Vô Hạn Kiến Thành

Chương 3: Trận chiến thứ nhất 2

Tử Hi đi tới dân cư, trầm ngâm một chút, lấy ra hai tấm thẻ kiến trúc.

[Tháp mũi tên sơ cấp] (thẻ dùng một lần)

Cấp: N

HP: 200/200

Lực công kích: trung bình

Phạm vi: Trung bình

Tần suất: Trung bình

Hiệu quả sử dụng: Thành lập một tháp mũi tên sơ cấp.

Xác nhận sử dụng.

Giây tiếp theo, tấm thẻ biến mất, đột nhiên trên mặt đất xuất hiện một tháp mũi tên cao lớn.

Sử dụng tấm thẻ thứ hai xong , lại thêm một tháp mũi tên sơ cấp khác mọc lên từ mặt đất.

Tử Hi cẩn thận nhìn xem, hơi điều chỉnh vị trí của tháp mũi tên, xác định dân cư, tế đàn, cửa hàng đều nằm trong phạm vi bắn, hắn hài lòng dừng lại.

Sau đó, hắn đi đến nơi cách đó không xa vài bước, dùng mũi chân chạm nhẹ vào khoảng trống, “Không phải cô nói có thể chế tạo một tháp mũi tên sơ cấp sao? Hãy tạo một cái ở đây đi, chỉ cần sử dụng hai [Thẻ gỗ] trong tay cô.”

Một [Thẻ gỗ] chứa 50 đơn vị tài nguyên gỗ, hai thẻ chứa 100 đơn vị, vừa vặn phù hợp yêu cầu của một tháp mũi tên sơ cấp.

“Được.” Annie vội vàng đồng ý.

Trong khi cô đang xây dựng tòa tháp, ba thành viên trong nhóm đã tụ tập lại với nhau, nói nhỏ.

Giáp sĩ không khỏi lắc đầu: “Thật xui xẻo. Chỉ có đội chúng ta có người chơi cấp 3 thì không nói, vậy mà còn phải chăm sóc người mới như bảo mẫu.”

Cung thủ nhìn hai tòa tháp mũi tên sơ cấp, cảm thấy đau lòng: “Nếu không phải ghép đội quá kém thì tại sao lại phải dùng hai tấm thẻ kiến trúc!”

Thẻ tài nguyên thường được rút ra nhiều nhất khi rút thẻ, các thẻ còn lại khá khó rút. Kể từ khi vào trò chơi, họ đã trải qua ba trận chiến, thật vất vả mới để dành được hai tấm thẻ [Tháp mũi tên sơ cấp].

Nhưng hôm nay, hàng tồn đã dùng hết!

Theo thiết lập trò chơi, sau khi sử dụng thẻ kiến trúc, vị trí của nó có thể được điều chỉnh theo ý muốn, nhưng nó không bao giờ có thể khôi phục về dạng thẻ ban đầu. Sau khi trận chiến kết thúc, cũng không thể mang ra phó bản.

Nghĩ đến đây, lòng cung thủ đã rỉ máu.

“Thẻ hết thì còn có thể kiếm lại, bây giờ việc quan trọng nhất là vượt ải một cách an toàn.” Tử Hi khuôn mặt bình tĩnh.

Từ phía xa, nhìn thấy ba người chơi đang bước nhanh tới, mắt hắn ta lóe lên một tia sáng và giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe được, “... nếu có thể kiếm được hơn mười thẻ khác bằng cách sử dụng hai thẻ [Tháp mũi tên cơ cấp], thì đây là một cuộc mua bán không lỗ.”

Cung thủ mặt mờ mịt, giống như hắn ta nghe không hiểu.

Tử Hi đứng ở đó, lặng yên chờ đợi cừu béo tới cửa.

Hai người chơi cấp 2 và một giáp sĩ cấp 1 nhanh chóng xuất hiện trước mặt Tử Hi.

“Mọi người có cần chúng tôi giúp gì không?” Cung thủ cấp 2 tên ID “Truy Đuổi” đặt câu hỏi trước.

“Cảm ơn, nhưng chúng tôi không cần.” Tử Hi lịch sự từ chối, “Ba tháp mũi tên sơ cấp và ba người chơi nghề nghiệp chiến đấu, vậy là đủ để đối phó với sự tấn công của quân địch rồi.”

