Chiều hôm nay tôi được nghỉ, còn mẹ tôi phải lên trường dạy đội tuyển. Năm tôi, giải quốc gia được tuyển thẳng đại học, cho nên tôi đã bớt đi được một gánh nặng. Tôi thực thi ước mơ du học của mình bằng tập trung thi tốt nghiệp để làm đẹp hồ sơ và luyện thi tiếng Anh. Hàng tuần, tôi dành hẳn 2 buổi chiều để cày Anh văn…
Trước khi đi, mẹ sang phòng tôi.
– “Mẹ lên trường đây. Con ở nhà nhé”
– “Dạ vâng”
– “Nhà chỉ có con và QC. Mẹ biết là mẹ có thể tin tưởng con…”, mẹ tôi bóng gió.
– “Tin tưởng gì hả mẹ?”, tôi [cố tình] ngây thơ.
Mẹ tôi không đáp mà chỉ nhoẻn miệng cười.
– “Mẹ đi đây…”
– “Vâng. Để con dắt xe cho ạ…”
Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD
Tôi hồi đó còn ngây thơ trong sáng, nói chuyện với con gái mà còn run lên run xuống thì không cần mẹ nhắc tôi vẫn giữ được mình. Huống hồ tôi vẫn luôn xem QC là em gái. Giờ ngon đặt một em xinh tươi trước mặt xem tôi có dám mần gì không???
Khi mẹ vừa phóng xe đi, tôi đóng cổng lại rồi vào bếp. Tôi mở tủ lạnh lấy ra 2 quả táo, một cho QC, một cho tôi. Đoán là QC vẫn đang ngủ, tôi nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng. “Con gái ngủ kiểu gì mà tục thấy ớn”, tôi lầm bầm khi thấy em một nơi, chăn một nơi. Tôi nhón chân đi lại phía đầu giường, đặt quả táo lên bàn trang điểm rồi quay lại định kéo chăn cho em…
Gương mặt của QC thật gần. Da cô bé trắng hồng cùng đôi môi mọng nước. Gương mặt của QC không toát lên vẻ sắc sảo mà đơn giản chỉ là một sự thanh tú. Tôi tự thưởng cho mình 500đ hương bồ kết từ mái tóc QC. Thơm thật chứ không phải thơm đùa. Hít đã đời, tôi nhẹ nhàng kéo chăn lên cho em rồi quay trở lại phòng…
*
**
***
Tôi học anh văn thuộc loại ổn chứ không thuộc loại giỏi hay xuất sắc gì cả bởi vì nói thật là tôi không có khiếu học ngoại ngữ. Hơn thế nữa phương pháp học tiếng anh của tôi không có nên trình độ chỉ dừng ở một mức nhất định chỉ không thể tiến xa hơn. Nhưng QC là người giúp tôi thoát khỏi tình trạng đấy…
– “Cốc cốc cốc!”, là giọng QC vang lên chứ không phải tiếng gõ cửa. Đúng là lắm trò.
– “Không mặc gì đâu, đừng có vào”, tôi nói vọng ra.
– “Thế thì càng phải vào”
Chưa dứt lời, tôi đã nghe tiếng cửa mở và bước chân em đi vào.
– “Phòng hơi bị bừa đấy”, em khẽ nhướn mày.
– “Hehe. Con trai không bừa mới lạ. Anh thuộc dạng hơi bị ngăn nắp rồi đấy”
– “Thấy bừa em không chịu được”, miệng nói tay làm, QC bắt tay vào dọn dẹp cho tôi.
– “Thôi thôi! Không khiến. Anh để đồ đạc vậy chứ anh nhớ hết vị trí mà”, tôi xua tay trước mặt.
QC không chịu nghe lời tôi, em cứ theo ý mình làm. Tôi không thèm nói tiếp mà quay ngược ghế lại, chống cằm lên thành ghế để nhìn xem em để đồ đạc của tôi ở vị trí nào để sau này biết đường mà tìm… Thấy QC tất tả dọn dẹp phòng, tôi bất giác mỉm cười. Nhìn em chẳng khác cô em gái bé nhỏ của tôi là mấy.
