Chương 13
Chị lên giường và nằm xuống, vẻ mặt đầy suy tư!– Đ! Lần sau đừng như vậy nữa nhé! Có chuyện gì xảy ra với Đ thì sao!
– Xin lỗi Linh! Đ biết rồi!
Tay em nhẹ vòng qua người chị, ôm chị thật chặt vào lòng, ánh đèn vụt tắt, căn phòng tràn ngập ánh trăng!
Với lấy cái remote điều hòa và chỉnh xuống còn 25 độ, phòng bắt đầu lạnh dần rồi! hehe.
– Đ! Sao lạnh vậy!
– Đêm ở vùng này nó lạnh mà Linh! : cười đểu:
– Uhm. Lạnh quá!
– Đ ôm chặt Linh sẽ hết lạnh ngay í mà!
Thế là em xiết chặt chị vào cơ thể mình, chị gục nhẹ đầu vào ngực em và ngủ ngon lành, chiếc chăn mỏng phủ lên 2 cơ thể đang quyện vào nhau!
Bình minh trên Ba Vì thật đẹp, mặt trời ló qua những rặng cây chiếu ánh sáng ban mai vào phòng, một ngày mới lại tới. Chị vẫn nằm gọn trong vòng tay em, chị ngủ giống một thiên thần vậy, nhìn chị ngủ sao cảm thấy bình yên quá. Nhẹ vuốt mái tóc đen huyền của chị, mùi hương thơm dịu nhẹ tràn ngập trong căn phòng nhỏ… Tiếng chim hót gọi nhau bên khung cửa sổ chào đón bình minh và cũng vẫy gọi chú chym non của em thức dậy chào đón một ngày mới đẹp tươi!!!
Đắp tấm chăn lên người chị rồi em lặng lẽ xuống dưới nhà chuẩn bị bữa sáng. Không khí sớm mai nơi núi đồi Ba Vì trong lành lạ thường, mùi hương hoa, hương đất hòa quyện vào nhau, những cánh đồng cỏ xanh rờn trong sương sớm, nắng trải dài trên những ngọn đồi phía xa xa. Chuẩn bị bữa sáng xong, lúc này chị vẫn đang ngủ, đặt nhẹ nụ hôn lên má chị, da chị thật mịn màng và thơm mát lạ thường, đây là lần đầu tiên em được thơm lên má một người con gái! Em vội cởϊ áσ của mình ra, để gọn lên chiếc bàn gần cửa sổ…
Và…(các thím đừng ngĩ linh tinh mà tội cho em nhé) chạy nhanh xuống dưới bể bơi làm vài vòng, được bơi vào buổi sáng thật tuyệt, làn nước mát rượi quấn quanh người hòa cùng ánh nắng ấm áp sớm mai… Lúc này chị cũng đã thức dậy, hai chị em cùng nhau ăn sáng ngon lành.
– Đêm qua Linh ngủ ngon chứ!
– Hi! Tất nhiên rồi!
– Thế sáng nay mình đi đâu vậy Linh!
– Đi xuống rừng quốc gia Ba Vì đi! hihi.
– Ôh hay đấy!
Em chưa đi vào rừng bao giờ, vì quê em toàn đồng ruộng bao la, chưa biết cái mùi vị rừng rú như thế nào, hôm nay được đi mở rộng tầm mắt rồi!
Hai chị em chuẩn bị chút đồ rồi lên xe hướng thẳng về phía vườn quốc gia, lần này rút kinh nghiệm trên xe tích hợp sẵn map nên em không phải tìm đường nữa, càng gần tới vườn quốc gia không khí mát lành lạ thường mặc cho mùa hè thiêu đốt với cái nắng cháy da! Do được sự ưu ái của thiên nhiên về địa hình, khí hậu đã tạo cho Vườn Quốc gia Ba Vì trở thành khu du lịch sinh thái vùng núi cao nổi tiếng với những lá phổi xanh và những cảnh đẹp hiếm có.
Theo lối mòn từ cổng vào hai chị em đi vào trong rừng thông vi vυ't, rừng tùng rộng lớn. Vẻ bao la của đại ngàn như đưa hai chị em lạc tới một miền đất kỳ diệu, được tận hưởng cái không khí trong lành mát dịu, hương vị của núi rừng, cây cối, chim hót, suối reo hai bên đường. Gửi xe rồi leo lêи đỉиɦ núi, men theo những con đường quanh co bó mình trong những góc rừng hoang sơ thật đẹp, nó hiện ra như con đường tình yêu dẫn về bến bờ hạnh phúc.
Đứng ở trên đỉnh núi, bạn có thể thả hồn ngắm mây trời, núi rừng, thung lũng, sông, hồ hiện ra phía dưới xen kẽ trong những dải mây bạc, khiến tâm hồn ngất ngây, say đắm. Cảnh tượng hùng vĩ hoang sơ hiện ra trước mắt với đầy những sắc xanh của rừng núi bạt ngàn!
