Thẩm Hi chờ thật lâu cũng không chờ được taxi đến, cô tính toán thời gian một chút, coi như bây giờ cô có thể chớp mắt một cái xuất hiện tại sân bay, Hà Chi Châu vào lúc này có thể đã kiểm tra an ninh xong đi vào khu cách ly.
Ngay lúc cô vừa muốn buông tha, một chiếc xe taxi đỗ ở trước mặt cô. Lúc nên tới lại không tới, lúc cô muốn bỏ cuộc thì lại tới, còn không bằng ngồi xe bus tới lại nhanh.
Vậy có còn nên đi chăng?
Thẩm Hi do dự vài giây nhưng vẫn lên xe. Cô nói muốn tới sân bay, anh trai lái taxi nhìn cô không mang theo bất kỳ hành lý nào, lập tức đoán được nguyên do: "Gấp như vậy, đuổi theo bạn trai à."
Thẩm Hi lắc đầu một cái: "Không phải, là tôi đi đưa tiễn anh ấy."
Anh trai lái taxi đã rõ ràng địa điểm gật đầu, sau đó nhấn ga lên đường tới sân bay. Anh ta rất ra sức, không tới 20" đã đưa cô tới nơi, nhưng cô đã không còn ôm hi vọng gì. Sau khi tới sân bay, cô ôm khả năng cuối cùng gọi cho Hà Chi Châu một cú điện thoại.
Điện thoại một lát sau được nối máy. Hai người mở miệng nói chuyện trước, sóng điện thoại của cô cùng Hà Chi Châu nhỏ bé yên tĩnh chảy xuôi, sau đó Hà Chi Châu gọi cô một tiếng: "Hi Hi?"
Thật tốt, anh vẫn chưa lên máy bay, Thẩm Hi hỏi: "Bao lâu nữa anh mới lên máy bay?"
Hà Chi Châu không hề trả lời vấn đề này, mà hỏi cô: "Em đang ở đâu?"
Thẩm Hi không tiện nói ra mình đuổi tới đây, cho nên cô không nói cho Hà Chi Châu mình bây giờ ở đâu, chỉ nói là: "Chỉ là em gọi điện thoại tới hỏi anh lên máy bay chưa."
"À, như vậy à."
Lời này của Thẩm Hi, Hà Chi Châu là một chữ cũng không tin. Ngay khi điện thoại di động được kết nối, trong nháy mắt, anh đã nghe được tiếng kiểm an sân bay nhắc nhở từ điện thoại Thẩm Hi truyền tới, cho nên cô cũng đã tới sân bay?
Hà Chi Châu trực tiếp từ phòng chờ đi ra, vừa đi vừa nói: "Chỗ anh đang bị hoãn chuyến, đại khái còn hai giờ nữa mới có thể lên máy bay."
Cái gì?! Thẩm Hi có chút khó tin, tâm tình cô bởi vì câu nói này của Hà Chi Châu mà trở nên kích động. Cô vốn định từ bỏ, may là vẫn tới, không phải sao?
Thẩm Hi lập tức đổi giọng, vui vẻ sắp nhảy dựng lên: "Anh Hà, Anh Hà, thật ra em. . . . . . em ở phi trường. . . . . . Ngay ở sân bay rồi!"
——
Hà Chi Châu đi ra, khóe môi nhếch lên ý cười nhợt nhạt, bước chân dài hướng tới cô gái ăn mặc một bộ đồ nhung đen cách đó không xa.
Thẩm Hi cầm điện thoại di động trong tay, cả người lúc đó trông cũng không nhịn được mà cười lên: "Nếu còn hai giờ nữa mới lên máy bay, em mời anh uống cà phê."
Hà Chi Châu: "Cảm ơn."
