Gấu Em Là Hot Girl

Chương 9

Chương 9
C: Ăn nhiều rồi thành con heo hả, tới lúc đó không ai dám lấy chị thì sao? Lúc đó em chịu trách nhiệm ha!!!!

Chị nháy mắt một cái, cái ánh mắt đó thật ấm áp, tình tứ và cả đầy sự quan tâm, không đơn thuần đó là tình chị em gì đó, mà có thể nó còn xa hơn………..

E: Chị sợ chị chê em thôi! Ai may mắn lắm mới lấy được chị đó!

Ngồi ngắm chị ăn cảm giác sao bình yên quá, hạnh phúc có lẽ chỉ đơn giản vậy thôi, đâu cần tiền tài danh vọng, đâu cần lâu đài xa hoa tráng lệ, hạnh phúc là khi ta được làm những điều mình thích, được bay nhảy tung tăng giữa đất trời, được sống và được yêu thương!

C: Nhóc không ăn hả, nghĩ gì mà đăm chiêu thế, không ăn là chị ăn hết đó nha!

E: Ngồi ngắm chị ăn, nhìn chị như trẻ con í!

C: Dám chê chị trẻ con hả?

E: Không, ý em là nhìn rất đáng yêu!

Chị mỉm cười, ánh mắt nhìn em có vẻ trìu mến, rồi những giọt lệ ứa ra như nỗi buồn của chị được giải tỏa, chị lại khóc, chị khóc thật rồi, chị nhanh nước mắt thật! Khen có một câu thôi mà đã khóc được! Đôi tay trắng ngần của chị nhẹ đưa lên lau khô những giọt nước mắt, đôi mắt chị trở nên long lanh lạ thường! Em cũng không hiểu tại sao chị lại khóc, nhưng chị khóc nhiều, em cũng thấy quen rồi nên cũng không muốn hỏi, sợ làm chị buồn thêm!

E: Chị khóc mà cũng dễ thương lắm đó, hihi!

Tiện tay em cầm luôn tờ giấy ăn lau nhẹ lên đôi má chị, chị ngồi im không nói, ánh mắt suy tư dồn về phía em, không biết trong lòng chị đang nghĩ gì nhỉ! Đôi má chị ửng hồng, trông chị lúc này thật đẹp!

Xì xào, có đôi ngồi xa xa chăm chú theo dõi từng hành động của em và chị…

– Á, sao em véo anh!

– Anh không thể tình cảm được như người ta hả? Anh vô tâm lắm!

Lúc này mình quay sang để ý, cu cậu mặt tái đi sau cú véo của người yêu vừa rồi, còn cô gái quay đi với vẻ giận dỗi! Thế chả lẽ 2 đứa đó nghĩ mình và chị đang yêu hả, chắc nhìn qua cái hành động tình tứ vừa rồi thì ai cũng nghĩ rằng mình và chị yêu nhau, thế là mất đi 21 năm trong trắng ngây thơ và khờ dại của em rồi các thím ạ!

E: hihi, Chị em mình ăn đi, rồi đi ra chỗ này hay lắm chị ạ!

C: Thật nhá, không được lừa chị đâu!

E: Vâng!

Thế rồi chị lại cười, chị thật mau khóc và cũng mau cười, có lẽ những suy nghĩ trong con người chị đan xen, đôi khi có chút cảm xúc ùa về và làm chị cay khóe mắt! Em cũng không hiểu, thường thường những người làm công việc như chị thì họ kìm nén và điều khiển cảm xúc của mình rất tốt, họ khó để lộ chút gì ra bên ngoài, nhìn vẻ ngoài thì chỉ có thể đánh giá họ là những nhà quản lý nghiêm khắc, tài năng, nhưng thực chất những cảm xúc bên trong, những suy nghĩ của họ chỉ có họ mới biết được. Còn chị, chị mền yếu và dễ tổn thương, chị đáng yêu và có đôi chút trẻ con, hồn nhiên và trong sáng!

