn mà nó không nhớ nổi tên, nhưng nó biết vì hay nghe cái đài của ông nội.

_Ngon nhỉ, nêm chuẩn quá! Cô ơi lấy cháu đĩa chả!

Nhỏ Hoài gọi. Nó cười, bài hát kết thúc, chú hướng dẫn cho hai người gần đó bản hợp âm. Tự nhiên nó nổi hứng thể hiện. Đứng dậy nó đi ra chỗ chú, nhỏ Hoài nhìn ngạc nhiên.

_Ấy lùn đi đâu vậy!

_Hì, đợi anh chút! Ngồi im nhá!

Đến gần, nó lịch sự. Vì dù sao cũng là người lạ.

_Các bạn cho mình nhờ chút… chú ơi, chú cho con mượn cây đàn chút được không ạ?

Chú ấy cười, khá thân thiện.

_Đây này con, con biết chơi hả?

_Dạ biết qua qua ạ!

_Ừ, thử bài xem nào.

Mấy đứa sinh viên kia cũng vỗ tay, bỗng nhiên không khí sôi động hẳn lên. Nó không dám chơi mấy bài tủ của nó vì sợ nhạc buồn, nên đánh I’ll be fine, vui chút nhưng chắc chưa chuẩn vì học mò mà. Ít ra cũng nghe thành điệu.

_Hihi… Nghe vui quá bạn gì ơi!

_Không lời hả? Bạn chơi finger style à?

Hết bài vài người hỏi nó, nó gật đầu đáp rồi trả đàn cho bác.

_Con gửi! Cảm ơn bác.

_Ừ, tụi bay còn trẻ tiến bộ chứ bác chỉ đệm hát thôi! Hay lắm con trai.

Chào bác nó chạy đến chỗ ngồi của mình. Cảm giác vui này đã lâu không đến với nó, làm nó nhăn răng cười.

_Hề đóng miệng vào, thức ăn rớt ra bây giờ!

Nhỏ Hoài hấp tấp.

_Á à, biết chơi guitar sao không nói với em?

_Nói làm gì? Hâm!

_Bực lùn ghê cái gì cũng dấu!

_Tự đi mà tìm hiểu, khi không nói ra em bảo anh khoe mẽ rồi sao?

Nó đối đáp với nhỏ Hoài chẳng ai chịu ai, anh Tân cười.

_ Trước có lần anh thấy chú chở đồ với đeo cái bao đàn nên mới dẫn chú đến đây thử, hóa ra là cũng biết chơi à?

_Dạ cũng vừa vừa thôi anh!

_Ừ… Ăn đi cái con bé này! Lườm nhiều lác mắt giờ!

_Chả thèm! Hai anh chết luôn đi!

Nhỏ Hoài cau có rồi quay sang hướng khác, người gì đâu có vậy cũng giận.

_Lâu lâu nó lại lên cơn mà ăn đi kệ nó, làm ít bia cho dễ ngủ không Minh?

_Thôi em không biết uống!

Về đêm khuya HN bắt đầu lạnh, không còn mát như hè nữa, ngoài đường cũng chẳng còn ai. Chào hai người nó về phòng trọ của mình với tâm trạng nhạt nhẽo, cuộc sống của nó hiện giờ ngoài ăn ngủ đi làm thì chẳng có gì đủ sức làm tinh thần nó phấn chấn hơn. Dù nó có tận hai cô người yêu nhưng nó chẳng yêu gì họ, chẳng thể vui nổi khi nó tự biến mình thành một thằng đểu. Nó biết gieo nhân nào gặp quả nấy, nhưng giờ kết thúc thì còn bao nhiêu người con gái sẽ khổ vì nó đây? Nó không dám chắc. Ngoài đường chỉ còn mình nó với cơn gió đặc mang theo hương thơm ở đâu đó, nó hét ầm lên giữa đường vì không ai có thể làm phiền nó, nó nhớ em nhớ bông bồ công anh nhẹ bay đi xa nó mãi, nó cồn cào ruột gan vì nhớ, không ai có thể hiểu được cảm giác của nó cái cảm giác này cứ ăn mòn nó từng giờ. Đêm hôm ấy nó lại khóc.

Sáng hôm sau ngủ dậy sớm để giặt con Doremon nó dùng để gối đầu, con doremon nó không giữ được sạch cũng giống nó người nhìn bết bát, chẳng khác thằng ăn xin. Bỗng nhiên ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa, mặc chiếc vội chiếc áo cộc để ra mở, nó tự hỏi ai mà đến tìm nó sớm thể, khéo khi nhầm phòng chăng vì khu này nó có quen ai đâu.