– “Tai nghe này em để trong ngăn kéo đầu giường nhé”
Tôi gật đầu. Bất chợt, tôi nhớ ra điều gì liền hét về phía em.
– “Đừng mở…”
Nhưng tất cả đã là quá muộn. Tấm hình của HN đã ở trước mặt cô bé. QC từ từ cầm tấm hình của chị mình lên ngắm nghía. Đôi mắt của em thoáng buồn. Tôi cũng im lặng không biết nói gì tiếp…
– “Chị em xinh ghê anh nhỉ?”
– “Hmm”
– “Sáng hôm nay, em nói với anh: có một người duy nhất khiến em phải lo sợ. Người đó là HN…”
– “…”
– “Em không tự mãn vể bản thân, nhưng em tự biết giá trị của mình…”
– “…”
– “Em tin nếu anh gặp em trước anh sẽ khác…”
QC nhìn xoáy vào mắt tôi, đôi mắt cô bé long lanh, chứa chan niềm tâm sự. Tôi hiểu rằng em đang dành cho tôi những suy nghĩ xuất phát từ trái tim. Tôi không giỏi ăn nói, càng không giỏi suy đoán những cô gái đang ẩn giấu điều gì đằng sau đôi mắt. Tôi không hiểu tại sao QC lại dành cho tôi những tình cảm mặn mà nhường vậy…
– “Sao hôm nay tự nhiên nói nhiều vậy? Bình thường em lạnh lùng lắm cơ mà”, tôi pha trò.
– “Vì em là con gái… chưa từng ngỏ lời cùng ai…”, QC nghêu ngao hát.
Tôi lắc đầu, mỉm cười vì lời bài hát. Cả HN và QC đều là những cô gái thông minh luôn biết tìm cách khiến tôi phải mỉm cười. Tôi cảm thấy mình quá may mắn khi có được tình cảm của cả 2…
– “Mà này”
– “Sao?”
– “Anh học giỏi lắm hả?”
– “Sao lại hỏi anh thế?”
– “Em nghe chị HN kể anh có giải quốc gia vượt cấp. Mà nghe bảo giải đó không dễ ăn lắm”
– “Anh may thôi”, tôi khiêm tốn cùng với cái mũi bắt đầu nở to dần.
– “Công nhận con trai giỏi dễ làm con gái ngưỡng mộ…”
– “Rồi sao?”
– “Từ ngưỡng mộ đến thích chỉ là một bước chân nếu như tính cách hay ho một chút”
– “Vậy à?”, tôi thắc mắc.
– “Nếu anh không giỏi còn lâu chị em mới thích anh”
– “Anh không tự mãn, nhưng anh tự biết giá trị của mình”, tôi nhại lại câu nói của QC.
Em bật cười trước câu nói của tôi.
– “Anh chỉ trêu em là giỏi… Mà anh ôn anh văn thi IELTS đến đâu rồi?”
– “Anh muốn học từ mới mà không biết sao anh học tuần trước, tuần sau đã quên rồi…”
– “Anh học không có phương pháp đấy. Để em chỉ cho”
Dứt lời QC đi lại gần rồi ngồi xuống cạnh tôi. Không biết em tắm bằng cái quái gì mà người thơm lừng à. Ngồi cạnh kiểu này chắc máu không lên được não mất. Tôi đề nghị.
– “Học hành thế này nguy hiểm lắm, xuống vườn đi. Để có chuyện gì anh còn lăng ba vi bộ được”, mặt tôi nhìn rất nghiêm trọng.
– “Có chuyện gì là có chuyện gì? Anh nhát như thỏ đế ấy mà dám làm gì”, em cười như nắc nẻ.
– “Đừng có đùa. Chết người đấy chứ chả chơi đâu… Thôi xuống đi…”
Dứt lời, tôi gom đống tài liệu xuống vườn mà không chờ em đồng ý.