Hai chị em bước ra khỏi quán dưới con mắt ngưỡng mộ của bao nhiêu người.

– Đù, thằng kia có gấu xinh chưa kìa!

– Vừa xinh vừa ngon nữa! (Ngon ngon cái beep chúng mày í)

Còn cặp đôi khi nãy vẫn đang giận nhau, chàng trai hết lời khuyên bảo dỗ dành nhưng cô gái vẫn không chịu, cô gái đó nhìn theo chị và trên khuôn mặt có đôi chút ghen tị (Con gái họ vô tâm lắm các thím ạ, vì thế thím nào có gấu nó giận cứ kệ nó đi, càng dỗ nó càng làm trò í! Em nói thế có đúng hông?)

Thế rồi lấy xe đưa chị đi, lúc này dòng người bắt đầu đông dần, không khí ngột ngạt của mùa hè lẫn vào mùi khói xe, tiếng còi inh ỏi, dòng người xô bồ hòa quyện vào nhau! Chị nhẹ vòng tay đặt lên eo em, vẫn cái cảm giác cũ ùa về, thật khó có thể diễn tả được bằng lời, mà chỉ có thể cảm nhận được bằng nhịp đập của trái tim! Chị gục nhẹ vào vai em, lúc này thì cả cơ thể nóng bỏng của chị ôm trọn sau lưng em, nó thiêu đốt từng mảnh vải trên người em, em nóng, nóng lắm, hình như đó đâu phải cái nóng của mùa hè, nó là cảm xúc đang dâng trào trong em!

C: Mình đi đâu vậy em?

E: Một nơi đẹp lắm, chị có thể ngắm nhìn cả thành phố chìm vào giấc ngủ!

C: @@

Rồi chị nhẹ nhàng xiết chặt vòng tay, như chị muốn giữ cái gì đó mà thuộc về chị, muốn nó mãi ở bên chị, và cũng có thể chị đã mất nó một lần! Em kệ cho cơ thể chị áp sát vào người em, hai chị em chen trong những con đường đông đúc, giữa khói bụi và cả sự ồn ào của thành phố xa hoa!

E: Tới rồi nè chị!

C: Đẹp thật! Chị chưa bao giờ ra đây khi chiều xuống!

Chị đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, có mây, có gió, có nước, và có em! Chị mỉn cười, vẫn cái nụ cười khiến trái tim em loạn nhịp… Đôi tay chị nhẹ nhàng buông em ra, chị hít một hơi thật sâu, nhắm đôi mắt lại và cảm nhận, và suy tư :

C: Ôi thích thật! Thoải mái quá, cảm ơn em!

Cầu Vĩnh Tuy chiều xuống thật đẹp, nhìn phía xa là thành phố đang lên đèn khi hoàng hôn xuống, ánh hoàng hôn trải dài trên những mái nhà, trên dòng sông và bầu trời rộng lớn, những làn gió nhẹ nhàng lướt qua, mái tóc chị tung bay trong gió! Ngay phía sau em là dòng người đang hối hả về nhà sau một ngày làm việc mệt nhọc!

Dòng sông Hồng uốn lượn, những dòng nước lặng lẽ trôi như ru Hà Nội đi vào giấc ngủ. Phía xa xa kia trên sông có những chiếc thuyền nhả khói trong ánh chiều hôm, và dần dần biến mất vào trong khoảng không mờ mịt.

Hai chị em đứng đó ngắm nhìn, cảnh đẹp làm con người ta say đắm, trong đôi mắt em, lúc này chỉ có chị và hoàng hôn chiều buông xuống, thật lãng mạn, giá như chị là người yêu em nhỉ, em sẽ ôm chặt chị trong lòng mình để trao cho chị tất cả tình yêu trong con tim khờ dại, tình yêu cháy bỏng suốt 21 năm qua chưa trao cho người con gái nào!