_Ai đấy ạ?…Ơ…?

Nhỏ Nhi đến phòng nó, phải rồi, nó đã suýt quên việc hôm qua, nhưng vẫn thắc mắc ai cho nhỏ biết nó sống ở đây. Tuy không giận nhưng nó cứ làm bộ vì cái sĩ diện của mình. Nhỏ Nhi thì có vẻ sợ và buồn, đôi mắt thâm quầng cho nó biết đêm qua nhỏ ngủ muộn hoặc thức. Mà nó không quan tâm, để cửa mở nó đi vào phòng ngồi trên giường, nhỏ cũng ngồi đối diện nhìn nó.

_Chị đến đây làm gi?

Nó thờ ơ. Nhỏ không nhìn nữa mà cúi gằm xuống.

_Anh đừng hiểu lầm… Em với cậu ấy chỉ là bạn thôi.

Nhỏ nói rành mạch nhưng chắc ngại vì phải giải thích, con gái thông mình họ lúc nào cũng nghĩ mình đúng. Nó chỉ đơn giản.

_Ừ tôi biết rồi! Chị nói xong thì về đi.

_Anh… Em xin lỗi, thật sự em cả cậu ấy không có gì mà.

Nhỏ vẫn cứng đầu theo sự kiêu căng của mình.

_Không có gì! Không có gì mà chị để nó làm vậy, còn chị tỏ ra vui lắm sao? Không có gì à?

_Bọn em chỉ là bạn thân nên đùa vui chút! Anh đừng vô lý như vậy!

Nhỏ Nhi mất bình tĩnh. Nó cũng bực lên.

_Vậy bây giờ tôi dẫn một đứa con gái về xong vuốt ve sờ mặt nó cho chị nhìn thấy rồi nói là bạn thân nhé. Sao chị không đặt chị vào cái tình huống đó, chị hiểu tôi sao! Nếu như vậy thì tất cả thằng con trai trên đời này đều vô lý hết!

Nó quát ầm lên rồi đuổi nhỏ Nhi.

_Chị về đi và đừng lúc nào cũng tự cho mình là đúng nữa, có thể về kiến thức tôi không bằng chị. Nhưng là con người ai cũng có cảm giác riêng, chị thì chẳng bao giờ chịu tìm hiểu tôi nghĩ gì, tôi ra sao… Chị hãy cứ theo đuổi anh chàng nào có thể để chị biến thành một con cún! Còn tôi thì không!

Nó xả giận bởi những lần nhỏ bắt nó thế này bắt nó thế nọ cho bõ và đang chờ một lời chia tay. Nhưng ngược lại, nhỏ Nhi thút thít.

_Em… Em xin lỗi!

_Chị không có lỗi gì cả, đó là bạn thân chị mà!

_Anh… Em xin lỗi, hức… Không có lần sau đâu, em xin lỗi mà…

_ Vậy nếu tôi không có ở đấy thì sao, còn gì hơn một cái véo má đã đủ để làm chị cười. Chắc thằng đó học giỏi lắm, nó còn đẹp trai hơn tôi nữa… Giờ chị có thể chia tay tôi mà? Ở bên tôi khổ lắm!

Nó nhẹ nhàng không cười không khóc, không cảm xúc nhưng thành thật. Nhỏ Nhi lại không hiểu điều đó.

_Không em xin lỗi… Đừng vậy mà anh… Em yêu anh… Hức…hức…

Nghe vậy người nó lại mềm nhũn cứng họng không nói được gì, nước mắt của con gái thật khủng khiếp. Nhỏ Nhi cứ ôm nó mà khóc sướt mướt, đến khổ, mắt thì thâm đen nhưng vì cái tính kiêu mà không chịu nhận để rồi ra thế này.

_Nói thật đấy, bên tôi chị sẽ tổn thương nhiều. Chia tay đi!

_Không… Anh đừng vậy nữa, em không muốn. Em sẽ nghe theo anh, nghe theo anh hết! Đừng bỏ em! Hức…

Giờ ngẫm lại lời thằng Tuấn nó mới thấy đúng. Nó đã làm gì thế này? Thở dài ngao ngán để mặc nhỏ khóc, nó biết nó đang buông xuôi.