Phù Nhi không dám đυ.ng tiếp vào nơi đó, lau sạch sẽ người xong, liền mặc quần áo bao trọn cơ thể, đi ngủ.
Mùa này trời nóng, bình thường vào đêm Phù Nhi cũng chỉ mặc yếm với qυầи ɭóŧ cùng kiểu với cái hôm nay bị nam tử xé hỏng đi ngủ, nhưng sau tối bị người khác sàm sỡ, suýt chút nữa là không còn trong sạch, thì lòng nàng vẫn còn sợ hãi, ngay cả đi ngủ cũng không dám mặc thoải mái như vậy.
-
Đêm khuya, cửa sổ phòng riêng của Phù Nhi bị mở ra.
Một bóng đen dựa vào ánh trăng mở ảo nhảy của sổ vào phòng, tiến thẳng đến bên giường Phù Nhi.
Dáng người hắn thon dài rắn rỏi, khuôn mặt tuấn tú, chỉ riêng cặp mắt phượng, là mang theo vài phần âm trầm.
Hắn đến sát mép giường, trèo lên, ôm Phù Nhi lên, nhẹ nhàng cởϊ qυầи áo nàng.
…
Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy cả người rất nặng, bị ép tới mức nàng có chút không thở nổi.
Dần dần, nàng chậm rãi mở hai mắt.
Tiếp theo, một tiếng cười lạnh từ trên đỉnh đầu nàng truyền tới: “Tỉnh?”
Đột nhiên nghe thấy tiếng nói của đàn ông, lòng Phù Nhi đột nhiên nhảy dựng, lập tức mở trừng hai mắt.
Nàng thấy được một gương mặt tuấn tú, cũng là khuôn mặt khắc sâu trong ký ức.
Hắn đè nén tức giận, mắt phượng hơi híp, môi mỏng cũng mím thành một đường thẳng, sắc mặt không hề tốt.
Hiển nhiên, là vì cái đập đầu đấy, đến tìm nàng tính sổ!
“Ngươi, ngươi sao lại ở đây!” Phù Nhi sợ hãi, giọng nói cũng có chút run rẩy.
Lúc nàng chạy đi, rõ ràng là không phải trực tiếp trở về phòng, mà là vòng một vòng mới về, sao hắn lại tìm được chỗ này…
Lục Gia Hủ nhẹ nhàng “A” một tiếng, giọng nói lạnh lùng khiến người ta phải sợ hãi: “Tiểu yêu tinh gan cũng thật lớn, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ ngươi cẩn thận.”
Nói xong, hắn đâm mạnh eo về phía trước, vừa vặn đâm trúng giữa chân nàng, ngay chỗ nhô lên bên trên lỗ nhỏ.
Toàn thân Phù Nhi run lên. Lúc này nàng mới phát hiện, trên người mình thế mà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không hề có quần áo!
Mà trên người nam tử, cũng không mặc quần áo, cùng nàng da thịt thân cận, dán sát vào nhau.
Vật thô cứng kia, không hề bị ngăn trở gì cứ vậy mà đâm vào giữa hai chân nàng…
Đâm cho nàng vừa đau vừa ngứa.
Cũng không biết là vì sợ hãi, hay là vì bị côn ŧᏂịŧ của hắn chen vào, mà hai chân trắng nõn mảnh khảnh của nàng đều đang run lên. Mắt hạnh rưng rưng nước mắt, khẽ nức nở một tiếng, nàng duỗi tay muốn đẩy hắn ra, lại bị nắm lấy, giơ lêи đỉиɦ đầu, dùng một cái khăn trói chặt lại.
“Xin ngươi, tha cho ta được không?” Phù Nhi khóc nức nở nói.
Nam tử cau mày, không kiên nhẫn nói: “Ồn ào.”
Sau đó, ngón tay thon dài chen vào trong miệng nhỏ mềm mại, trêu đùa lưỡi nàng.
Một tay khác của hắn thì đang ra sức xoa bóp bộ ngực đầy đặn, côn ŧᏂịŧ của hắn dường như lại sưng thêm vài phần, căng cứng ngẩng đầu giữa chân nàng, như có nhưng không mà đâm đâm, giống như ngay giây sau là sẽ cắm sâu vào. Làm cho Phù Nhi cả người đều vô cùng khó chịu.
Dần dần, Phù Nhi cảm thấy bụng dưới nóng lên, lỗ nhỏ ướt nhẹp, có chút dính nhớp, còn có chút ngưa ngứa, trong lòng có một loại ham muốn mà chính bản thân nàng cũng không thể gọi tên.
Cặp mắt hoảng sợ ban nãy, giờ đây lại có thêm vài phần mê mang.
Trên lông mi của Phù Nhi vẫn còn vương nước mắt, đuôi mắt hồng lên đầy quyến rũ, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, đôi môi vô thức mở ra, vì bị hắn cắm ngón tay vào miệng, mà không thể nói, nhưng vẫn là nhịn không được mà nhẹ nhàng phát ra tiếng “Ưm ~” .
Lục Gia Hủ nhìn dáng vẻ này của nàng, mắt giật giật, sau đó rút ngón tay ra, cuồng nhiệt hôn lên môi nàng.
Mà ngón tay ướŧ áŧ kia của hắn cũng trượt xuống người nàng, luồn vào chỗ giữa hai chân nàng.