Người phụ nữ ở đầu bên kia nghe đến đây thì sao còn không hiểu Chu Sâm đang từ chối uyển chuyển?
Nhất thời, ngữ khí nói chuyện của cô ta có chút chói tai, “A Sâm, trước kia lão Viên cũng đã nói, cô bé cũng đã sắp thành niên, anh đã chăm sóc con bé nhiều năm thế cũng đã trả đủ ân tình nợ ba nó, hơn nữa con bé cũng nên học
được cách độc lập... Anh cũng không thể để con bé vẫn luôn ỷ vào anh được.”
“Hiện tại anh có thể nuôi con bé... Vậy tương lai khi anh kết hôn thì sao? Chẳng lẽ kết hôn rồi anh vẫn muốn chăm nó?”
Nghe đến đây, Lâm Âm nhịn không được cười lạnh, “Dì này, tôi có độc lập hay không thì có liên quan gì đến lão Viên mà dì nói? Chu Sâm là người giám hộ của tôi, đây là chuyện pháp luật công nhận... Các người có tư cách gì mà ở chỗ này nói ra nói vào?”
“Cháu... Tôi... A Sâm?!”
Nghiêm Dao ở đầu bên kia không ngờ Lâm Âm đang ở cạnh Chu Sâm, thậm chí còn nghe thấy lời cô ta vừa nói, người phụ nữ lắp bắp không biết nên nói gì, thấy Chu Sâm cũng không có ý định nói giúp mình, cô ta trực tiếp ngắt máy.
Thấy màn hình điện thoại tối sầm lại, Lâm Âm khinh thường cười nhạo, “Đây là cô bạn gái mà lão tiền bối kia giới thiệu cho chú? Hừ... Đúng là không có mắt nhìn, loại mặt hàng này mà cũng dám giới thiệu cho người khác!”
Biểu tình trên mặt Chu Sâm không thay đổi, giống như người phụ nữ vừa rồi không phải đối tượng xem mắt của hắn, “Lão Viên là bạn tốt của ba cháu, cháu nên gọi ông ấy một tiếng bác...”
Lâm Âm trợn trắng mắt, “Cháu là con một của ba, không có chú bác gì ở đây hết... Đừng có mà móc nối quan hệ lung tung...”
Nghe thiếu nữ nói thế, đáy mắt Chu Sâm chợt lóe lên một tia châm chọc, hắn thấp giọng cười, “Con một...”
“Nếu không phải ba tôi chỉ có một mình, không có anh em họ hàng gì thì sao có thể giao tôi cho chú?”
Nói đến đây, Lâm Âm cúi đầu giấu đi cảm xúc phức tạp trong mắt.
Năm đó lần đầu tiên Chu Sâm đến nhà cô làm khách, cô đã coi trọng người đàn ông này, khi đó Lâm Âm vẫn là cô công chúa nhỏ trong nhà.
Cô sống kiêu ngạo tùy hứng vui vẻ, mà không giống như bây giờ, vì xảy ra chuyện trước khi lão Lâm qua đời, Lâm gia cũng lập tức hiu quạnh.
Ngoại trừ người đàn ông này – học trò mà lão Lâm tự hào nhất thì không có bạn bè thân thích nào dám đến gần nhà họ.
Còn người gọi là lão Viên kia, lúc ấy cũng tránh ba cô như tránh tà... Còn muốn cô gọi bác... Ông ta xứng chắc?!
Chẳng qua... Không biết trước khi chết lão Lâm đã nói gì với Chu Sâm mà có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện làm người giám hộ cho cô, còn tốn công nuôi dưỡng cô nhiều năm như thế.
Quan trọng nhất là hiện tại hắn vẫn là người giám hộ hợp pháp của Lâm Âm.
Ngoại trừ những người thân có huyết thống được làm giám hộ, thì chuyện người giám hộ không có quan hệ huyết thống này có chút không khoa học lắm.
Hiển nhiên Chu Sâm không muốn thảo luận với Lâm Âm về chuyện này, “Nghiêm Dao là cháu gái nhà ngoại của vợ lão Viên, hai tháng trước không phải cháu muốn học nhảy Latinh sao?”
Lâm Âm, “...”
“Cháu chỉ thuận miệng nói thôi... Hơn nữa, cháu muốn tự học, ai cần cô ta dạy?!”
Loại người như Nghiêm Dao, cô chỉ hận không thể cách xa cô ta.
Năm đó cô cũng chỉ nhất thời hứng khởi học dương cầm, không ngờ Chu Sâm thật sự cho rằng cô thích dương cầm.
Hắn tìm ở nước ngoài không ít trường học, nếu không phải hai năm trước cô kiên quyết phản đối, hiện giờ cô đã sớm bị hắn đưa ra nước ngoài từ lâu rồi.
Chu Sâm liếc mắt nhìn thiếu nữ không cam tâm tình nguyện bên cạnh, “Cô ta giành được không ít giải thưởng trong và ngoài nước, sau khi về nước người muốn làm học trò của cô ta xếp hàng dài không đếm nổi... Cháu còn chướng mắt người ta?”
Lâm Âm khẽ hừ một tiếng, cô xoay đầu ghét bỏ nói, “Có nhiều giải thưởng thì có ích gì, nhân phẩm kém thì dù ưu tú đến đâu cũng vô dụng! Chẳng lẽ chú thích loại phụ nữ thích ra vẻ này? Hai người cũng chỉ gặp qua một lần, cô ta đã quản đông quản tây, sau này kết hôn thì còn đến mức nào?”
Chu Sâm, “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng quan tâm.”