Đầu năm 2000, một trò chơi trên điện thoại có tên “Vô Hạn Kiến Thành” đột nhiên trở nên phổ biến.
Trong lúc vô tình, Vân Yên bị bạn mình dụ dỗ, kể từ đó, ngày nào cô cũng chơi game đến mức không thể thoát khỏi nó. Một năm trôi qua trong chớp mắt.
Nghề nghiệp của nhân vật trong trò chơi đã được nâng lên cấp cao nhất, phó bản cấp địa ngục được mệnh danh là “không thể vượt qua” cũng đã được cô dọn sạch. Vân Yên tin rằng mình đã đạt đến đỉnh cao của trò chơi, đã đến lúc cô nên xóa nó đi và nói lời tạm biệt với chiếc điện thoại di động của mình.
Trong lúc xóa bỏ trò chơi, bởi vì quá phấn khích, Vân Yên đã không cẩn thận đạp hụt chân. Ngay sau đó, cô ngã cầu thang, đập đầu xuống đất.
Máu lan rộng.
Cô chỉ thấy trước mắt mình tối sầm, cả người lâm vào hôn mê.
…
“Đau quá!!”
Vân Yên bỗng bừng tỉnh, trở mình một cái rồi ngồi dậy. Trán và mũi cô đều đẫm mồ hôi.
Cô ôm ngực, trái tim đập thình thịch, như thể cô đang bị bóng tối của cái chết bao phủ. Mất một lúc lâu cô mới phản ứng: “Không đúng, hôm nay là ngày 1 tháng 3 năm 3000 chứ không phải năm 2000. Mà hiện tại còn ai chơi game trên điện thoại nữa đâu? Trò chơi thực tế ảo đã sớm ra mắt và độc chiếm thị trường.”
Nghĩ đến đây, Vân Yên bước đến phòng khách , rót cho mình một cốc nước ấm.
Người vừa tỉnh ngủ luôn có một chút mơ hồ, theo thời gian trôi qua, hiện thực và ảo ảnh dần dần trở nên rõ ràng hơn.
“Thì ra nó là ác mộng à?” Vân Yên nhớ lại một màn vừa rồi, không nói nên lời, “Giấc mơ đó rất chân thực, cứ như là tự mình trải qua vậy.”
Trong lúc nhất thời, cô gần như tưởng rằng Vân Yên bị ngã cầu thang trong giấc mơ kia chính là mình.
Lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ lung tung, cô định quay về phòng đánh một giấc.
“Vậy mà em còn nói là không lo lắng?” Một giọng nói trầm đột nhiên vang lên từ phía sau, “Rõ ràng là lo lắng đến ngủ không được.”
Vân Yên quay đầu lại, ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Anh.”
Anh trai của Vân Yên, Vân Nghị lạnh nhạt nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, sau này cứ tùy ý chơi”
Nghe vậy, trên mặt Vân Yên lộ rõ vẻ bất lực.
Kể từ khoảng 5 năm trước, môi trường hành tinh đã xấu đi nhanh chóng, sản lượng đất đai giảm đáng kể, lương thực không có đủ để ăn, lương thực dự trữ thì dần dần cạn kiệt, người dân ở nhiều nơi lần lượt chết đói.
Tình hình ngày càng trở nên tồi tệ hơn, tất cả mọi người đều trong tình trạng căng thẳng, lo lắng, không biết làm thế nào để tiếp tục sinh tồn trong tương lai.
Để tăng sản lượng lương thực, các chuyên gia đang nghiên cứu ngày đêm với hy vọng tìm ra cách khôi phục năng lực sản xuất. Không ngờ, ba năm đã trôi qua mà mọi việc vẫn không có tiến triển gì.
Ngay khi tất cả mọi người rơi vào tuyệt vọng, cơ quan vũ trụ bất ngờ phát hiện có dấu hiệu của sự sống ở một hành tinh khác.
Họ cử một con tàu vũ trụ đi liên lạc và biết được rằng bên kia là một nền văn minh cấp dưới sống trên Hành tinh Alpha. Vì trước đây đã trải qua thời kỳ hoang mạc tận thế nên nông nghiệp vô cùng phát triển.
Sau nửa năm đàm phán thân thiện (đe dọa và dụ dỗ), hai nền văn minh lớn cuối cùng đã đạt được thỏa thuận—cư dân trên Hành tinh Alpha sẽ cung cấp hỗ trợ lương thực cho cư dân trên Hành tinh Gaia, nhưng không phải là không có điều kiện.
