Mẹ Sở cùng Sở Ngạo Thiên lo lắng chạy tới bệnh viện.
Sở Ngạo Thiên trong đầu còn đang nghĩ cha mình đang khỏe mạnh sao đột nhiên lại ngất xỉu như vậy.
Chẳng lẽ Trịnh Tiêu Chính đã nói gì với ông ấy?
Sở Ngạo Thiên càng nghĩ càng cảm thấy có thể.
Tức trong lòng.
Sớm biết trước đã dìm hắn trong hầm phân, chấm dứt tai họa rồi.
Hai mẹ con nhanh chân bước vào bệnh viện.
Đến trước cửa phòng số 6.
Liền nghe thấy tiếng nói truyền ra từ bên trong.
"Giáo sư, cháu có chuyện này không biết có nên nói với ngài hay không,.. ngài vừa vào viện, cháu..."
"Không sao, thân thể ta không gặp vấn đề gì lớn, cháu có việc gì cứ nói."
"Giáo sư, thật ra cháu muốn nói về chuyện của con gái ngài, Sở Noãn, cô ấy..."
Sở Ngạo Thiên đạp cửa bước vào.
Rống to.
"Trịnh Tiêu Chính!"
Sở Quốc Đồng cũng bị tiếng con trai đột nhiên rống lên làm cho giật mình.
Đỡ ngực, nghiêm mặt mắng.
"Sở Ngạo Thiên! Quy củ con học được biến đi đâu hết rồi?"
"Từ khi nào vào phòng không biết gõ cửa? Còn giữ thái độ đó nói chuyện với Tiêu Chính, xin lỗi ngay!"
Lời nói của Sở Quốc Đồng chỉ đổ thêm dầu vào lửa.
Sở Ngạo Thiên tức đến phát ngẹn.
Cha già ngoan cố của mình đúng là không có mắt nhìn.
Suốt ngày cứ cho là Trịnh Tiêu Chính này tốt đẹp.
"Cha!"
"Không nói nhiều! Nhanh chóng nói lời xin lỗi."
"Không sao, Ngạo Thiên tuổi còn nhỏ, đoán chừng là quá lo lắng cho ngài nên mới gấp gáp chạy vào như vậy thôi ạ."
Trịnh Tiêu Chính giả mù sa mưa mà mở miệng.
Trong lời nói là đang nói móc Sở Ngạo Thiên trẻ tuổi không hiểu chuyện.
Quả nhiên, Sở Quốc Đồng nghe xong lời này càng tức giận hơn.
"Còn nhỏ? Lúc ta bằng tuổi nó đã làm cha rồi, lớn như vậy mà một chút quy củ cũng không có."
Nói xong liền chỉ ngón tay hướng về phía Sở Ngạo Thiên, ngữ khí mười phần kiên quyết.
"Nhanh, mau xin lỗi anh Trịnh con, con mà học được một nửa điểm hiểu chuyện giống Tiêu Chính ta đã..."
"Ông thế nào?"
Mẹ Sở nãy giờ một mực không lên tiếng, đứng ở cửa đánh giá Trịnh Tiêu Chính.
Thời điểm nghe con trai kể, trong nội tâm bà vẫn có chút không tin.
Nhưng vừa chứng kiến cảnh này, mẹ Sở trong lòng đã có đáp án.
Trước kia cảm thấy Trịnh Tiêu Chính tính tình ôn hòa không so đo, bây giờ đổi góc độ khác nhìn.
Hắn rõ ràng là có tâm cơ rất sâu.
Mẹ Sở trầm mặt xuống.
Lời kể của con trai lại lần nữa hiện lên trong đầu bà.
Con gái bụng đã lớn xém chút bị hắn hại sinh non.
Bây giờ lại làm bộ muốn khơi màu mâu thuẫn trong gia đình họ.
Sở Quốc Đồng vừa nghe thấy giọng của bạn già nhà mình.
Không để ý thấy thái độ của bà, lập tức mở miệng.
"Mau coi con trai em, nói chuyện thô lỗ, bây giờ ngay cả phép tắc chào hỏi cũng không có."
Mẹ Sở nghe vậy, sắc mặt càng lạnh hơn.