Dừng chân ở lưng chừng núi, chị cũng đã thấm mệt, từng giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt đáng yêu…
– Linh mệt lắm, không đi được nữa rồi! huhu.
– Thế ngồi nghỉ chút đi. Linh uống nước nhé!
– Vâng!
Sao hôm nay tự nhiên ngoan đột xuất vậy. Lúc này cũng gần trưa rồi, hai chị em lấy đồ đã chuẩn bị để trong chiếc balo của em ra, giữa núi rừng ngút ngàn, trên thảm cỏ xanh biếc là một bữa tiệc với đầy đủ hương vị hoa trái thiên nhiên. Hai chị em ngồi dưới một gốc cây lớn những tia nắng mùa hè cũng không thể đâm xuyên qua tầng lá dầy của cánh rừng thơ mộng, tiếng chim hót, tiếng suối róc rách chảy và cả tiếng xào xạc của lá cây, khung cảnh thiên nhiên tuyệt diệu cách ly hoàn toàn với chốn đô thị phồn hoa.
– Đ hát cho Linh nghe đi!
– Linh thích nghe bài gì nào!
– Hát Linh nghe bài mây và núi đi!
– Xưa mây vẫn hay thường lan thang.
Ngao du khắp nơi chẳng mỏi mệt.
Đến lúc có cơn gió thật là.
Thổi mây về kề bên đồi kia.
Nơi mây đến đây thật nên thơ.
Chung quanh núi cao kề bên mây.
Núi cứ đứng yên đến hiền hoà.
Làm cho mây ngập ngừng không rời xa.
Từ ngày mây ghé qua trời bỏng xanh thêm lời ca.
Mây làm ấm núi bao ngày qua thiết tha.
Lời cỏ cây nói rằng, mây núi bên nhau thật yêu.
Như tơ trời se duyên kiếp nào cùng nhau….
– Ước gì Linh là mây nhỉ, và Đ là ngọn núi kia!…
– @@
Rồi chị dựa đầu vào vai em, tiếng nhạc rừng du dương ru chị chìm vào giấc ngủ, những cơn gió thoảng nhẹ qua mang theo mùi hương của núi rừng hòa vào mùi hương của chị bay quyện vào núi đồi xa xăm!
Chiều dần xuống trên núi rừng Ba Vì, hai chị em dắt tay nhau xuống núi, không khí mát mẻ vô cùng, trong em lúc này như hòa nhịp vào thiên nhiên, như đắm chìm trong những bản hòa ca của núi đồi thôn dã!
– Linh đau chân lắm! huhu.
– Thế nghỉ chút xíu nha Linh!
– Không! Đ cõng Linh đi!
Thế rồi chị nhảy tót lên lưng em, cơ thể ấm áp đó ôm chặt lấy em, em bước chậm rãi từng bước trên con đường trải đầy lá cây, chốn thiên đường như mở ra trước mắt! Đường về cũng không xa lắm, chị nũng nịu trên lưng và cười nói rôm rả, xua đi sự mệt mỏi của em.
Rời núi đồi Ba Vì thơ mộng, em hướng thẳng về Hà Nội bỏ lại sau lưng những cánh rừng ngút ngàn, những đồng cỏ xanh mướt… về lại chốn đô thị hào hoa. Dọc đường chị hát cho em nghe những bản tình ca da diết, những ca khúc mang đậm hương vị tình yêu ngọt ngào và sâu lắng, chẳng mấy chốc Hà Nội đã hiện ra trước mắt, dòng người hối hả dưới cái nắng, ồn ào và tấp nập…
– Đ đưa Linh qua Vincom mua ít đồ nhé!
– Ok!
Linh chọn mấy bộ đồ cho buổi tiệc ngày mai, buổi tiệc của công ty chị tổ chức! Chị cũng chọn cho em vài bộ để đi dự tiệc (cái này em không nhận nhưng chị cứ ép, bắt em phải lấy! Haizzzzzzzz)
– Giờ đưa Linh về nhà, Đ mang xe về rồi chiều mai qua đón Linh nha!
– Mang xe về hả?
– Ờ, mai còn đón Linh đi dự tiệc mà! Giờ qua Linh ăn cơm nhé!
– Thôi Đ về đây!
– Không! Về giờ ai nấu cho mà ăn! Đồ ngốc! hihi.
– @@
Đưa chị về nhà, xách đồ cho chị vào trong, nhìn thấy ông em chị đang ngồi đánh chế, thao tác thì gà, ăn hành liên tục… Chị thì lên phong thay đồ và chuẩn bị nấu ăn…
– Bo nhà vào kìa, nâng chặt gỗ lên, đắp ruộng đi, đóng A ra nào!
– Anh cứ từ từ, em tay đâu mà làm hết được chứ!
– Xóc dân ra đi, nâng bánh xe lên! (Nhìn thằng bé đánh mà em ngứa chân tay lắm)
– Em biết rồi! Ông anh giỏi thì solo với em này!
– Ok, ở đây có quán nét nào không!
– Đi theo em! – thằng bé có vẻ bực tức.