Họ đã đưa ra một trò chơi thực tế ảo cực kỳ khó và tuyên bố rằng nếu cư dân trên hành tinh Gaia có thể vượt qua trò chơi theo yêu cầu thành công thì họ sẽ nhận được phần thưởng tương ứng.
Nếu thất bại dù chỉ một lần, người chơi sẽ hoàn toàn bị loại khỏi trò chơi.
Cần lưu ý rằng mọi cư dân sống trên hành tinh Gaia đều đủ điều kiện tham gia trò chơi. Đăng ký tài khoản dựa trên DNA và dấu vân tay. Dùng dấu vân tay chính chủ và mỗi người chỉ có một tài khoản, điều này hoàn toàn công bằng.
Chính phủ liên bang đang vô cùng thiếu lương thực, không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý với đề xuất của hành tinh Alpha.
Để tránh bi kịch bị tận diệt do chưa hiểu rõ về trò chơi trong giai đoạn đầu, chính phủ đã tổ chức nhân lực và bố trí người dân tham gia theo đợt.
Thắng thì được thưởng đồ ăn, thua thì không bị phạt, kiếm đâu ra thứ tốt như vậy? Ngay lập tức có người tích cực đăng ký tham gia, tranh nhau trở thành lứa chiến binh đầu tiên.
Một số người không lo lắng về đồ ăn thức uống, dự định để những người chơi khác khám phá trò chơi trước, sau đó mới đưa ra quyết định.
Vân Yên, Vân Nghị đều thuộc loại tình huống thứ hai.
Mặc dù cha mẹ họ mất sớm nhưng đã để lại một khối tài sản gia đình không nhỏ. Quan trọng nhất là, có đất!
Môi trường của hành tinh đang xấu đi nhanh chóng và sản xuất lương thực đã giảm đi rất nhiều, nhưng thà sống có đất còn hơn không có đất, thắt lưng buộc bụng kiểu gì cũng sống được.
Mặt khác, bốn tháng trước, cuối cùng cũng đến lượt Vân Nghị đăng ký tài khoản.
Bình thường nhìn anh ta im im như người vô hình, vậy mà sau khi tiến vào trò chơi lại như cá gặp nước
Cụ thể Vân Nghị làm gì thì cô không biết, nhưng ruộng đất trong nhà thu hoạch ngày càng tốt hơn và số lượng công nhân được tuyển dụng cũng ngày càng tăng lên.
Ngày 1 tháng 3 là ngày Vân Yên đăng ký tài khoản.
Đêm qua, anh trai cô đã dặn dò: “Em không cần phải có gánh nặng trong lòng. Nhà mình có ruộng đất, có lương thực, không thiếu miếng ăn.”
Vân Yên đã thề thốt cam đoan, mình đặc biệt tỉnh táo và đang trong trạng thái rất tốt. Không ngờ, sau khi nói xong không lâu, sáng sớm cô liền gặp ác mộng.
“Em thật sự không suy nghĩ nhiều, cũng không thấy phải có gánh nặng gì.” Cô cố gắng giải thích.
Vân Nghị liếc nhìn cốc nước với vẻ mặt thờ ơ, bộ dạng “Anh sẽ chỉ lặng lẽ nhìn em cậy mạnh”.
Vân Yên, “...”
Em không phải, em không có.
“Không lâu nữa, trời sẽ sớm sáng thôi.” Vân Nghị cau mày.
“Em biết rồi, em ngủ thêm một lát nữa.” Vân Yên vừa nói vừa cầm ly nước trở về phòng.
****
Sáng sớm, tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, tiếng chuông báo thức ồn ào vang lên báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu.
Vân Yên dụi mắt, nhanh chóng đứng dậy. Sau khi rửa mặt xong, cô đi đến phòng khách, bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn.
Bánh mỳ, sữa tươi, trứng chiên vàng, đây là những món ăn thường thấy trong thời bình nhưng lại đặc biệt quý giá trong thời kì hoang mạc tận thế
“Ăn đi.” Vân Nghị chăm chú đọc báo mà không ngẩng đầu lên, “Anh sẽ đưa em ra ngoài sau.”
Để bảo vệ sự an toàn của người dân và ngăn ngừa tai nạn trong quá trình chơi game, chính phủ liên bang đã đặc biệt xây dựng một trung tâm trò chơi để quản lý tập trung. Dù bạn đăng ký tài khoản hay chơi game hàng ngày đều phải đi đến đó.