Starbucks lầu hai của sân bay, Hà Chi Châu ngồi ở ghế sô pha mềm mại nhìn Thẩm Hi. Thẩm Hi hai tay nâng mặt xem Hà Chi Châu, cô nói lúc sáng sớm ra ngoài gọi taxi, căn bản cũng không ôm hi vọng, không nghĩ tới bên này anh lại bị trì hoãn. Vì vậy đây gọi là kinh hỉ, là duyên phận, có đúng hay không.
Hà Chi Châu gật gù: "Chính xác."
Hai người đều không ăn điểm tâm, trên bàn tròn nhỏ ngoại trừ hai chén cà phê ấm dạ dày, còn có hai phần sandwich kẹp sừng pho-mát . Hà Chi Châu không biết Thẩm Hi tại sao phải vội vàng tới đây, có thể cô tới đây đưa cái gì đó, hay là cô có chuyện gì muốn nói với anh. . . . . .
Hà Chi Châu nhấp một ngụp cà phê, đưa tay ra đυ.ng khóe mắt Thẩm Hi một cái, âm thanh trầm thấp có vẻ đặc biệt sủng nịch: "Bạn gái nhà ai ra ngoài mà cũng không rửa mặt đây nhỉ."
Thẩm Hi ánh mắt lòe lòe: "Anh ."
Hà Chi Châu gật gù, anh xưa nay đều không nhiều lời, lúc này tất cả tình nghĩa đều từ đáy mắt toát ra đến. Tiệm cà phê ít người, anh đột nhiên đứng lên, nghiêng người qua hôn lên đôi môi mềm mại của Thẩm Hi, lưu lại một phần ôn nhu như chuồn chuồn lướt nước (vô cùng hời hợt).
Thẩm Hi đỏ mặt.
Trước đây chưa bao giờ Hà Chi Châu ở nơi công cộng làm chuyện như vậy, nhưng cũng không ảnh hưởng, anh bây giờ bắt tay vào làm cũng như xe nhẹ chạy đường quen, thản nhiên tự nhiên. Sau đó anh hỏi: "Cố ý chạy tới tiễn anh à?"
Phải . . . . . Cũng không phải. Thẩm Hi gật gù, sau đó lại lắc đầu, chính là cô có điều nói muốn nói cho Hà Chi Châu. Nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Cô muốn nói cho anh biết, xin đừng lo lắng cho cô nhiều quá, cô sẽ không lại trở thành gánh nặng tình cảm của anh, cô là bạn gái của anh, cũng là người phụ nữ của anh, cô sẽ cùng anh đi tới tương lai của người còn lại, cho nên cô cũng sẽ giúp đỡ anh trở nên càng tốt hơn.
Lúc tốt nghiệp cô không tới Boston là cô thất hứa, đó là bởi vì cô ích kỷ lại không có cảm giác an toàn, hay quấy phá. Cô hi vọng anh có thể về nước, nhưng cô cũng không muốn bởi vì mình mà thay đổi cuộc đời của anh.
Sở dĩ cô tới Thành phố Điện ảnh làm diễn viên múa đóng thế là bởi vì cô quá nhàm chán, cô từ trong đoàn xuất hiện sẽ không có việc gì để làm, tất cả mọi người đang bận, chỉ có một mình cô còn chưa tìm ra phương hướng cuộc đời, cô không biết mình phải nỗ lực như thế nào, mỗi ngày trốn ở nhà trọ không có việc gì cảm giác cũng không tốt.
Hết thảy mọi chuyện, chỉ có cô yêu thích khiêu vũ là thật, nhưng là sẽ khiêu vũ cũng không phải một chuyện tài ba cỡ nào.
Cô không muốn ở trong đoàn khiêu vũ, cũng không phải trước kia có nói trong đoàn không tự do, mà là cô nghe được thật nhiều lời không tốt, rõ ràng cô nhảy rất nỗ lực cũng rất chăm chú, nhưng có thể vĩnh viễn các cô ấy chỉ thấy cô cùng bác Hà có quan hệ với nhau. Bác Hà kỳ thực đối với cô rất tốt, thật sự rất tốt, còn nói sau đó sẽ giao toàn bộ đoàn vào tay cô, bởi vì...câu nói này, cô lại rút lui.
