Vào lúc Lâm Thiển Thu ngủ bù thì Hạ Phong cũng không nhàn rỗi, anh đi dạo ở trong nhà một vòng, nhìn thấy có chỗ nào cần sửa sang lại thì lập tức ra tay làm việc, còn chưa ăn sáng mà anh đã khí thế ngất trời cởϊ áσ khoác màu xanh quân đội, chỉ mặc chiếc áσ ɭóŧ đi làm việc, trên mặt trên cổ đều là mồ hôi trong suốt.
Hạ Phong lấy ra chiếc khăn mặt từ trong túi rồi tùy tiện lau qua sau đó treo ở trên dây phơi đồ ngoài sân, sau đó anh cầm búa lên định sửa lại chiếc ghế bị lung lay cho chắc chắn, cơ bắp căng phồng, chân dài hơi cong, anh cúi đầu xuống suy nghĩ xem phải dùng cái gì để gắn vào thì cửa sân liền bị đẩy mạnh phịch một cái.
"Lâm Thiển Thu! Cô ở đâu? Cô xứng với em trai... Tiểu phong? Sao em lại về rồi" Hạ Lệ Phương có chút bất ngờ hỏi.
Hạ Lệ Phương ở trấn trên, thỉnh thoảng sẽ quay về thôn với ba mẹ, vốn là cô ấy không đồng ý mối hôn nhân này của Hạ Phong, đúng là Lâm Thiển Thu xinh đẹp có chút trình độ là học sinh cấp 3, nhưng cô lại là người không an phận, đặc biệt là đôi mắt trôi nổi cả ngày kia, cho dù không ở cùng thôn thì cũng biết.
Nhưng mà Hạ Kiến Quốc là người cổ hủ, đàn ông phải biết thành gia lập nghiệp, 25-26 còn chưa kết hôn là quá chậm! Cho nên khi biết Lâm Thiển Thu là cô gái ưu tú như vậy thì tất nhiên là sẽ tâm tâm niệm niệm bảo cả nhà chuẩn bị lễ hỏi, còn nói cô có thể không mang của hồi môn đến, sau này cô cũng có thể lựa chọn đi tùy quân hoặc sống cùng hai bọn họ.
Nhưng ai biết em trai lại vội vội vàng vàng, sau khi trở về kết hôn xong, giấy chứng nhận còn chưa hết nóng thì đã chạy đi làm nhiệm vụ, vừa đi một năm thì cô ấy đã thường xuyên nhìn thấy Lâm Thiển Thu và một ít trai gái trẻ tuổi thời thượng đi chơi với nhau ở trên trấn, thường xuyên không về ngủ vào buổi tối.
Cũng là hai vợ chồng Hạ Kiến Quốc đồng ý để Lâm Thiển Thu tự dọn ra ngoài ở riêng, tin đồn vẫn luôn không dứt, hôm nay cô ấy nghe hàng xóm quen biết nói hôm nay Lâm Thiển Thu bị phát hiện nɠɵạı ŧìиɧ, tình nhân còn bị đưa đến đồn công an!
Cho nên cô ấy vừa sợ vừa giận, không quan tâm đến số đồ ăn mình đã mua mà đi thẳng đến chỗ ở của Lâm Thiển Thu, đá văng cửa sau đó lập tức mắng chửi, nhưng ai biết em trai lại đang ở trong sân làm việc, cô ấy lắp bắp không nói thành lời.
"Chị, nhỏ tiếng chút, Thiển Thu đang ngủ." Hạ Phong nhăn mày, ý bảo chị của mình nói chuyện nhỏ lại.
Hạ Lệ Phương lẩm bẩm nói: "Bây giờ đã mấy giờ rồi còn ngủ, có vợ nhà ai mà dậy muộn như vậy, nhìn em chiều cô..."
Hạ Phong buông đồ trong tay xuống, đi đến giếng nước trong sân rửa tay rồi mới hỏi: "Chị, vừa rồi chị nói có chuyện gì xảy ra?"