Trên thực tế, sẽ không có ai chê có quá nhiều người chiến đấu trong đội. Sở dĩ hắn ta nói như vậy là để nắm quyền chủ động.

Nếu phải dựa vào sự giúp đỡ của người khác để vượt ải thì làm sao hắn có thể mở miệng đưa ra yêu cầu nào đó?

Ngược lại, nếu đội có thể tiến lên và rút lui một cách thoải mái, an toàn thì họ đương nhiên bọn họ có thể nhận được thù lao khi thu nhận những người không liên quan khác.

“Chỉ có ba người chiến đấu, vẫn là hơi ít một chút.” Một giáp sĩ cấp 2 khác tên “Tây Dã” nhận xét.

“Không sao, như vậy là đủ rồi.” Tử Hi không thèm để ý.

Tây Dã và Truy Đuổi nhìn nhau bất lực, nhất thời không thể quyết định được.

Giáp sĩ cấp 1 “Hải Vô Nhai” thật ra là một kẻ lưu manh, anh ta thẳng thắn hỏi: “Nếu muốn ở lại, tôi phải bỏ ra cái gì?”

Tử Hi mỉm cười, hé đôi môi mỏng: “Sau khi vào trò chơi, toàn bộ ba lá bài rút được đều phải nộp lên.”

“Khi trận chiến kết thúc (cứ sau 4 giờ), hãy giao một lá bài khác, vậy là cậu có thể ở lại.”

“Thật quá tàn nhẫn...” Người chơi mới sửng sốt một chút, “Tôi lấy đâu ra nhiều thẻ như vậy?”

Nụ cười của Tử Hi vẫn như cũ, giọng điệu tràn đầy cám dỗ: “Người chơi sống sót mỗi ngày có thể nhận được một lượng cống hiến chiến trường nhất định, còn có thể mua thẻ bài trong cửa hàng.”

“Nếu tự tay gϊếŧ chết kẻ địch, cậu sẽ có cơ hội được rút thêm thẻ bài.”

“Chỉ cần có thể vượt ải, tất cả đều đáng giá.”

Hắn nói không sai. Hải Vô Nhai mím môi không nói gì, giữa lông mày hiện lên một tia giằng co.

“Nếu là người chơi cấp 2, chỉ cần đưa ba tấm thẻ là được.” Tử Hi quay đầu nhìn về phía hai người chơi còn lại, nghiêm túc hứa hẹn.

Truy Đuổi đau đớn nhắm mắt lại – con hàng này báo giá quá chát! Nếu Tử Hi nói ít đi một chút, anh ta chắc chắn sẽ không nói hai lời, lập tức đồng ý.

“Cho tôi một chút thời gian, tôi cần suy nghĩ kỹ.” Tây Dã do dự, không thể đưa ra quyết định.

Tử Hi thản nhiên nói: “Buổi sáng là xây dựng doanh trại, sẽ không gặp phải công kích, cậu có thể từ từ suy nghĩ.”

Nói xong, hắn không còn chú ý đến ba người kia nữa mà dừng lại nhìn về phía xa. Có vẻ như hắn muốn biết khi nào hai người chơi còn lại sẽ đến cầu cứu.

Ai mà ngờ lần xem xét này lại khiến hắn bị kinh sợ — không biết lúc nào, Vân Yên đã mượn con suối nhỏ, dùng hàng rào tạo thành một khu vực an toàn hình tam giác.

Ở chính giữa là một tòa tháp mũi tên so với tháp mũi tên sơ cấp thì càng uy nghiêm, càng hũng vĩ hơn, như muốn chấn nhϊếp kẻ địch.

“Đáng chết, đây là tháp mũi tên trung cấp!” Cổ họng Tử Hi nghẹn lại, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.

****

Trong giai đoạn đầu của trò chơi, có thể xây dựng một khu vực an toàn xung quanh suối và rừng. Trong một trận chiến nhỏ, kẻ địch sẽ không tấn công từ bên kia con lạch, sâu trong rừng.

Trong tình huống vật liệu không đủ, lãnh thổ có thể được xây dựng nhỏ hơn. Sau đó, khi có nhiều vật liệu hơn, kiến trúc sẽ được di chuyển và mở rộng.

Con suối nhỏ ở phía sau, hai bên trái và phải bị chặn bởi hàng rào. Nếu được bịt kín hết và không để lại khoảng trống (lối vào và lối ra) thì những người chơi khác sẽ không thể vào khu vực an toàn. Vì giữa những người chơi với nhau được miễn trừ sát thương nên những người khác không thể phá hủy công trình phòng thủ - hàng rào.