Phía sau nhà tôi có một cái vườn, cây cối tương đối sum suê. Buổi chiều nếu muốn thay đổi không khí tôi thường ôm sách vở xuống bộ bàn ghế đá trong vườn để học. Bóng mát của cây cộng thêm gió biển mát lộng khiến tôi luôn có cảm giác dễ chịu khi học ở nơi này.
Tôi ngồi xuống được tầm một phút mới thấy QC lò dò đi xuống với con Miu trong lòng.
– “Nó đang ngủ, em bế nó xuống đây làm gì?”
– “Đâu có đâu. Lúc em định xuống cầu thang, con Miu nó khều em bế nó đấy chứ”
– “Điêu!”
– “Thật mà… có phải em khều chị rồi bắt chị bế xuống đây không?”
QC nhìn vào mặt con Miu rồi lấy ngón tay ấn nhẹ vào đầu nó ra phía trước thay cho cái gật đầu.
– “Đúng là lắm trò…”
– “Hihi”, cô bé cười tươi rói.
Tôi ngồi một bên, QC ngồi một bên, đối diện với nhau. Tôi cố tình xuống vườn ngồi là vì vậy chứ học ở trong phòng nhiều khi không tiết chế được cảm xúc dễ xảy ra án mạng lắm. Tôi là người chứ không phải là thánh. QC vạm vỡ như em Loan “xe lu” thì còn dễ tụt cảm xúc chứ đằng này em cứ tràn trề nhựa sống thế kia. Thôi! Phòng bệnh hơn chữa bệnh! Tội gì…
– “Anh học từ mới như thế nào, anh nói em nghe”, QC vừa nhìn tôi, vừa đưa tay gãi cổ con Miu.
– “Anh đọc một đoạn văn rồi ghi ra những từ mới vào trong một cuốn sổ”
– “Anh đưa cuốn sổ em xem”, QC chìa tay ra phía trước mặt tôi.
Lật qua lật lại một hồi, QC bắt đầu nhăn mặt. Tự nhiên, tôi đâm lo…
– “Anh học từ vựng mà không theo văn cảnh nên sẽ khó vào lắm. Với lại anh ghi giải thích sơ sài thế này thì làm sao mà dùng cho văn cảnh khác được”
Vừa nói em vừa chạy vào trong bếp lấy một con dao ra rồi rọc tờ giấy A4 làm 8 phần bằng nhau.
– “Nhìn này”, QC nạt khi thấy tôi không tập trung, đưa tay gãi bụng con Miu.
– “Cứ nói đi, anh vẫn đang nghe mà”, tôi chống chế.
– “Anh làm theo em. Một mặt anh ghi từ mới. Mặt còn lại anh ghi định nghĩa, ví dụ, đồng nghĩa, trái nghĩa và gốc của từ nếu có”
– “Ờ”
– “Không được ờ. Em đang là cô giáo của anh đấy”
– “À há”
– “Grừ!!! Đây! Em ví dụ từ abhor”
– “Cứ nói”
– “Anh ghi từ đó vào 1 mặt. Mặt còn lại anh ghi định nghĩa… Rồi abhor nghĩa là gì?”
– “Ai biết! Tự nhiên lấy 1 từ trên trời rồi đố người ta”, tôi nhăn mặt.
– “Đồ chicken! Abhor nghĩa là hate somebody or something very much. Anh ghi vào…”
Tôi ghi vào tờ giấy theo lời QC. Thấy tôi ghi xong, QC tiếp.
– “Anh tự lấy ví dụ đi”
– “Ờ ờ…”
– “Anh lấy ví dụ gì? Đưa em xem… I abhor you? I là ai mà you là ai, hở?”, em nheo mắt nhìn tôi.
– “Anh lấy vu vơ vậy thôi. Trúng ai thì trúng”
– “Cẩn thận đấy!”, em lăm lăm nắm đấm trước mặt tôi. “Đồng nghĩa với trái nghĩa thì anh phải tìm trong từ điển…”
Tôi lật đật lật từ điển ra tìm từ abhor. Đồng nghĩa là detest với loathe. Còn trái nghĩa là… trong này nó không có ghi. Ghi đại “not abhor” vậy. Thấy tôi ghi “not abhor”, QC đưa ngón tay cốc vào trán tôi.