Hạ Lệ Phương trực tiếp ngồi lên chiếc ghế mà anh vừa sửa xong, tức giận vỗ đùi một cái, tròn tròn mắt nói: "Chị mắng vợ em! Chị nghe nói, một năm nay cô ta không ngoan ngoãn, nói là lên trấn tìm việc, tìm một năm mà cũng không tìm được, còn đi chơi với đám người không đứng đắn cả ngày. Sáng sớm hôm nay chị còn nghe nói, tình nhân của cô ta bị bắt lên đồn công an, chị không nhịn được cho nên mới đến xem có chuyện gì xảy ra!"
Hạ Phong nhíu mày nhìn chị mình nói: "Không thể nào. Chị đừng nghe người khác nói lung tung, người chị nói là tên đàn ông muốn chiếm tiện nghi của người khác đã bị em đưa đến đồn công an, Thiển Thu không phải người như vậy."
Hạ Phong nghĩ đến gương mặt xinh đẹp mang đầy nước mắt, còn có dáng vẻ kiên quyết từ chối kia của Lâm Thiển Thu, nếu như là diễn trò thì có thể làm chân thật như vậy sao? Anh tin tưởng chuyện mình tận mắt chứng kiến hơn là tin vỉa hè.
Lâm Thiển Thu: Tôi có thể :)
Hạ Lệ Phương bị Hạ Phong nói như vậy thì quả thực không biết là đầu óc em trai mình có vấn đề hay là Lâm Thiển Thu lừa gạt giỏi, cô ta không phải loại người như thế thì là loại người như thế nào? Một năm nay vẫn luôn cầm tiền lương em trai tiêu xài thoải mái, người khác còn đang chê cười nhà bọn họ!
"Được được được, chị không nói lại em, kệ em đi." Hạ Lệ Phương nổi giận nói, lúc đứng lên lại không nhịn được hỏi: "Lần này em nghỉ bao lâu?"
"Ba ngày." Hạ Phong lời ít mà ý nhiều, anh khoác thêm chiếc áo khoác lên.
"Vậy thì về nhà đi, hôm nay chị sẽ chuẩn bị một chút rồi cùng em quay về, cũng có thể dẫn mấy đứa nhỏ về gặp ba mẹ." Hạ Lệ Phương cố ý nói: "Không thì ba mẹ vẫn luôn không được gặp cháu trai, nếu gặp cháu ngoại thì sẽ rất vui."
Hạ Phong mắt điếc tai ngơ, nghe vậy thì chỉ nâng mày kiếm nhìn người chị gái khó ở, nói: "Vậy em cũng đưa Thiển Thu trở về một chuyến, em cũng có chuyện muốn nói với ba mẹ."
Hạ Lệ Phương không quá thống khoái, mặc dù đúng là Lâm Thiển Thu chưa từng quay về, nên lần này quay về cùng em trai cũng là chuyện đương nhiên, nhưng mà thực sự không thể chịu nổi người này, đặc biệt là tính cách tiểu thư địa chủ quá lớn, lúc trở về không làm việc mà còn kén cá chọn canh mang vẻ mặt chướng mắt nhà họ Hạ, Hạ Phong cưới cô đã là phước đức tám đời rồi, đừng khiến cho người khác không ăn được cơm.
"Mình em đi về là được rồi, nói không chừng cô ta còn không muốn trở về, đừng làm việc ngu ngốc."
Cô ấy vừa dứt lời thì có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Em đồng ý."
Hạ Lệ Phương ngẩng đầu nhìn lên, đây không phải Lâm Thiển Thu thì là ai, cũng không biết có phải do mới ngủ dậy hay không mà gương mặt của cô hồng nhuận, đôi mắt đẹp nhập nhèm, dáng vẻ càng lười biếng hơn trước, Hạ Lệ Phương nhìn thấy vậy thì càng nhướng lông mày cao hơn, cảm thấy mình đã hiểu tại sao em trai lại đắn đo như vậy, chỉ cần là đàn ông thì sẽ không thể trốn khỏi lòng bàn tay của cô.
