Toàn Thể Bạn Học Đều Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tôi!

Chương 21

Công viên này thường chỉ có một số ông bà già đến chơi, nhưng nếu là cuối tuần, thì sẽ có những người đi làm nghỉ ngơi và học sinh đang trong được nghỉ.

Dù ban đầu không muốn đến đây, nhưng cuối cùng Tiêu Nhiên cũng không thể cưỡng lại sự thuyết phục của Lâm Tích, như việc làm bài tập quá lâu, đến đây để thư giãn một chút.

[Oa oa oa, hôm nay Lâm Tích cũng đến, còn có Tiêu Nhiên nữa.]

[Quả nhiên hai chàng trai vừa có nhan sắc vừa có tài năng lại cao ráo đi cùng nhau nhìn thật là đã mắt.]

Lâm Tích ngạc nhiên: "Phiên bản của cậu sao đã tiến triển nhanh đến “cùng” rồi?"

Sở Cương đang ở ngay bên cạnh: Khụ…

Thật là trộm lười một tý cũng không yên ổn.

"Cậu ấy..." Tiêu Nhiên liếc nhìn về phía Trì Dư, "Chúng ta có nên chuyển chỗ khác không?"

Kể từ khi Trì Dư ghép đôi họ với nhau, gần như là đi đến đâu thì đu cp ở đó, mà theo quan sát của cậu ta, Trì Dư và hệ thống đặc biệt thích cặp của họ.

Không, đặc biệt thích ghép đôi họ và thêm những thiết lập nhân vật linh tinh.

Lâm Tích: "Thôi, cậu ấy cũng không có ý xấu."

Trì Dư ban đầu có tiếng xấu, nhưng bây giờ...

Chẳng hạn, nét mặt của Trì Dư khá góc cạnh, nếu không nói gì và nhíu mày, trông cậu có vẻ rất dữ tợn, cộng thêm mái tóc vàng của cậu, giống hệt như một nhân vật cầm đầu băng nhóm xã hội đen trong phim.

Cũng có bạn học bị cậu dọa sợ, nhưng chắc chắn không bao gồm lớp 11-2. Các học sinh trong lớp họ đã trải qua đủ thứ chuyện kỳ lạ.

Ví dụ như sau khi đi vệ sinh xong ra rửa tay, bỗng nhiên trong gương xuất hiện một khuôn mặt lạnh lùng và hung tợn, thực ra...

[Hừ, tên kia, mặt cậu đỏ như vâtj, chắc chắn là lợi dụng lúc các bạn học khác không chú ý, lén lút làm chuyện đó với công trong phòng vệ sinh.]

[Dù là học sinh giỏi đến mấy, cũng có lúc ngượng ngùng đến đỏ mặt.]

"..."

Tóm lại, Trì Dư nhiều nhất cũng chỉ thích ghép cặp đôi kỳ quái và tạo nhân vật mới, chứ không thể nào đánh nhau.

[Tiêu Nhiên bất ngờ chứng tỏ mình rất ga lăng, còn dành ghế cho "vợ". Trời ạ, nếu không phải ban ngày ban mặt, tôi đã muốn mang một đĩa hoa quả đến, để Tiêu Nhiên đút cho Lâm Tích ăn rồi.]

Sở Cương: "Phụt!"

Cậu ta cuối cùng không thể nhịn được mà phun nước trong miệng ra.

Trúc mã đưa cho cậu ta một tờ giấy, "Cậu nhìn chằm chằm vào bên đó mãi, có phải ngạc nhiên vì ngoại hình của Trì Dư không?"

Trì Dư là gã lưu manh có tiếng nhất ở trường trung học Thế Nam, cậu ta là người của trường bên cạnh cũng có nghe danh, nhưng hôm nay nhìn thấy cậu trông không giống như cậu ta tưởng tượng. Ít nhất cậu ta chưa từng thấy tên côn đồ nào nhét truyện đam mỹ vào sách để đọc.

Sở Cương: "Có thể. . . Nói chung là rất bất ngờ."

Phải nói rằng, Trì Dư không xấu, thuộc kiểu đẹp trai ngổ ngáo, nhưng trước đây cậu quá côn đồ nên chỉ có ngổ ngáo, bây giờ đổi màu tóc, đổi nghề đu cp thì trông cũng đẹp trai hơn.

Khi cậu chưa trở thành kẻ côn đồ, Trì Dư luôn là ứng cử viên hotboy của trường Thế Nam, nhưng tiếc là cậu đã trở thành kẻ côn đồ.

Nhưng cậu ta vẫn ngạc nhiên khi thấy Trì Dư giờ lại bảo người khác đi đút trái cây, lại còn bảo Tiêu Nhiên đi đút.

Bởi vì Tiêu Nhiên trước đây chính là học sinh giỏi siêu cấp không gì không biết trong lòng họ, hơn nữa còn rất lạnh lùng, ngoài việc học ra thì họ không dám nghĩ rằng cậu ta sẽ làm những việc vặt vãnh khác.

[Mặc dù Tiêu Nhiên không đút trái cây cho Lâm Tích, nhưng trúc mã đã đưa nước cho Sở Cương, còn đưa giấy ăn cho cậu ta lau miệng. Hai người đàn ông đang yêu nhau, hãy tiếp tục phát cẩu lương* đi! Tôi thích xem, nếu không được ăn cẩu lương ngọt ngào, tôi sẽ có một cuối tuần thất bại.]

(*cẩu lương: chỉ việc thể hiện tình yêu trước mặt những người chưa có bạn trai hay gái.)

[Đập ngực kêu gào! Hãy tiếp tục phát cẩu lương nào!]

Sở Cương: Lần trước và lần trước nữa cậu cũng nói như vậy!

Hủ nam đừng có mà quá mức!

Lâm Tích: Đồng ý.

Trì Dư vừa lật sách vừa liếc nhìn lối đi giữa rừng.

Trong cốt truyện của nguyên tác, Nhan Hy phải đến đây đi dạo cùng Trương Lâm mỗi tuần, mỗi lần đến đều đi qua con đường dài đầy hoa anh đào.

[Khi đó ánh chiều tà chiếu lên vai hai người, rồi một cánh hoa anh đào rơi xuống đỉnh đầu Nhan Hy. Lúc đó mái tóc dài ngang vai của Nhan Hy phản chiếu ánh nắng ấm áp, Trương Lâm lại cúi đầu nhìn cậu ta. . . ]

[Tình yêu của thiếu niên cháy bỏng như lửa.]

Sở Cương: ???

Sở Cương: Sao lại văn nghệ thế này, hoàn toàn không giống phong cách của cậu.

Lâm Tích và Nhan Hy đang ngồi bên cạnh: Không hổ danh là một chuyên gia đu cp, nghiêm túc lên thì cũng ra gì đấy.