– “Thích tài lanh không, hả? Ghi đàng hoàng. Antonyms của abhor là like hoặc love”
Tôi đưa tay xoa trán, mặt hậm hực.
– “Nhớ đấy, có cơ hội thì đừng trách đây ác”
– “Còn một cái nữa. Theo em cái này quan trọng nhất đó”
– “Là gì?”
– “Là gốc của từ. Mẹ em bảo rằng nhiều khi đọc một đoạn văn không cần biết nghĩa của từ mà chỉ cần nhớ gốc là có thể đoán được nghĩa”
– “Em ví dụ đi”
– “Em nhớ gốc ab trong từ abhor có nghĩa là away. Anh nghĩ xem… away nghĩa là xa ra. Đặt trong văn cảnh I abhor you không có nghĩa ghét thì là gì”, QC nhe răng cười.
– “Nghe cũng có lí…”
Gốc từ trong tiếng Anh tôi đã từng nghe, nhưng chưa bao giờ tôi thử tìm hiểu và học theo cách mẹ QC bảo. Sau này học thử tôi mới biết học cách đó đơn giản hơn nhiều cách học từng từ.
– “Một ngày anh học khoảng 10 từ. Mỗi từ anh làm theo lời em dặn. Anh bỏ tất cả vào trong 1 cái hộp. Đến cuối mỗi ngày anh bốc lần lượt từng từ rồi nói ra định nghĩa xem có đúng hay không…”
– “Ừm”
– “Còn về nghe và nói em sẽ luyện cùng anh cho đến khi em không ở đây nữa…”
Tôi nghe giọng QC hơi nghẹn lại. Ngay cả tôi lúc đầu không muốn em về đây, nhưng bây giờ trước câu nói của em cũng vô tình mường tượng ra cảnh tôi tiễn QC đi. Có lẽ tôi sẽ buồn lắm…
Cả buổi chiều tôi ngồi học anh văn trong sự giám sát nghiêm ngặt của “cô giáo” QC. Công nhận cách học từ vựng em nói khá là hiệu quả khi vốn từ vựng của tôi được cải thiện rõ rệt sau này. Nhờ sự giúp đỡ của cô bé trong một thời gian ngắn ngủi tôi đã có phương pháp học tiếng anh hiệu quả, nhờ đó tôi đủ điểm IELTS để nộp hồ sơ đi du học ở một ngôi trường khá tiếng tăm. Tôi biết ơn QC rất nhiều.
5h chiều, sau 2 tiếng chăm chỉ luyện công, tôi quyết định không học nữa. Tôi có cái tật cứ học lâu là đầu óc lại xây xẩm, thế mới buồn cười chứ lị. Mẹ tôi bảo đó là bệnh lười mà tôi không tin, tôi nghĩ học cũng phải có giới hạn thì mới vào chứ cứ nhồi nhét không khéo xôi hỏng bỏng không.
– “Uống gì anh lấy”, tôi hất hàm.
– “Nhà mình có nước gì?”, QC lấy tay vuốt lông con Miu.
– “Có nước lọc không đá và có đá”
– “Thế mà hỏi như nhà hàng bán tạp hóa không bằng”, em nguýt.
– “Hehe… thế uống gì?”, tôi nhe răng cười.
– “Có đá đi. Cho em nhiều đá vào. Đang nóng muốn chết”, cô bé ra lệnh.
Nói điều em nhấc con Miu lên rồi xiết vào lòng. Con Miu ngày thường tròn quay như quả bóng, hôm nay gặp QC ôm, thân hình nó bị biến dạng trầm trọng. Tôi sợ QC mà cứ làm thế này kiểu gì cũng sẽ có ngày tôi không còn nhận ra con mèo thân thương của mình. Ấy vậy mà con Miu cứ nằm yên cho em bế, đôi mắt nó lim dim, gương mặt nũng nịu như một chú mèo con đang nằm trong lòng mẹ.