“Được.” Vân Yên đáp lại, ngồi xuống bàn ăn.
8 giờ sáng, hai người ăn sáng xong và chuẩn bị lên đường.
Vân Nghị cầm chìa khóa xe, trong khi Vân Yên cầm một chồng tư liệu thông tin trò chơi. Có rất nhiều thông tin được ghi lại trên tờ giấy, bao gồm các thiết lập cơ bản được người chơi trước khám phá, các kỹ thuật chơi game do chính phủ công bố và các chiến lược sinh tồn do anh trai tổng kết được.
Một người lái xe nghiêm túc, một người tập trung ôn tập, họ im lặng suốt cả chặng đường.
8h40, hai người đến nơi sớm.
Đứng trước cửa trung tâm trò chơi, Vân Nghị không yên lòng hỏi: “Một mình em đi vào được không? Hay anh cùng em vào nhé?”
Vân Yên cười nói: “Đừng khẩn trương, không cần có gánh nặng trong lòng, nhà chúng ta có đất.”
Đây đều là những lời Vân Nghị nói để an ủi em gái mình, nhưng giờ chúng lại được dùng để dỗ dành anh.
Vân Nghị ngay lập tức im lặng, “...Vào đi.”
“Em đi đây.” Vân Yên xua tay rồi sải bước đi vào.
****
Dựa theo quy định, người chơi mới cần tập trung tại phòng chuẩn bị, hoàn tất đăng ký tài khoản mới và tiến hành chơi trò đầu tiên. Vì vậy, Vân Yên đã có phương hướng rõ ràng và đi thẳng đến điểm hẹn.
Vừa bước vào, cô nhận ra mình đến cũng không tính là quá sớm. Tổng cộng có một trăm người chơi mới, khi cô đến, trong phòng đã có hơn hai mươi người.
Cô tùy tiện tìm đại một chỗ ngồi xuống, phía sau có thể nghe được tiếng nói chuyện giữa một nam một nữ.
Người đàn ông hạ giọng, “Trò chơi này thật không thể tin được! Tôi nghe nói sau khi vượt qua cấp độ có thể nhận được phân bón thực vật giúp tăng gấp đôi năng suất cây trồng và những siêu hạt giống được tỉ mỉ bồi dưỡng, nó có thể cho thu hoạch bội thu bất kể môi trường như thế nào!”
Người phụ nữ thì thầm: “Tôi, tôi muốn đổi một ít bánh mì và ăn một bữa thật ngon... Nếu tôi có thể ăn no thì tốt rồi...”
“Thời đại này, ai mà không muốn ăn no?” Người đàn ông nói với giọng điệu u sầu.
Giây tiếp theo, anh ta chuyển chủ đề: “Tôi cảm thấy cô không tệ, nhìn có vẻ là người tốt. Nếu gặp nhau trong trò chơi, chúng ta có thể thành lập một đội và chăm sóc lẫn nhau.”
“Được.” Người phụ nữ sẵn sàng đồng ý mà không cần suy nghĩ quá nhiều.
Về sau họ nói cái gì, Vân Yên không nghe rõ. Chỉ là trong lúc vô tình, khóe mắt cô nhìn thoáng quá, hai người kia đã lặng lẽ tách ra, người đàn ông đó đang nói chuyện với những người chơi khác.
Vân Yên không để ý, cúi đầu, tiếp tục đọc tư liệu.
Đúng 9 giờ, một trăm người chơi mới tập trung lại.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, mọi người lần lượt nhập DNA và dấu vân tay. Sau khi thu thập thông tin xong, tài khoản sẽ được liên kết với người đó, mỗi người sẽ nằm trong một khoang trò chơi.
****
Khi mở mắt ra lần nữa, Vân Yên thấy mình đang bị bao phủ bởi một làn sương trắng.
Trước mắt cô xuất hiện một tấm bảng trong suốt có ghi——
[Tuyên bố miễn trừ trách nhiệm: Trò chơi này không phù hợp với thanh thiếu niên dưới 18 tuổi, cũng như những công dân mắc bệnh tim hoặc bệnh tâm thần. Nếu tai nạn xảy ra với những người nêu trên trong quá trình chơi game, công ty sẽ không chịu trách nhiệm. Việc tham gia trò chơi được coi là chấp nhận tuyên bố này.]
Sau đó, hai khung tùy chọn trong suốt hiện lên, [Xác nhận tiến vào] và [Rời khỏi trò chơi].
Đã đến đây, đương nhiên sẽ không tùy tiện rời khỏi, Vân Yên bấm vào [Xác nhận tiến vào].