"Con trai tôi không phải cũng là con trai ông sao? Con tôi nói chuyện như vậy thì làm sao? Muốn nó lễ phép cũng phải nhìn người kia như thế nào."
Bà vừa nói xong, vẻ mặt ba người còn lại trong phòng lập tức thay đổi.
Sở Ngạo Thiên cho mẹ mình một cái ngón cái.
Trịnh Tiêu Chính sững sờ, vô thức quan sát mẹ Sở trước mặt.
Mặc dù mẹ Sở trước đó đối với hắn cũng không phải quá nhiệt tình, nhưng vẫn luôn rất ôn hòa.
Mà hiện tại lúc đi vào ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho hắn.
Giọng điệu này.
Hẳn là...
Trịnh Tiêu Chính đem tầm mắt chuyển hướng về phía Sở Ngạo Thiên.
Liền gặp cậu ta hướng về phía mình trợn mắt làm động tác cắt ngang cổ.
"Trịnh Tiêu Chính, nhà chúng tôi bây giờ có việc cần bàn, làm phiền cậu ra ngoài."
Mẹ Sở trong lời nói đầy khách khí mà xa cách đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Trịnh Tiêu Chính trong lòng hiểu rõ, hắn hiện tại không nên ở lại.
"Giáo sư, vậy cháu xin phép, không quấy rầy ngài nữa."
Sở Quốc Đồng vốn muốn nói vợ mình vài câu.
Kết quả thấy vẻ mặt kiên quyết của bà, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.
Trịnh Tiêu Chính chân trước vừa bước ra phòng bệnh.
Theo sau đó là tiếng "rầm", cửa phòng bị lực mạnh đóng lại.
Trịnh Tiêu Chính nắm chặt nắm đấm, con ngươi phía sau lớp kính chợt lóe lên tia khó đoán.
Không còn người ngoài.
Sở Quốc Đồng liền nói.
"Hai mẹ con xảy ra chuyện gì? Vừa tới đã đuổi Tiêu Chính đi, thật là không hiểu nổi hai người..."
Sở Ngạo Thiên nhếch miệng.
“Cha, nếu không phải biết cha không thể làm gì có lỗi với mẹ, con sẽ nghi ngờ Trịnh Tiêu Chính chính là con riêng ở bên ngoài của cha đó.”
"Nói bậy!"
Sở Quốc Đồng nghe xong, tức giận đến cầm trái táo trên bàn quăng tới.
Mẹ Sở cũng không đồng ý mà đưa mắt trừng cậu ta một cái.
Lời vừa thốt ra liền hối hận, Sở Ngạo Thiên ngượng ngùng gãi gãi cái ót của mình.
"Cũng không phải cha mỗi ngày đều khen tên đó, mở miệng ra là nâng hắn lên tận mây xanh sao."
"Việc này con có thể tùy tiện nói? Thằng nhóc này!"
Sau khi dạy dỗ con trai một trận, Sở Quốc Đồng lại nhìn về phía vợ của mình.
Trên mặt mang theo dò hỏi.
"Không phải có chuyện gì muốn nói sao, thần thần bí bí, còn đem người cưỡng chế rời đi, bây giờ không còn người ngoài nữa, mau nói đi."
Nghe như vậy.
Hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau.
Sở Quốc Đồng nhìn ra hai người có bí mật.
Thế mà mình không biết, trong lòng có chút buồn bực.
Mẹ Sở cũng không muốn vòng vo.
Trực tiếp đem những tin tức cực sốc liên tiếp nói ra.
"Noãn Noãn lại có thai, hơn nữa còn không phải chỉ có một đứa."
Như tiếng sấm vang ngang đầu.
"Ầm ầm."
Sở Quốc Đồng như bị sét đánh.
Run rẩy bờ môi đang muốn mở miệng.
"Em dự định về hưu, mau chóng đến chỗ con gái, ở bên cạnh chăm sóc con bé."
"Ầm ầm."
Tin sét đánh lần nữa!
"Tên họ Trịnh kia, xém chút đã hãm hại con gái của anh."
! !
Hai mắt Sở Quốc Đồng tối sầm.
Ngoẹo đầu, lại hôn mê bất tỉnh lần nữa.
"Cha!"
"Cha tụi nhỏ!"