Nhắc đến con Miu tôi mới thấy tội nghiệp nó. Năm nay nó 2 tuổi, tính cả tuổi mụ là 3. Nói chung là đã đủ tuổi làm cha làm mẹ. Nó là con mèo gái. Tôi biết là nó cũng có khát khao làm mẹ như bao con mèo gái khác. Nhưng khổ một điều cả mẹ và tôi rất thương nó, chỉ sợ khi nó bầu bì nó mang con nó đi chỗ khác mà không về nữa, nên cả hai đã đi đến quyết định đau lòng là… đặt vòng năm nó tròn 1 tuổi. Có lẽ đó cũng là lí do tại sao càng ngày nó càng mập và sống như bà tướng trong cái nhà này. Nó thích cá, không có cá đừng hòng nó động vào. Cá mà có xương, nó nhè xương lại. Nói chung, nó là một con mèo “con nhà lính, tính nhà quan”.
Tôi cầm lon nước ngọt ướp lạnh dí vào cánh tay QC. Cô bé giựt nảy người, khiến tôi cười bò.
– “Lạnh quáaaaaa”, em hét lên rồi cầm lon nước ngọt lao về phía tôi đang đứng.
Tôi xua tay đình chiến.
– “Thôi thôi! Không chơi nữa”
Câu nói của tôi không những không khiến em bình tĩnh lại mà còn làm cho cô bé càng điên tiết hơn.
– “Nghịch đã đời rồi bảo không chơi nữa hảaaa”
Tôi ù chạy trong ánh mắt bất lực của QC. Dại gì mà đứng lại. Khi đã chạy đến một chỗ an toàn, tôi quay lại ngó em. Cô bé đứng chống nạnh, mội bặm lại nhìn vừa tức cười vừa đáng yêu. Tôi tự hỏi mình rằng liệu QC có biết em đáng yêu thế nào…
*
**
***
– “Tối nay em có muốn đi xem lớp anh tập văn nghệ không?”
– “Có chứ, hihi”
– “Thật sự là không muốn cho em đi cùng chút nào cả”, tôi tỏ ra suy tư.
– “Why???”, em trợn tròn mắt.
– “Vì anh nằm trong đội múa phụ họa. Mà anh tự biết người anh cứng như gì ấy, nên kiểu gì cũng cơ hội cho em thỏa sức mà cười”, tôi giải thích trong khổ sở.
– “ĐẤY… LÀ… LÍ… DO… TẠI… SAO… EM… MUỐN… ĐI…”, QC nói từng từ một cách rõ ràng và mạch lạc.
– “Mà thôi! Anh nói thật đấy. Ở nhà đi. Buổi tối ra đường lạnh ghê lắm. Anh không cam lòng thấy em co ro như con mèo hen đâu”, tôi năn nỉ em bằng cái giọng đầy thương cảm.
– “Anh đừng lo, em chịu khổ quen rồi, bị thêm chút nữa cũng chả chết đâu mà lo…”, em đáp với giọng nửa đùa nửa thật.
– “Anh kệ em đấy. Lát nữa anh trốn…”
Tôi nói thật chứ không nói đùa, vì lúc nói mặt tôi nhìn rất nghiêm trọng. Không biết sao, nhưng tôi có cảm giác nếu QC cứ nhìn chăm chú, kiểu gì tôi cũng sẽ mất bình tĩnh. Tôi hiếm khi mất bình tĩnh, thế nhưng kiểu nhìn của QC lại khác. Đôi mắt em bình thường rất lạnh, nhưng mỗi khi cười lại tạo cho người đối diện cảm giác ấm áp lạ thường. Đó là đôi mắt vừa khiến trái tim tôi có thể đóng băng lại, vừa khiến nó có thể tan chảy. Ừm… cô bé sở hữu một đôi mắt đầy cuốn hút…
Biết là tôi không hù, QC cứ kè kè theo tôi. Tôi nhặt rau giúp chị Hà, em nhặt theo. Tôi đi lên tầng, em lên tầng theo. Tôi vào phòng, em đứng ở cửa phòng. Tôi lôi con Cún ra tắm, em cũng định lôi còn Miu ra tắm nhưng bị tôi kịp thời ngăn lại. Đúng là hết thuốc chữa.