Chị vẫn đưng đó, vẫn nhìn theo chiếc thuyền khuất bóng phía xa, đôi mắt chị lại dâng trào nước mắt!

C: Đ à, ôm chị được không?

Chị nói với giọng run run như đang vàn nài, năn nỉ!, cái giọng nói đó khiến cho em tê dại.

Em nhẹ vòng tay qua người chị, ôm trọn chị vào lòng, cơ thể ấm áp của chị nằm trọn trong vòng tay em, đầu em cúi nhẹ xuống vai chị, hương thơm nhẹ nhàng của cơ thể chị thật quyến rũ và say đắm (bụng chị chẳng có tí tẹo mỡ nào các thím ạ, ôm sướиɠ lắm ). Chẳng có từ ngữ nào có thể lột tả hết được cảm xúc của 2 con người, 2 cơ thể đang hòa quyện vào nhau trong khoảnh khắc giao nhau của đất trời… Nước mắt chị vẫn lăn dài trên má, chẳng biết chị đang vui hay đang buồn!

C: Đừng buông tay chị Đ nhé! (Lời nói nghẹn ngào và khẩn thiết)

E: Vâng! Em sẽ không buông chị ra đâu. (Em nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai chị, em sẽ không buông chị ra, dù có thế nào đi chăng nữa, chị hãy tin và mãi tin rằng như thế nhé!)

Chị gật nhẹ đầu rồi nhìn về xa xăm, từng hơi thở của chị nồng nàn những nỗi nhớ, trái tim chị như chất đầy bởi nỗi buồn và niềm đau, và dường như có cả hạnh phúc!

Chẳng hiểu sao chị nhiều nước mắt vậy!!!

Chị thả suy tư theo dòng nước, ánh mắt đẫm lệ nhìn về phía chân trời xa xăm, chân trời ửng lên màu đỏ đáng sợ, mặt trời đang khuất dần sau những ngôi nhà xa xa!

C: Cảm ơn em! Cảm ơn em đã cho chị những cảm xúc mà chị tưởng như nó mãi bị chôn vùi mất!

Em chẳng biết nói gì, rồi em xiết chặt chị hơn trong vòng tay ấm áp của mình, cảm nhận được những lời mà trái tim chị nói!

C: Đã 6 năm rồi, chị chôn vùi tất cả, quên hết tất cả, chị nghĩ rằng sẽ không ai có thể mang lại cho chị những cảm giác đó, nhưng giờ mọi thứ lại trở về như xưa, như những ngày nào 6 năm về trước!

E: Vâng!

Em không nói gì nhiều, và cũng chẳng có gì để nói, khi con người ta muốn mở lòng sẻ chia, mình hãy đón nhận nó, im lặng là vàng, hãy lắng nghe bằng cả trái tim mình – đó là điều quan trọng nhất mà con người cần phải có… Hãy cho đi bạn sẽ nhận lại được nhiều hơn, cuộc sống là vậy đó, cho đi sẽ nhận lại!!!

Chị lại nghẹn ngào trong những cung bậc cảm xúc, những lời nói của chị phần nào giúp em hiểu được những chuyện đang xảy ra với mình, không biết đó có phải là may mắn hay không, nhưng chí ít lúc này em đang có chị!

C: Chị thật khờ, chạy trốn 6 năm trời để rồi mỗi đêm chị phải khóc, 6 năm qua đối với chị quá dài!

… Chị lại khóc nhiều hơn, như hờn giận, oán trách số phận của mình, và em cũng chỉ biết ôm chị thật chặt hơn vào lòng mình!

C: Ngày anh ấy mất, chị suy sụt hoàn toàn, những ngày tháng đó rày xéo thân xác chị, chị chẳng thiết sống nữa, sự thật là anh ấy không còn bên chị, anh ấy đã mãi mãi ra đi…



C: Rồi bố mẹ cho chị qua bên Anh theo học, để chị quên đi những kỉ niệm đau khổ đó, để chị bắt đầu một cuộc sống mới, lúc đó chị mới 18t, sống xa nhà nơi đất khách quê người, không có ai làm bạn, và chị chẳng thể nào quên được anh ấy!