Kỳ thực, cô cảm thấy nhà vũ đạo cùng nhà khoa học rất xứng đôi, cũng như kỹ sư cùng giáo viên vũ đạo.
Cô càng hỏng bét như vậy, anh lại càng ngày càng ưu tú, mọi người không ngừng hỏi Hà Chi Châu đến cùng thích điểm gì ở cô. Mỗi lần cô đều có thể lớn tiếng mà phản bác rằng những kia không coi trọng người của bọn họ, nhưng trong lòng lại lén lút lo lắng anh có thể không thích cô hay không . Cho nên cô không dám đi Boston, cô sợ mình bị vứt bỏ, tha hương ở nơi đất khách quê người. Có người nói cho cô biết, nếu như anh thật thích cô, anh nhất định sẽ bởi vì cô mà về nước. Nếu như anh không nỡ về nước, cô cũng có thể lý giải rằng, nhất định không phải anh yêu cô đủ nhiều, chỉ là có chút chuyện so với cô lại càng quan trọng hơn.
Anh có từ bỏ quyền lợi của cô.
Cho nên cô không đi Boston, chí ít sau đó nếu như cô thành gánh nặng tình cảm của anh, khi anh muốn bỏ cô, cô cũng sẽ không oán hận anh. Từ đây hai người mỗi người sinh sống ở hai quốc gia cũng rất tốt. Sau đó có lẽ cô còn có thể gả chồng nói: Em đã từng có một bạn trai, anh ấy là một nam nhân rất lợi hại.
Cô sẽ chúc phúc, cầu phúc cho anh, coi như anh cùng với người khác kết hôn sinh con cũng không liên quan.
Bởi vì...điều này, cô thả chim bồ câu cho anh. Cô nhìn không hết lý tưởng của anh, anh nhìn không thấu bất an của cô. Cho nên cô đem chính mình núp trong cái kén nhỏ, hi vọng có một ngày anh có thể mở cái kén của cô, ôn nhu nói cho cô biết: "Thẩm Hi, anh đã trở về."
. . . . . .
Vì lẽ đó, Hà Chi Châu, em còn nguyện ý chờ anh. Em sẽ đợi đến một ngày không muốn đợi nữa. Đến thời điểm đấy, chúng ta ai cũng không nên trách ai, chí ít chúng ta dùng tuổi thanh xuân tốt nhất của nhau mà yêu đối phương.
Thẩm Hi nói lung ta lung tung một tràng, câu nói rối rắm, từ không diễn đủ ý. Cô cũng không biết Hà Chi Châu có nghe rõ ràng ý tứ hay không, có thể từ đống lớn những lời vô ích của cô mà tìm ra ý tứ trọng tâm hay không. Cho nên sau khi nói xong, trước tiên cô hỏi một câu xác nhận: "Anh Hà, anh nghe hiểu chứ?"
Hà Chi Châu trầm mặc nhìn cô, đáy mắt đen sâu thẳm tinh thông, phảng phất mịt mờ cũng có rất nhiều điều muốn nói . Một lúc lâu, anh gật gù trả lời cô: "Nghe hiểu."
Thật tốt. Nếu như Hà Chi Châu đối với chuyện cô nói như vậy, cô nhất định là nghe được nhiều lời mơ hồ. Có mấy lời ẩn giấu quá lâu, ý tứ cũng có chút thay đổi, nhưng những thứ này đều là ý nghĩ mà cô giấu ở nơi sâu xa nhất, hiện tại cô nói toàn bộ một mạch. Một là để Hà Chi Châu yên tâm, hai là giấu ở trong lòng sẽ xảy ra bệnh. Cô không biết Hà Chi Châu có thể vì những câu nói này của cô mà cảm thấy thất vọng hay không, thế nhưng hai người muốn thẳng thắn chờ đợi có đúng hay không.
Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu chờ đợi, hi vọng anh có thể nói một câu lý giải cho cô.
Hà Chi Châu vẫn rất trầm mặc, một lát sau mới đưa tay sờ sờ mặt cô, khóe miệng cong lên mang theo đẹp đẽ: "Thẩm Hi, anh rất vui mừng khi yêu người như em"
Cái gì gọi là thông minh khác nhau, cô nói nhiều như vậy mà Hà Chi Châu đều có thể rõ ràng, Hà Chi Châu chỉ nói một câu cô đã có chút không hiểu. Bất quá chắc anh cũng muốn cùng cô tiếp tục . Thẩm Hi mặt mày cong cong cười rất vui vẻ.
Tương lai là thứ gì, ngày mai có thể tìm tới công việc gì, Thẩm Hi tạm thời còn không biết, có điều cô nhất định có thể từ bên trong cái kén vùng ra.
Thẩm Hi còn nói cho Hà Chi Châu một chuyện, hồi trước Đậu Đậu mang theo em trai đến thành phố S tìm nàng chơi, Đậu Đậu đến thành phố S công tác, bởi vậy cô đón cô ấy tới bầu bạn.
Hà Chi Châu lập tức liên tưởng đến một chuyện: "Lúc trước là khi nào?"
Thẩm Hi nghĩ một hồi, bởi vì ngày đó có khỏi đầu phim điện ảnh mới, cô còn nhớ rõ tháng ngày: "Ngày 27."
Hà Chi Châu hiểu rõ ràng toàn bộ, nở nụ cười.
Thẩm Hi cũng nghĩ đến một chuyện, còn không biết Hà Chi Châu có phát hiện hay không: "Ngày đó em cùng Đậu Đậu còn chơi một game kiểm tra nguy cơ ý thức và tín nhiệm bạn trai."
Hà Chi Châu làm bộ nghi hoặc: "Hả?"
Thẩm Hi nằm nhoài ra bàn nhìn Hà Chi Châu, tâm tình đã cởi mở rất nhiều: "Chính là một khảo nghiệm nho nhỏ mà thôi, có điều nguy cơ ý thức của anh thật sự rất thấp."
Thẩm Hi nghĩ, hồi trước xem như là tâm trạng cô tới thời kỳ cơn sóng nhỏ đi. Hà Chi Châu bận bịu liên tục thời gian điện thoại cũng không có, cô ở bên trong đoàn sau khi ra ngoài mỗi ngày ở trong căn hộ phiền muộn nhanh chóng muốn sinh bệnh. Sau đó Đậu Đậu liền đến khai đạo cô, kết quả thất năng lượng bại so với cô còn nhiều hơn. Cô hoài nghi Hà Chi Châu càng ngày không để ý tới cô, Đậu Đậu liền đưa ra một ý đồ xấu cho cô, để em trai xuất cảnh chụp một tấm hình như vậy gửi cho Hà Chi Châu. Có điều Hà Chi Châu trong vòng một phút không phát hiện, trong vòng năm phút không phát hiện, sau đó cô cũng quên việc này, trực tiếp đi tới Thành phố Điện ảnh làm diễn viên vũ đạo đóng thế. Ngược lại 24 giờ còn không có phát hiện, giống nhau 0 phân.
Thẩm Hi nói xong, Hà Chi Châu lần thứ hai đưa tay, mạnh mẽ nặn nặn mũi của cô. Ai nói anh không có phát hiện! Đúng rồi, anh cũng làm một kiểm tra độ trung thành với cô, so ra kiểm tra điểm cao hơn như vậy một điểm, 2 điểm.
Kỳ thực, Thẩm Hi chạy tới nói rồi nhiều như vậy, cô thẳng thắn lại rõ ràng giao ra trái tim của chính mình, anh như thế nào lại không hiểu cô. Về tình cảm, làm sao mà anh chưa từng ích kỷ, so với cô anh chỉ càng ích kỷ hơn mà thôi.