Hạ Lệ Phương cười như không cười nói: "Ồ, như vậy sao, tôi còn tưởng là lần nào quay về thì cô cũng không muốn làm việc, ước gì được ở lại trên trấn, vậy mà bây giờ còn chủ động nói quay về cùng chúng tôi, đúng là hiếm có."
Hạ Phong thật sự không nghe nổi mấy lời kỳ quái của chị gái mình, rõ ràng bình thường đều rất tốt, vậy mà hôm nay lại mở miệng đả thương người khác, coi như Thiển Thu không nói gì thì có lẽ là cô cũng ngại nói ra.
"Chị, chị đi về trước chuẩn bị đi, lát nữa chúng em sẽ đến cổng nhà chị rồi chúng ta xuất phát." Hạ Phong nhìn thẳng vào Hạ Lệ Phương nói, trực tiếp đè ép cơn tức giận của cô ấy.
"Được được được, chị đi chị đi." Hạ Lệ Phương âm thầm trừng mắt Lâm Thiển Thu, nhìn thấy dáng vẻ vô tội của cô thì thầm mắng chửi trong lòng, đúng là kẻ gây rối!
Chờ Hạ Lệ Phương đi, Hạ Phong mới đi đến trước mặt Lâm Thiển Thu xin lỗi thay chị gái mình: "Thật xin lỗi, tính tình của chị gái anh tương đối thẳng thắn, nói chuyện không có chừng mực, chị ấy nghe vài lời của người khác cho nên mới có thái độ như vậy, sau khi trở về thì anh sẽ nói chuyện rõ ràng với chị ấy, em đừng để ở trong lòng."
Lâm Thiển Thu hơi nhíu mày, mắt nhìn gương mặt nhíu mày đẹp trai của người đàn ông, ánh mắt lướt qua người anh, sau đó dừng lại ở phần cơ bụng bị dính với phần áσ ɭóŧ ẩm ướt khiến người ta dễ chú ý, rồi lại thản nhiên dời ánh mắt: "Không sao, em không ngại."
Dù sao Hạ Lệ Phương cũng đang nói sự thật, người đến sau như cô cũng chỉ có thể cõng đống việc mà nguyên chủ đã làm ra mà thôi, cũng không có gì đáng giận.
Hạ Phong nghiêm túc nhìn mặt cô vài giây, sau khi xác định cô thật sự không ngại thì mới nói: "Chúng ta cùng nhau về thôn một chuyến, anh cũng chỉ có vài ngày nghỉ, cho nên chiều nay muốn ngồi xe trở về."
Lâm Thiển Thu không mấy để ý, đi thì đi thôi, cô cũng chỉ muốn sống cuộc sống của mình, cũng không có gì không tốt.
"Để em ở đây một mình thì anh cũng không yên tâm, đúng lúc, quân đội chỗ đó có chia cho anh một căn nhà dành cho quân nhân, hay là lần này em đi tùy quân với anh nhé?" Hạ Phong lên tiếng dò hỏi.
Lâm Thiển Thu lơ đãng nhíu mày hai giây, cuối cùng mới giãn ra, trong con ngươi mang ý cười nhàn nhạt, nói: "Em sợ phiền anh, công việc của anh ở trong quân đội bận rộn như vậy, còn bận tâm về em, em..."
Lâm Thiển Thu nói xong thì nước mắt ùa lên, mắt ửng đỏ nhìn Hạ Phong, cuối cùng vẫn kiên cường nói: "Em có thể tự chăm sóc cho bản thân, còn có ba mẹ và chị ở đây, ngoại trừ việc không được gặp anh thì em cảm thấy rất tốt."
Hạ Phong vừa nghe vậy thì trong lòng siết chặt, mày nhíu chặt lại: "Vậy thì đi tùy quân với anh đi, nhà được sắp xếp ở bên cạnh doanh trại, anh cũng sẽ thường xuyên trở về, hơn nữa người nhà cũng đều ở bên kia, như vậy thì anh sẽ yên tâm hơn chút, để em ở đây một mình như vậy thực sự khiến anh lo lắng."
