Vô Hạn Lưu: Nữ Chủ Quá Mức Cẩn Thận

Chương 17: Khách sạn thỏ đen (14)

Trong phòng 101 truyền ra mấy tiếng bàn tay đấm vào vách tường rất lớn.

“Tại sao… Vận may của thằng nhóc kia lại tốt như thế!”

Rõ ràng cái gì cũng không phải, lại vì nhặt được vật rơi xuống từ trên người Lưu Đại Cường đã chết mà trực tiếp có được thẻ nhân vật.

[Kinh dị đại sư] bảng open beta chỉ có 1000 slot, mỗi người đều là người chơi lâu năm của trò chơi kinh dị, nếu thật sự chỉ có người chơi open beta mới được rút thẻ nhân vật, vậy Đào Ân đúng là đạp trúng vận cứt chó mà.

Chu Đào nện một quyền vào trên tường trút giận, giống như gã không cảm nhận được đau đớn, nện từng quyền vào tường.

Chanh nhỏ thích người mạnh mẽ, chỉ khi đạt được kỹ năng mạnh, khi đứng trước mặt Chanh nhỏ mới có thể giành được sự ưu ái của Chanh nhỏ.

Nếu Đào Ân có thể kế thừa thẻ nhân vật từ trong tay Lưu Đại Cường đã chết, vậy nếu Đào Ân chết trong trò chơi, có phải gã cũng có thể kế thừa thẻ nhân vật của Đào Ân không?

Nghĩ tới đây, Chu Đào bình tĩnh trở lại, thu lại bàn tay đã sưng húp của mình.

Tất nhiên gã sẽ dành chiến thắng phó bản này, dù là Đào Ân hay là người có tên giống Chanh nhỏ, Ngạn Ninh làm Chanh nhỏ mất mặt, gã đều sẽ diệt trừ từng người một!

“Be~”

Chu Đào vừa ổn định lại cảm xúc, định lên giường ngủ thì bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng dê kêu.

Nghe nhầm sao?

Chu Đào ngừng thở, nhưng lần này âm thanh nghe thấy không còn là tiếng dê kêu, mà là tiếng trâu kêu “M--ou~ M--ou~”.

Chu Đào giẫm dép lê đi đến cạnh cửa, dán lỗ tai vào khe cửa.

Âm thanh, hình như là từ bên ngoài truyền đến.

Tại sao trong khách sạn lại có tiếng động vật?

Kim ngắn đồng hồ trên tường chỉ 11 giờ.

Quy tắc thứ 5 của phòng cho khách: Nếu nửa đêm nghe thấy tiếng động vật, hãy phớt lờ đi, đó không phải là sự thật.

Những âm thanh này nhất định là bẫy, gã chỉ cần bỏ qua những âm thanh này thì sẽ không sao.

Chu Đào tự an ủi chính mình.

Gã đợi [Kinh dị đại sư] mở máy chủ đã rất lâu rồi.

Sau khi tốt nghiệp đại học, gã vẫn không tìm được việc làm, về nhà ở với cha mẹ.

Suốt ngày cha mẹ chỉ biết mắng gã, nói gã là sâu mọt, căn bản không hiểu những khó khăn của gã.

Chỉ có Chanh nhỏ, Chanh nhỏ nói trong livestream rằng: “Tôi sẽ bảo vệ mọi người”, “Đừng sợ, có tôi ở đây”.

Giọng nói ngọt ngào mềm mại của Chanh nhỏ, từng chút từng chút khắc ghi trong lòng gã, chỉ có Chanh nhỏ mới hiểu được gã, an ủi gã! Chanh nhỏ là một thiên sứ nhỏ! Thiên sứ nhỏ là của gã, là thiên sứ chỉ thuộc về gã!

“Sử dụng kỹ năng Mộng cảnh ca giả (ba sao): Hồi phục 25HP thông qua tiếng đàn, tăng gấp đôi hiệu quả chữa bệnh nếu người bệnh đang ngủ.”

Thẻ bạch kim sáng lên. Trong phòng livestream, Ngạn Ninh khẽ vuốt đàn hạc màu vàng, âm nhạc uyển chuyển từ trong đàn chậm rãi vang lên. Đặc hiệu trị liệu màu vàng rơi vào trên người mỗi người trong đội ngũ, vết thương của mọi người chậm rãi khép lại dưới ánh sáng vàng, như được sống lại lần nữa.

“Ninh Ninh, đợi tôi, em chỉ có thể là của tôi, tôi muốn em chỉ trị liệu cho một mình tôi…”

Chu Đào thì thào, sau đó chìm vào mộng đẹp, bên tai là ca khúc ngủ yên của Ngạn Ninh.

“Ninh Ninh, em là độc nhất vô nhị, tôi sẽ gϊếŧ chết cái người làm em mất mặt kia, cái kẻ nhát gan kia không xứng với cái tên của em…”

“Be~”

“Be~”

“Be~”

“Be~”



Vô số con dê đang gào thét chạy qua, giống như muốn xé rách cả thế giới.

Một mảnh đen kịt.

Đây là đâu?

Chu Đào muốn chuyển động tay chân, lại phát hiện mình bị cố định chặt chẽ, không thể nhúc nhích.

Chu Đào dùng hết sức lực toàn thân muốn thoát khỏi trói buộc, nhưng dây thừng thô buộc trên tay chân lại càng quấn càng chặt, siết làm gã đau đớn.

Chuyện gì xảy ra vậy, sao lại biến thành thế này?

Có ai không, có ai khác ở đây không…

Chu Đào muốn hô to, nhưng lại phát hiện dây thanh quản của mình rung lên, phát ra tiếng “Be”.