C: 6 năm rồi, mọi thứ vẫn như ngày hôm qua, chị cố gắng chôn vùi tất cả, để có thể sống tốt hơn, để quên hết mọi đau khổ, nhưng rồi chị lại gặp em, trong em là hình ảnh của anh ấy… và mọi thứ lại ùa về! Chị không biết phải làm sao nữa!

Chị nói mà cổ họng mình nghẹn đắng, em thương chị quá, người con gái phải chịu đựng nỗi đau suốt 6 năm trời, nó làm hao mòn đi tuổi xuân của chị, cơ thể và tâm hồn chị nữa!

Màn đêm dần buông xuống, Hà Nội đã sáng đèn, những ánh đèn mở ảo quyện vào màn đêm huyền bí!

E: Chị à, mọi thứ đã qua rồi, hãy để nó qua đi, chị nhìn kìa, trên kia là thiên đường, và anh ấy là ngôi sao sáng nhất đang dõi theo chị, chị như vậy làm sao anh ấy yên tâm được.

Chị gạt nhẹ dòng nước mắt, nhìn về phía ngôi sao kia, lòng trầm tư suy nghĩ!

C: Có thật anh đang ở đó không!

E: Có lẽ anh ấy đang rất hạnh phúc, ở đó không có ngày và đêm, không có thời gian, không có buồn đau và thù hận… Ở đó mọi thứ thật đẹp!

C: Có lẽ nào anh ấy đưa em tới bên chị không?

E: @@ (Cái này em chịu!)

Chị không còn khóc nữa, chị lặng người nhìn Hà Nội vào đêm!

Thời gian trôi qua nhanh thật, muốn nó chậm lại, muốn nó ngừng trôi để được ôm chị mãi, được cảm nhận hơi ấm của chị, cảm nhận nhịp đập điên dại của trái tim và hơn hết em không muốn về. Về nơi căn phòng nhỏ, một mình đối diện với 4 bức tường xung quanh, nó trở nên nhàm chán với em quá rồi, bây giờ em chỉ cần bên chị, được quan tâm chị dù có nơi đâu em cũng bằng lòng…

Đưa chị về trên con đường cũ, muốn nó thật dài, thật dài ra, chị vẫn gục đầu vào vai em, đôi mắt nhắm lại, chắc chị đang ngủ, dường như chị chưa bao giờ được ngủ ngon như thế! Khi con người ta trút hết được nỗi buồn sâu thẳm tận cùng nơi trái tim thì đó cũng là lúc họ cảm thấy thật bình yên, thật thoải mái, giữ mãi những điều đó trong lòng chỉ làm cho mọi thứ trở nên phức tạp và hỗn độn hơn.

C: Nhóc đi chậm vậy bao giờ mới về tới nhà hả?

Nhìn chị qua gương chiếu hậu thấy đôi mắt vẫn nhắm nghiền, chắc chị đang suy nghĩ điều gì đó!

E: Em tưởng chị ngủ nên không dám đi nhanh!

C: Chị ngủ được chút xíu à! Giờ nhóc về đi không muộn!

E: Vâng!

Tới cổng nhà chị, nhìn vào phía trong là một người đàn ông đứng tuổi, lịch lãm và phong độ đang ngồi đọc báo, đoán ra phần nào là bố chị, thôi chuồn lẹ không toi!

E: Em về nha chị, hihi!

C: Nhóc đi cẩn thận đó, về nhà nhớ nhắn tin cho chị ha! hihi. À! sáng mai lại qua đón chị nhé!

E: @@ Vâng! mà xe chị sửa xong rồi chị ạ!

C: Chị chưa lấy lương! Cứ để tạm đấy đi, hihi (Nhìn nụ cười có vẻ gian xảo lắm, không biết có trò gì đây)

E: Vâng! Thế để em làm xe ôm của chị vậy!