——
Hà Chi Châu lại đi rồi.
Thẩm Hi dự định quy hoạch con đường cuộc đời của chính mình. Sau khi tốt nghiệp tất cả mọi người làm cái gì đây? Chuyên ngành của cô là vũ đạo, sau khi tốt nghiệp toàn bộ ban chân chính làm vũ đạo công tác cũng không nhiều. Thử so sánh, trong túc xá của cô, Đậu Đậu liên tục đổi các loại công việc, có công việc là bản thân tìm, cũng có việc là do cha mẹ hỗ trợ tìm, điểm giống nhau đều là làm không dài.
Hạ Duy Diệp, tốt nghiệp xong liền kết hôn. Có người nói cùng chồng nhất kiến chung tình, hiện tại chính xác đã là một bà mẹ, tin từ mạng xã hội đều là các loại tri thức thai nghén . Trước đây trong túc xá người thích chưng diện nhất chính là Hạ Duy Diệp, không nghĩ tới trong số mọi người cô ấy lại là người phải làm mẹ sớm nhất.
Còn Trần Hàn, không biết. Học kỳ cuối cùng Đại Tứ, vì một chuyện mà cô cùng Trần Hàn huyên náo rất lớn, đương nhiên sau khi tốt nghiệp sẽ không sẽ liên lạc lại. Có điều Đậu Đậu còn giữ số bạn bè Trần Hàn, lần trước vô ý nói tới Trần Hàn, nói chung chính xác, chí ít mỗi lần lễ tết Trần Hàn đều có thể phơi ra các loại hàng xa xỉ.
Thẩm Hi lấy ra một tờ A4 giấy, nằm nhoài bên cạnh máy tính dự định viết tay một phần quy hoạch cuộc đời tỉ mỉ. Rất nhanh, cô đã viết nửa mặt giấy, bên trong đầy nhiệt tình đối với tương lai chính là tốt đẹp, triển vọng sâu sắc, lưu loát cấu tạo, có người có ta có mọi người, hạnh phúc tận trời xanh.
Viết đến đoạn kích động lòng người nhất, sắp đi tới đỉnh cao nhân sinh làm vợ Hà Chi Châu, điện thoại di động vang lên, Thẩm Kiến Quốc điện báo.
Thẩm Kiến Quốc: "Thẩm Tiểu Hi."
Thẩm Hi: "Cha. . . . . ."
Thật ra Thẩm Kiến Quốc gọi điện thoại để giáo huấn Thẩm Hi, cảm giác mình để Thẩm Hi quá phóng túng cũng không tiện, kết quả ông hỏi Thẩm Hi đang làm cái gì, Thẩm Hi manh cộc cộc trả lời, đúng là rất để ông thoả mãn.
"Con đang viết quy hoạch cho đời mình đây ạ."
"Không tồi không tồi, nói nghe cha một chút nào." Thẩm Kiến Quốc rất hưng phấn, cũng rất vui mừng.
Thẩm Hi có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cầm lấy quy hoạch đọc lên: "Thời gian cực nhanh, đảo mắt tôi đã tốt nghiệp, lại đảo mắt, tôi lại thất nghiệp. . . . . . Có câu nói, chí không lập, thiên hạ không thể thành việc. . . . . ."
Thẩm Kiến Quốc nghe xong, bất mãn chất vấn: "Vì vậy chí hướng của con chính là làm vợ Hà Chi Châu?"
"Không phải mà. . . . . ." Thẩm Hi mau mau giải thích, "Chỉ là con vừa viết tới đây mà thôi, mặt sau con còn có rất nhiều điều chưa viết đây." Cha, cha phải tin tưởng con chứ!
Thật xấu hổ, Thẩm Kiến Quốc đối với cô đã không còn tín nhiệm, chửi một câu không tiền đồ sau đó cúp điện thoại.
Thẩm Hi: biểu muốn à! ~~~~(>_<)~~~~