Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 33: Biến Sắc Mặt 3

Lý Bảo Quân đi một quãng xa xa rồi nhanh chóng lấy tay lau mồ hôi trên trán.

Ông ta đã không còn chỗ dựa, phải làm cái gì bây giờ?

Lúc trước anh chồng còn có ý tiến cử ông ta, nhưng ông ta quá kém cỏi quá vô dụng, cho nên chỉ đành từ bỏ ý định.

May mà ông ta vô dụng, nếu không hôm nay có khi đã vào trong kia cùng rồi.

Ông ta hậm hực về nhà, nhưng đi được nửa đường thì thấy một đám người vây quanh hai người, đang tổ chức đại hội phê bình, nhất thời tò mò bèn rẽ vào.

Lúc này mới phát hiện người bị phê bình là chị và anh rể của ông ta, bọn họ đều “đội mũ cao”, trên cổ treo thẻ bài, bị nhổ nước bọt vào người.

Ông ta thấy vậy lập tức quay người định rời đi, nhưng trong đám đông lại có người nhận ra ông ta, kéo một cái ông ta suýt ngã.

“Lý Bảo Quân, chị và anh rể của mày đều phạm tội, mày có tham gia hay không? Nói đúng sự thật.”

Lý Bảo Quân lật mặt còn hơn lật sách, nói: “Mày đừng nói bậy, tao đã sớm cắt đứt quan hệ với bọn họ, tao không quen biết bọn họ.”

Người nọ không bỏ qua, hô lên một tiếng với đám đông: “Cậu em vợ Cao Thiết Sơn ở chỗ này.”

Tiếng hô vừa dứt, rất nhiều người cùng phát hiện Lý Bảo Quân, muốn ông ta cũng phải lên chỉ trích vợ chồng Cao Thiết Sơn, nếu không ông ta cũng là đồng lõa.

Lý Bảo Quân vì tự bảo vệ mình, đi đến, đầu tiên đạp mạnh hai chân lên người bọn họ, sau đó hùng hùng hổ hổ nói: “Bọn hèn nhát đốn mạt, bố mày hận lũ chúng mày nhất.”

Có người nói: “Lý Bảo Quân, nếu đã đánh Cao Thiết Sơn rồi thì cũng không thể buông tha cho con đàn bà của nó đươc.”

Vì thế, Lý Bảo Quân đã giơ tay lên muốn đánh chị ruột của mình, người chị cầu xin ông ta: “Bảo Quân, cha mẹ chết sớm, chị nuôi mày lớn, mày không thể vong ân phụ nghĩa như vậy.”

“Câm miệng, con khốn!”

Lý Bảo Quân tát bốp bốp hai cái: “Ông đây không phải em mày, mày cũng không phải chị tao.”

Sau khi ông ta tỏ rõ lập trường với hai vợ chồng Cao Thiết Sơn, đám người đó mới thả ông ta đi.

Về đến nhà, ông ta kể mọi chuyện Lý Hồng Anh và Lạc Ái Thanh, hai người đều rất bực bội.

Lạc Ái Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem ra chúng ta là không có cách xử lý con nhỏ chết tiệt kia rồi, nhưng bọn họ sẽ về nông thôn sớm thôi, đợi bọn họ đi, căn nhà kia sẽ là của chúng ta, kiên nhẫn mấy ngày vậy.”

Chiều hôm đó, Lạc Tĩnh Nghiên bắt đầu chuẩn bị báo cáo chuyện của Lý Bảo Quân và Lạc Ái Thanh.

Cô nhớ có nhìn thấy thư thông đồng với giặc ở hầm của Lý Bảo Quân, ông ta cũng viết hai phong thư tiếp tay cho địch, trong thư còn ám chỉ ông ta với Cao Thiết Sơn thật ra là cùng một bọn.

Vì bảo đảm có thể thuận lợi đưa sách cấm cùng thư tín vào nhà họ Lý mà không bị phát giác, Lạc Tĩnh Nghiên còn cần một thứ nữa.