Vân Yên liên tục di chuyển tay và nhanh chóng biến gỗ thành hàng rào.

Cùng lúc đó, trong đầu cô tràn ngập suy nghĩ rối loạn, thông tin cứ thi nhau hiện lên, lượng kiến thức nhiều đến mức khiên cô đau cả đầu.

“Điên rồi.” Vân Yên nâng trán lẩm bẩm.

Để ngăn tâm trí tiếp tục sáng tác thêm nhiều bài “Phân tích địa hình”, “Làm thế nào để tác động hiệu quả đến kẻ thù” và “Một trăm chiến lược phòng thủ”, cô không thể không nghĩ đến việc thay đổi sự chú ý của mình.

“Tôi vừa mới vào trò chơi và rút được ba thẻ bài, đó là [Thẻ gỗ] cấp N, [Áo giáp da] cấp N và [Tháp mũi tên trung cấp] cấp R.”

“Quả nhiên như trên bảng thuộc tính ghi, 3 lần rút ra R. Rút một lá bài theo bội số của ba chắc chắn sẽ là cấp R.”

“[Thẻ gỗ] (thẻ dùng một lần)

Cấp: N

Hiệu quả sử dụng: Nhận được 50 đơn vị gỗ. ”

“[Tháp mũi tên trung cấp] (thẻ dùng một lần)

Cấp: R

HP: 400/400

Lực công kích: Mạnh

Phạm vi: Khá xa

Tần suất: Tương đối nhanh

Hiệu quả sử dụng: Thành lập một tháp mũi tên trung cấp. ”

“Tháp mũi tên trung cấp có thuộc tính khá tốt, cộng với việc có hàng rào bảo vệ, cô có thể sống sót qua trận chiến đầu tiên mà không có vấn đề gì.”

“Những thứ được rút ra là [Thẻ gỗ], [Áo giáp da] và [Tháp mũi tên trung cấp]. Đối với người ngoài thì nói, chúng là [Bản vẽ hàng rào] , [Áo giáp da] và [Tháp mũi tên trung cấp] . Tất cả tài nguyên đều là đổi từ Bách Mộc.”

“Báo giá bốn [Thẻ gỗ] để còn có chỗ mà trả giá. Chỉ là cô không nghĩ tới việc anh ta sẽ đưa luôn năm tấm thẻ... Vốn dĩ chỉ cần là ba tấm thẻ là cô sẽ đồng ý trao đổi.”

Nói nhảm một hồi, hai [Thẻ gỗ] đã được sử dụng hết và khu vực an toàn đã được thiết lập một cách đàng hoàng.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Theo dự tính, ba tấm thẻ hẳn là vừa đủ chứ.” Vân Yên khá khó hiểu.

Chỉ khi cô nhớ ra bảng thuộc tính có ghi “Thiên phú chuyên nghiệp 2: Tổn thất vật chất giảm 30%”, cô mới nhận ra, ba tấm thẻ là vật liệu hao phí của thôn dân bình thường. Còn cô, chỉ cần hai tấm là đủ.

“Xem ra còn rất lâu mình mới có thể hoàn toàn thích ứng.” Vân Yên u sầu thở dài.

****

Tháp mũi tên trung cấp cùng với hàng rào đặc biệt bắt mắt, sau khi Tử Hi nhìn thấy, một lúc sau, Truy Đuổi, Tây Dã và Hải Vô Nhai cũng nhìn thấy.

Nếu chỉ có một lựa chọn duy nhất – gia nhập đội ba người kia thì không cần nói đến việc đàm phán, chỉ có thể khuất phục. Bây giờ có hai lựa chọn, kết quả như thế nào thì khó nói trước!

Ba người vui mừng khôn xiết, lập tức lao trở về.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cung thủ trong đội thầm kinh ngạc, “Không phải là thôn dân cấp 1 sao? Lấy đâu ra hàng rào? Tháp mũi tên trung cấp kia là ở đâu?!”

“Rút được [Bản vẽ hàng rào] và [Tháp mũi tên trung cấp] chứ sao nữa.” Giáp sĩ nói với giọng ảm đạm.

“Cô ta có được thứ tốt như vậy, lại giấu đi làm át chủ bài? Thật không biết xấu hổ!” Cung thủ tức giận hét lên.