– “Làm gì thế? Đến tối mới đi, sao theo sớm thế?”, tôi nhăn mặt.
– “Ai biết được anh. Lẩn nhanh như trạch ấy”, em nhe răng cười.
– “Đồ đaooooooo”
QC chỉ nhún vai. Hết cách, tôi bỏ vào nhà. Cô bé vẫn chưa tha cho tôi.
– “Anh đi tắm đấy! Định theo vào nhà tắm luôn hả?”
– “Nếu anh thích”, em nháy mắt.
– “Em có cần anh quì xuống lạy em không?”
– “Không. Chỉ cần chút anh cho em đi cùng là được”, QC cười toe.
– “Bó tay! Rồi! Mà nói trước cười anh là lần sau khỏi đi đấy”, tôi hăm dọa.
– “Không hứa”, em lúc lắc cái đầu tinh nghịch rồi bỏ vào bếp giúp chị Hà.
Cứ ở cạnh mấy cô gái kiểu này dám có ngày tôi tăng xông mà chết bất đắc kì tử không chừng…
*
**
***
6h45 cơm nước xong xuôi, tôi giục em lên thay quần áo. Chỉ chờ tiếng cửa đóng lại, tôi lao ngay về phòng, vội vội vàng vàng thay quần jeans với áo phông rồi phóng xuống nhà lấy xe của bố. Mọi việc xảy ra trong vòng chưa đầy 1 phút. Tôi mở cửa lao xe đến trường mà không chờ QC…
– “QC đâu rồi?”, mấy thằng con trai đến sớm thấy tôi đi một mình liền hỏi.
– “Để ở nhà rồi. Cho đi để mà phá à?”, tôi đáp.
– “Em họ mày dễ thương thật đấy M ạ”, thằng Long lên tiếng.
– “Em tao mà”, tôi vuốt cằm.
– “Con bé có bạn trai chưa?”
– “Tao cũng không rõ nữa, em tao kín tiếng lắm”
– “Tao nghe thằng Linh bên lớp toán kể thằng Dũng “bột” đang có ý định tán QC”
– “Tao thách cả nhà nó đấy”, tôi hừ mũi.
– “Mày đừng chủ quan. Nó không phải là cái loại “mèo mả gà đồng” đâu. Tốt nhất bảo QC tránh xa nó ra”
– “Tao nhắc con bé rồi. Đừng lo. Có chết tao cũng không cho nó có cơ hội đâu”, tôi vỗ vai thằng bạn thay cho lời cảm ơn.
– “Ừ. Tao nhắc thế thôi. Mà đ biết sao 7h rồi mà mới có mấy mống thế nhỉ?”, thằng Long quay đầu nhìn xung quanh.
– “Biết thế đi muộn muộn chút cho rồi”, tôi bực mình.
Đi muộn thì lúc đấy QC đã chuẩn bị xong, tức là tôi có muốn cũng không trốn được. Tự dưng tôi thấy lương tâm của mình hơi day dứt. Không biết tôi có quá đáng không khi để QC ở nhà như vậy… Ngồi suy nghĩ thêm 10ph, tôi quyết định phóng xe về để đón em. Vừa ra đến cổng tôi gặp ngay 2 xe máy đang đi ngược lại. Tiếng nói cười râm ran, là của nhỏ H, nhỏ L với QC. QC đang ngồi sau xe nhỏ L. Em nhìn thấy tôi, đôi mắt không biểu lộ cảm xúc…
– “Mày đi mua cái gì mà QC phải gọi điện cho tao đến đón đó?”, nhỏ L hỏi dò.
– “À, ừm… tao…”, tôi tỏ ra ấp úng.