C: hihi!

Thế rồi em vυ't ga phóng thẳng, chưa khi nào em cảm thấy vui như bây giờ, thật khó tả được cảm xúc trong trái tim em lúc này, mồn đang cười như vừa trúng được con lô, con đề thì từ đâu chiếc SH lao thẳng tới, ép sát vào xe em, đm có biến rồi, y như rằng, nụ cười nham hiểm của hắn hiện hữu trên môi!

XYZ: Chú chơi anh hơi đau đấy! Ra kia café, anh có chuyện muốn nói với chú!

Đệch, lại thằng tó này, chân chưa hết đau mà hắn lại tìm tới mình, éo biết lại dở trò gì đây, em vội nhìn xung quanh xem có thằng nào nữa không, lớ vớ nó úp sọt mình thì oẳng ngay lập tức. Chân đã đau thì chớ, chạy cũng khó, đánh lại cũng khó, thôi kệ, mình cứ đi làm ly café xem nó làm gì, cũng tội, trưa chán không muốn ăn, giờ bụng nó cồn cào không tả nổi!

Hắn phi thẳng vào quán café gần đó, quán khá rộng, yên tĩnh và cách trang trí khá đẹp, khung cảnh khá lãng mạn và trữ tình, vi vu với những bài hát của Trịnh Công Sơn! Hắn chỉ em vào một góc nhỏ trong quán, nơi có thể bao quát hết được mọi thứ xung quanh, đó cũng là vị trí đẹp nhất ở trong quán này và cũng để nói những chuyện riêng mà người khác không nên nghe thấy!

XYZ: Chú uống gì!

E: Cho em ly trà đá, à quên đen đá! (Chả nhẽ lại gọi chai sting ra giải nhiệt!)

XYZ : Em ơi! cho anh 2 đen đá!

Khuôn mặt hắn vẫn vậy, lạnh lùng và khả ố, ánh mắt gian xảo đưa theo từng cử chỉ của mình, hắn lặng im quan sát và trong đầu đang mưu mô điều gì đó, hắn nhếch mép cười, điệu cười khinh bỉ.Tay hắn đeo chiếc đồng hồ Rolex (đù, thằng này lắm đồng hồ vậy, mình chỉ ước cái casino mà khó quá trời).Hắn lôi chiếc IP 5S đặt lên bàn như kiểu khoe mẽ (không lẽ em lại lôi con 110i thần thánh ra đập vào mặt hắn, cái thời 110i làm mưa làm gió cái thằng IP5S còn chưa ra đời các thím ạ), hắn lấy điếu thuốc ESSE ngậm vào mồn và hút, hắn hả từng làn khói trắng mù mịt về phía em, tay vân vê điếu thuốc có vẻ chuyên nghiệp!

E: Anh nói có chuyện muốn nói với tôi?

XYZ : Chú cứ bình tĩnh, uống ly café đã rồi nói sau!

E: Tôi đang bận, nếu không có gì tôi xin phép về trước!

Em đang định phủi đít ra về, hắn chặn ngay lại, điệu bộ hắn có vẻ giảo hoạt hơn!

XYZ: Chuyện cũng chẳng có gì! Chú đừng phá vỡ hạnh phúc của anh, Linh là người yêu anh, chú tránh xa Linh ra!

E: Tôi không biết anh với chị Linh có quan hệ như thế nào, giữa tôi và chị chẳng có gì hết, anh có thể yên tâm!

XYZ: Anh hiểu chú muốn gì rồi!

Hắn vừa nói vừa cho tay vào trong túi lấy ra cái gì đó, mắt hắn trợn trừng, miệng cười lớn tiếng, và không biết trong cái hồ lô của hắn đựng thuốc gì!

Tét………. Hắn vứt lên bàn một xấp tiền 500k khá dầy, mặt hắn không hề biến sắc, hắn nói với giọng khinh bỉ :

XYZ: Từng này chắc đủ chứ!