Giáp sĩ nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt khó giải thích: “Cô ấy có nói là rút được một lá bài tốt có thể giúp được, chính cậu đã ngắt lời cô ấy, không cho người ta nói tiếp còn gì.”

Cung thủ ,”……”

Còn có chuyện này à?

Hắn cẩn thận suy nghĩ lại, cuối cùng hoảng sợ phát hiện ra, hình như tên này nói không sai.

“Lần sau cẩn thận lời nói, không nên xem thường bất kỳ người chơi nào, cho dù là người mới cấp 1.” Tử Hi liếc nhìn cung thủ, lạnh lùng nói.

Cung thủ cảm thấy khó hiểu: Chẳng phải anh cũng không đồng ý để cô ấy tham gia sao?

Dựa vào tỷ lệ, có bao nhiêu người mới cấp 1 có thể gặp may mắn đáng kinh ngạc như vậy? Hầu hết mọi người đều rút thẻ vật liệu, Vân Yên chỉ là một ngoại lệ.

Tuy trong lòng có phản đối thế nào đi nữa, hắn cũng không dám thể hiện ra mặt. Hắn ta thành thật trả lời, giả vờ thừa nhận lỗi lầm của mình, chấp nhận dạy bảo.

****

“Tôi quyết định rồi, chúng ta thành lập đội đi!” Truy Đuổi là cung thủ, tốc độ nhanh nhất. Anh ta là người đầu tiên chạy đến hàng rào và đưa ra lời mời.

“Không, tôi không cần đồng đội.” Vân Yên lạnh lùng từ chối.

“Đừng nói như vậy chứ.” Truy Đuổi chính nghĩa nói: “Mọi người đều được chia đến cùng một phó bản, đó chính là duyên phận nha!”

Vân Yên nhếch lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhẹ, nói lại: “Đừng nói chuyện tình cảm với tôi, tổn thương tiền bạc.”

Truy Đuổi, “……”

Hắn đã sai, thật sự sai rồi! Vốn tưởng rằng mình còn có một lựa chọn nữa, nhưng không ngờ cô gái trước mặt và Tử Hi là cùng một dạng, dự định nhân cơ hội này làm thịt bọn họ mà.

“Nói đi, giá bao nhiêu cô mới bằng lòng cho tôi vào trong?” Truy Đuổi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý tốt

Vân Yên sảng khoái báo giá: “Ba thẻ, bất kỳ loại nào. Sau khi hoàn tất thanh toán, hàng rào sẽ được dỡ bỏ.”

“Không có hạn chế về loại thẻ?” Truy Đuổi nghi hoặc hỏi.

Vân Yên giải thích: “Ngay cả khi cậu đưa ba [Thẻ gỗ], tôi vẫn sẽ nhận chúng.”

Truy Đuổi lâm vào trầm tư.

Tử Hi cũng nói giao ra ba tấm thẻ. Trong cùng điều kiện, hắn nên chọn ai đây?

Nhìn lại phía Tử Hi, ba tháp mũi tên sơ cấp được phân bố theo hình chữ Phẩm 品. Dân cư, tế đàn, cửa hàng đều nằm trong phạm vi bắn nhưng không có kiến trúc phòng thủ.

Nhìn khu vực trước mặt phía sau là một con suối nhỏ, hai bên có hàng rào chắn, ở giữa có một tháp mũi tên trung cấp. Ở trong đó, cảm giác rất an toàn!

Anh ta là một cung thủ, giới hạn HP của anh ta chỉ đứng sau thôn dân nên rất cần sự bảo vệ của hàng rào.

Nghĩ đến đây, Truy Đuổi hạ quyết tâm: “Thành giao.”

Nói xong, anh ta đưa ra ba thẻ vật liệu, đó là [Thẻ gỗ] cấp N, [Thẻ gỗ] cấp N và [Thẻ đá] cấp N.

*******

Trận chiến nhỏ, thời gian có hạn, người chơi tham dự ít, xây dựng doanh trại đơn sơ. Hậu kỳ, trận chiến lớn, quy mô sẽ được mở rộng.

Đổi phó bản phải trùng kiến lại một lần, xây xong NPC địch đột kích + đẩy tháp, đẩy xong lại sửa, xây lại.

Nữ chính rút ra thiên phú rút thẻ “9 lần rút ra R” nhưng lại biến thành “3 lần rút ra R” là do số liệu đã được sửa chữa.