Cũng là nói, tứ đại thân vương có thể nhanh chóng xuất ra hai vạn lượng, cùng với tên hố cha Trương Trường Ngôn lén lút chạm vào công khoản trong nhà, chắp vá lung tung mới lấy ra được hai vạn lượng.
Mà nhà bọn họ là gia đình như thế nào?
Là gia đình quý tộc chân chính, là nhóm người quyền quý nhất vương triều.
Hai vạn lượng không phải toàn bộ tài sản của bọn họ, nhưng thật sự không tính là ít, mười vạn lượng càng làm người ta kinh hãi.
Tin tức truyền ra không quá ba ngày, có rất nhiều đại phu dân gian gõ cửa An Khánh Vương phủ, phàm là người có chút tài năng, thật sự cho ra đề nghị tốt, Dung Chiêu đều sai người lấy một đến mười lượng ngân lượng cho bọn họ.
Mà những lang trung vô danh chỉ tới thử vận, không hề có năng lực, An Khánh Vương phủ cũng vô cùng khách khí, mặc dù không cho tiền, nhưng nước trà, điểm tâm gì đó, cũng đều có thể dùng.
Bọn họ không chỉ có thể cùng các đại phu khác trao đổi vài câu, tăng tiến y thuật, còn có thể mang theo mấy khối điểm tâm rời đi.
Bởi vậy, thanh danh thế tử An Khánh Vương phủ càng ngày càng tốt.
Đương nhiên, cũng có vài người không nghĩ như vậy.
"Hắn tiêu tiền như nước chảy, không bao lâu nữa sẽ tự đào mồ chôn mình!"
“Ai bảo thế tử có hiếu chứ, hắn đã nói ba tháng sau trả tiền, ta chờ vị thế tử thanh danh vô cùng tốt này thực hiện hứa hẹn." Vinh thân vương không mặn không nhạt.
Một ít quyền quý nghe nói như thế, nhịn không được lắc đầu.
Thế tử của An Khánh Vương phủ rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, một lần đắc tội tứ đại thân vương, hiện tại bọn họ không dám động đến vị Dung thế tử này, ba tháng sau thì sao?
Chỉ sợ đến lúc đó chính là ngày Dung thế tử mất sạch danh dự.
Mà dân chúng mặc kệ những thứ này.
Đại phu đủ loại trình độ từ các địa phương hội tụ đến An Khánh Vương phủ, nối liền không dứt, cửa An Khánh Vương phủ thường xuyên chật ních người tò mò.
Lực chú ý của các quyền quý trong kinh thành cũng rất khó dời đi.
An Khánh Vương phủ, An Khánh Vương thế tử, một thời gian rất dài đều là đề tài nóng hổi trong kinh.
Trong vương phủ.
Tạ Hồng mặt ủ mày chau: "Thế tử, trong số những người tới có rất ít đại phu hữu dụng, đại đa số đại phu y thuật rất kém cỏi, chỉ đến góp vui.”
Thạch Đầu nói trọng điểm: "Đúng vậy, mấy ngày nay vương gia thân thể tốt hơn rất nhiều, thế tử, bố cáo có thể gỡ xuống không?"
Dung Chiêu lắc đầu.
Mặt Tạ Hồng lập tức suy sụp, "Thế tử, vương gia hôm nay lại nổi giận rồi.”
Dung Chiêu đương nhiên biết, tiếng lão đầu kia đập chén, cô ở đông viện đều có thể nghe được.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Dung Chiêu đột nhiên hỏi: "Những đạo sĩ kia đều ở lại chứ?”
Thạch Đầu ngẩn ra, vẫn thành thật trả lời: "Nghe thế tử phân phó, tất cả đều ở lại.”
Nghe nói như thế, Tạ Hồng càng thêm đau đầu, "Đạo sĩ làm hại tiền triều diệt quốc, đương kim thánh thượng không thích thuật luyện đan, đây toàn là thủ đoạn gạt người, chỉ biết thương tổn thân thể, thế tử xin đừng làm càn.”
Thế tử chẳng lẽ muốn chuyển sang tin Đạo? Đó là sai lầm trầm trọng!
Khóe miệng Dung Chiêu nhếch lên một nụ cười, không đáp.
Thân thể An Khánh Vương càng ngày càng tốt, những đại phu treo thưởng này quả thật có chút tác dụng.
Nhưng cô bày cục diện lớn như vậy, ngoại trừ dương danh cùng "hóa giải lời buộc tội" ra, còn có một nhân tố rất quan trọng.
Cô cần nhân tài.
Nguyên nhân tiền triều diệt vong có rất nhiều, có tài chính không phong phú, kinh tế không dư dả, còn có hoàng thất tiền triều si mê luyện đan, làm cho quốc gia chướng khí mù mịt.
Ở tiền triều, đại phu không đơn thuần chỉ là đại phu, còn có... luyện đan sư và đạo sĩ.
Hoàng gia si mê luyện đan, "luyện đan thuật" của tiền triều phát triển với tốc độ cao, trải dài khắp các nơi, đều có tiến triển không tồi.
Mà sau khi tân triều thành lập, tiếp thu giáo huấn, vô cùng chướng mắt đạo sĩ, sau khi gϊếŧ một đám đạo sĩ hại nước hại dân, lại hủy diệt rất nhiều đạo quán.