Ra quán nét em củ hành thằng bé 6-0, mặt cu cậu buồn thiu, lúc này cũng muộn rồi, chị gọi điện dục 2 đứa về ăn cơm tối. Hình như chị đang giận thì phải!!!
– Hôm nào rảnh anh dậy em đánh nhé! – cu em mặt tỉnh bơ!
– Gọi anh là sư phụ rồi anh dậy cho! hehe. (Thế nếu em lấy chị thì Linh vừa là chị ruột vừa là sư mẫu của thằng bé hả?)
– Sư phụ!
– @@
Ăn xong cơm tối rồi em cũng phóng xe của chị về, em chưa có bằng nên đi cũng sợ, mấy anh công an hỏi thăm thì oẳng luôn! Mang xe qua bên chú gửi, chứ ở chỗ em trọ làm gì có chỗ mà để xe đâu cơ chứ! Nghĩ cái xe nó tiền tỉ chứ có ít gì đâu, cũng sợ có thím nào đi ngang qua vặt cái gương về sắm con SH thì toi em luôn ấy.
Chú : Mày đi xe ai về thế!
– Xe bạn cháu ạ! Cháu để nhờ đây mai qua lấy ạ!
Chú : Bạn nào mà có xe thế hả? Hay ông ăn trộm xe rồi mang về đây!
– Chú không tin hả, giấy tờ xe đây này!
Chú : Bạn gái hả, thằng này được đấy nhỉ!
– Bạn thôi chú ạ! Thôi cháu về đây ạ!
Xách balo lên và lượn ngay về phòng, mặc dù trời đã tối nhưng cái không khí oi ả của Hà Nội vẫn lan tỏa trong mọi ngõ ngách, phố phường và ngay cả cái phòng bé nhỏ của em nó cũng không tha! Đi tắm rồi đặt lưng xuống chiếc giường quen thuộc và em chìm vào giấc ngủ!
Chiều hôm sau! Cái nắng vẫn xối xả xuống, không khí trở nên ngột ngạt vô cùng, em đóng bộ đồ mà chị đã tặng, mặc vào thấy không quen nhưng nhìn đứng đắn hẳn, trông phong độ lịch lãm lắm các thím ạ! Em còn không biết cái thằng đứng trong gương là ai nữa cơ, không biết nam tài tử điện ảnh nào lại chui vào đấy nhỉ ((kệ em, để em ảo tưởng tí nhé!) cũng tại em không quan tâm và chau chuốt bản thân nên mới thế! Đóng đôi giầy đen cho lịch sự (giầy đi mượn, chứ em đi giầy thể thao thôi ạ) rồi emqua chỗ chú lấy xe và đi đón chị cho kịp giờ. Hôm nay chị mặc chiếc váy trắng bó sát vẽ nên những đường cong mĩ miều tuyệt diệu (câu này học được của thánh Cương trong trận U19 đá Bán kết ợ), những khúc uốn lượn mềm mại trên chiếc eo thon gọn gợi cảm! Chị trang điểm nhẹ nhàng tôn lên vẻ đẹp tự nhiên vốn có, cặp lông mi dài và cong, mái tóc nhung huyền gợn sóng….Em nhìn mà xì hết máu mũi ra!!!!!!!!!!!!!
– Mình đi thôi! Bố mẹ Linh vừa từ Sài Gòn bay ra! Tới còn giới thiệu Đ với bme nữa!
– Giới thiệu gì cơ???
– Thì không phải Linh mượn Đ làm người yêu hả? Nhanh quên thế! hihi.
– Đ nhớ rồi! Cho Linh mượn hôm nay thôi nhé!
– @@
Công ty chị tổ chức tiệc tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất ở Hà Nội, 2 chị em tới đó, trong bãi xe có rất nhiều xe sang, nào Bently, Mer, Range rover… và đặc biệt có con xe Audi A8 nhìn khá quen. Đù, xe thằng Hoàng Anh đây mà, sao nó lại có mặt ở đây được nhỉ! Thôi vui rồi, phen này thì đánh nhau to rồi! HA không phải là người trong công ty sao lại ở đây được, hay là hắn được mời giống như em nhỉ????????????
Mở cửa xe rồi cùng chị đi vào mà trong lòng không khỏi bối rối, những suy nghĩ hiện ra nhưng không thể nào chắp nối lại với nhau, mọi thứ đều rời rạc, phức tạp và cực kỳ khó hiểu. Theo chị nói thì buổi tiệc này giành cho các gia đình cổ đông và cấp bậc trưởng phòng trở lên mới tham dự được. Vậy hắn tới đây làm gì nhỉ? Tới lúc này có lẽ mọi chuyện không đơn giản như em đã nghĩ, phải chăng đây không chỉ đơn thuần là bữa tiệc của công ty chị! Mọi thứ bắt đầu rối tung lên, em và chị tay trong tay bước vào nhà hàng trong ánh mắt ghen tị của biết bao nhiêu người!!!!!!!!!!!!!