Tuyên bố miễn trừ trách nhiệm biến mất. Giây tiếp theo, thứ xuất hiện trước mặt cô là [Vui lòng nhập tên nhân vật của bạn].
“Vân Yên.” Vân Yên dùng tên thật của mình làm ID trò chơi.
[Mời người chơi rút ra thiên phú rút thẻ.]
Cùng lúc đó, chín tấm thẻ lớn cỡ lòng bàn tay được sắp xếp thành một lưới chín ô vuông và lơ lửng trên không trung, quanh thân chúng lóe ra hào quang chói sáng.
Vân Yên chọn ngẫu nhiên một cái.
[Chúc mừng người chơi đã nhận được thiên phú “9 lần rút R”.]
[Mời người chơi lựa chọn nghề nghiệp nhân vật.]
[Trò chơi có tổng cộng bốn nghề nghiệp chính.]
[Lưu ý: lựa chọn của bạn sẽ ảnh hưởng đến độ khó và hướng phát triển trong tương lai của trò chơi.]
Vân Yên đã đọc thông tin trước đó và biết bốn nghề chính là gì, thậm chí còn có thể đọc thuộc lòng số liệu mỗi nghề.
**
Kiếm sĩ
HP: 100
Thể lực: 100
Tốc độ: 10
Nếu chọn nghề này, bạn có thể nhận được một thanh kiếm và học “Cơ sở kiếm pháp”.
**
Giáp sĩ
HP: 120
Thể lực: 80
Tốc độ: 10
Nếu chọn nghề này, bạn có thể nhận được một chiếc khiên tròn và học “Cơ sở khiên pháp”.
**
Cung thủ
HP: 80
Thể lực: 120
Tốc độ: 12
Nếu chọn nghề này, bạn có thể nhận được một cây cung, một thùng mũi tên gỗ và học “Cơ sở tiễn thuật”.
**
Thôn dân
HP: 60
Thể lực: 140
Tốc độ: 8
Nếu chọn nghề này, bạn có thể nhận được hộp công cụ đa chức năng và học “Cơ sở sửa chữa”.
**
Chạy, chiến đấu, sửa chữa đều sẽ tiêu hao thể lực, khi về 0, nhân vật trong game sẽ mất khả năng hành động.
Tốc độ quyết định tốc độ di chuyển của bạn, nếu giá trị thấp, bạn sẽ không thể chạy trốn nếu gặp nguy hiểm.
Vì vậy, Vân Yên liền quyết đinh, nghề nghiệp thôn dân có HP và tốc độ chạy thấp nhất sẽ không nằm trong sự lựa chọn của cô.
Về việc chọn nghề nào trong số kiếm sĩ, giáp sĩ và cung thủ, cô tương đối thích tấn công tầm xa hơn. Tuy nhiên, thuộc tính của kiếm sĩ được cân bằng nên đây là một lựa chọn không tồi.
Vân Yên hơi có chút do dự và không thể ngay lập tức đưa ra lựa chọn.
Chỉ muộn vài giây sau, dòng chữ trên bảng đã thay đổi.
[Hệ thống đã phát hiện được cơ sở dữ liệu lịch sử.]
[Dữ liệu đang được cập nhật...]
[Chúc mừng người chơi “Vân Yên” đã trở thành thôn dân, nhận được nghề nghiệp, kỹ năng thiên phú. Chúc bạn chơi game vui vẻ.]
[Trò chơi “Vô Hạn Kiến Thành” chính thức bắt đầu.]
Vân Yên bối rối.
Tại sao cô lại trở thành thôn dân rồi? Cô đã lựa chọn nghề nào đâu? Rõ ràng là cô bị nó cưỡng ép khóa lại!
Còn nữa, tên của trò chơi là “Vô Hạn Kiến Thành”? Tại sao nó trông rất quen mắt?
Không đợi cô nghĩ kỹ lại, dòng chữ lại thay đổi.
[Bắt đầu ghép đội...]
[Ghép đội thành công.]
[Người chơi sắp tham gia trận chiến đầu tiên.]
[Năm bốn ba hai một!]
Đồng hồ đếm ngược kết thúc và nhân vật trong game được dịch chuyển.
Vân Yên bị dịch chuyển mà không làm gì cả, “...”
Cô vô cùng tức giận, trong lòng thầm mắng: “Hệ thống tồi!” Khi trò chơi kết thúc, cô chắc chắn sẽ nộp đơn khiếu nại!