– “Định đi đâu đấy? Lớp mình đến hết chưa?”, nhỏ H tiếp.
– “Còn vài ba mạng nữa thôi”, tôi để chân xuống đất đẩy ngược xe lại, nhường đường cho 2 nhỏ bạn.
Hình như QC giận tôi. Từ lúc đến, em không thèm nhìn tôi thêm một lần. Tôi như đứa trẻ phạm lỗi mon men đến gần rồi ngồi xuống cạnh em. Tôi không hỏi cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi như vậy cho đến khi cô bé đứng dậy và bỏ đến ngồi trên băng ghế quanh một gốc cây khác. Tôi đứng dậy theo và từ từ tiến đến ngồi cạnh em.
– “Em có cảm giác là mình đang làm phiền anh”, bất ngờ QC quay sang nhìn tôi.
Tôi không biết đáp trả thế nào mà chỉ biết ngồi im.
– “Nếu anh trả lời là đúng. Em hứa danh dự ngày mai em sẽ đổi vé để về ngay”, giọng QC đầy chất thép. Sau này ai mà lấy “nhầm” cô bé này chắc là không thét.
– “Thật ra… anh đang định quay về đón em”
– “Tại sao không phải đi cùng từ ban đầu mà đi rồi anh mới định quay lại?”, giọng em nhỏ xíu nhưng lại có sức mạnh không tưởng. Tôi ngồi nghe mà muốn toát mồ hôi hột.
– “… cho xin lỗi đi”
QC không đáp mà em cúi xuống cầm một lá bàng khô lên.
– “Em nói một lần và chỉ một lần thôi”, QC làm cái mặt nghiêm trọng. “Đây là anh”, em lấy ngón tay chỉ vào cái lá bàng đang cầm. Tôi gật đầu, nuốt nước miếng đánh ực.
– “Nếu anh mà còn làm em buồn, thì cuộc đời của anh sẽ giống cái lá này”, dứt lời em lấy tay bóp vụn chiếc lá bàng khô nghe rào rạo. Tôi thấy mà sởn hết da gà.
– “Anh biết chưa?”, em nhấn mạnh. Tôi gật đầu như cái máy.
– “Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, Nếu mà có lần sau đừng trách sao một người nhân hậu và xinh đẹp như em lại độc ác đến thế…”
Tôi bật cười sau câu nói của cô bé. QC nhìn tôi, em cũng cười theo. Tôi thò tay bứt một chiếc lá bàng tươi và đưa ra trước mặt em.
– “Nếu mà có lần sau cuộc đời anh sẽ như chiếc là này. Em bóp lại cho anh xem”, tôi nhét chiếc lá vào tay em rồi mím môi cười.
Cầm chiếc lá huơ huơ trước mặt, QC nhún vai.
– “Với trường hợp này phải vò, phải xé, anh ạ”, nói điều anh làm mẫu cho tôi xem. Ghê hết người.
….
Bất ngờ, cô bé dịu giọng.
– “Chẳng còn lâu đâu, M à. Em muốn sau khi em rời xa nơi này, mỗi khi em nhớ về chỉ toàn là kỉ niệm đẹp. Hãy giúp em thực hiện điều đó, nhen anh”
QC nhìn tôi, đôi mắt em thật ấm áp. Tôi có thể cảm nhận được cả trái tim, cả tâm hồn của em trong câu nói.
Không hiểu sao tôi lại có cảm giác khi QC ra đi em sẽ rời xa tôi mãi…
Tôi thở dài, đứng dậy và chìa tay ra trước mặt em.
– “Đưa tay đây anh kéo dậy …”
p.s: Mình muốn thông báo cho những ai ủng hộ truyện mình viết chút ạ.
Đợt này cuối năm nên công ty mình nhiều việc quá. Từ giờ đến hết tết chắc mình chỉ post chap cuối tuần được thôi, cụ thể là thứ 7 hoặc chủ nhật. Một lần mình sẽ post 2 chap. Mình mong mọi người thông cảm cho mình.