Lâm Thiển Thu nghe vậy thì cảm thấy sửng sốt, được, có phải mình đang từng diễn vở kịch này rồi không? Lúc đầu Hạ Phong còn có ý bàn bạc, nhưng hiện tại thì lại quyết định cho dù có khó khăn thì cũng phải dẫn người theo ở bên cạnh, điều này khiến cho Lâm Thiển Thu thật sự cảm thấy phức tạp trong lòng.
Không đợi Lâm Thiển Thu trả lời, Hạ Phong đã cảm thấy hai người đã có chung nhận thức về việc này cho nên lập tức đi vào nhà thu dọn đồ đạc mình mang về chuẩn bị xách trở về cho ba mình.
Mắt của Lâm Thiển Thu không còn đỏ nữa, cũng không còn nước mắt, gương mặt mỉm cười xinh đẹp, thôi bỏ đi, dù sao cũng chỉ là đổi chỗ rồi tìm lý do ly hôn mà thôi, không phải cũng có rất nhiều cặp vợ chồng ở với nhau những vẫn ly hôn đó sao?
Cũng không thể uổng phí công sức đọc sách nhiều năm như vậy được, cô có kinh nghiệm.
"Buổi tối phải ở lại nhà, em xem có muốn mang theo hai bộ quần áo không, cứ để ở trong túi anh mang về là được, bây giờ em cứ thu dọn trước, anh đến cửa hàng mua chút đồ rồi chúng ta quay về." Hạ Phong nói xong thì lập tức đặt balo lên bàn rồi mở ra để lộ chút đồ và giấy chứng nhận sĩ quan.
Lâm Thiển Thu lấy giấy chứng nhận sĩ quan của chồng ra xem một chút, ừ, người thật ở bên ngoài đẹp hơn ảnh chụp không ít, cô xem xong thì lại cất vào, nghĩ nghĩ, vì để chuẩn bị tốt trước khi quay về, cô vẫn lựa chọn lấy chút trái cây trong không gian của nhà mình ra, chuẩn bị để lát nữa Hạ Phong xách trở về.
Hạ Phong rời đi chưa đến nửa tiếng liền quay về, trên tay anh còn cầm một cái túi, bên trong không chưa hoa quả mà có mấy bình sữa bột, đường đỏ cùng chút hoa quả đóng hộp, tất cả những thứ này đều là đồ hiếm vào đầu năm nay, không phải nói không nhìn thấy mà chỉ là bình thường sẽ không có ai mua để ăn trừ khi mua đi tặng quà.
Cũng chỉ có Hạ Phong sẵn sàng mua khi về nhà, nếu để vợ chồng Hạ Kiến Quốc mua thì bọn họ cũng không xuống tay được.
Nhưng mà khi nhìn thấy Hạ Phong mua đồ về thì Lâm Thiển Thu ngồi ở trên ghế, dùng một tay chống cằm lơ đãng hỏi: "Em còn tưởng rằng tất cả tiền lương của anh đều đang ở chỗ của em, cho nên em còn muốn cho anh tiền mua đồ, không ngờ là anh đã đi mua về rồi."
Hạ Phong ‘ừ’ một tiếng nói: "Tiền mà quân đội phát đều ở chỗ em, đây là tiền hoa hồng của các chiến hữu chia, tất cả đều ở đây."
Hạ Phong nói xong thì để hết 150 tệ còn lại trong túi lên trên bàn, nói: "Em cất tiền đi, lúc nào cần dùng thì anh sẽ tìm em lấy."
Lâm Thiển Thu đột nhiên phát hiện chồng mình có một ưu điểm, vô cùng thành thật, vừa nói lấy là đã lấy ra, cũng không nghĩ nhiều xem cô có đi tiêu lung tung hay không mà cứ tự nhiên đưa tiền cho cô như vậy.
Lâm Thiển Thu: Hi, mình còn rất biết hiểu lòng người. Số điểm của người chồng có dáng cao chân dài, vai rộng eo thon, khuôn mặt tuấn tú không ngừng tăng lên ở trong lòng cô.