Mắc Nợ Trăm Triệu, Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 24

Cô giơ tay khom lưng: "Hài nhi còn có chuyện quan trọng, không quấy rầy phụ thân.”

Nói xong, Dung Chiêu xoay người rời đi.

“Ai..." An Khánh Vương há miệng, nhưng Dung Chiêu đã ra khỏi cửa.

Ông tức giận nói: "Ta là lão tử hay là con là lão tử? Hiện tại mọi người đều nói con là đại hiếu tử, ta xem con là bất hiếu tử mới đúng!”

Dung Vĩ thấp giọng nói thầm: "Cũng không biết dỗ ta thêm chút nữa, thuốc không cho ta uống, đây là mong ta chết sao?"

Trong lúc nói chuyện, tầm mắt của ông chuyển qua bát thuốc bên cạnh.

Đưa tay ra, bưng lên, một ngụm trực tiếp uống xuống.

Ông không thể chết!

Đứa con bất hiếu này, không đúng, là đứa con gái bất hiếu này hiện tại lá gan rất lớn, ông phải còn sống trông chừng nó, không để nó chọc thủng bầu trời, chôn vùi toàn bộ cửu tộc An Khánh Vương phủ được.

“Vương gia đã khuyên thế tử chưa? "Trắc phi Bạch thị lúc này đi vào, vẻ mặt lo lắng.

Dung Vĩ nhướng mày: "Khuyên cái gì?”

Bạch thị nóng nảy: "Khuyên thế tử tháo bố cáo xuống, nếu ba tháng tiêu hết tiền, ba tháng sau, An Khánh Vương phủ chúng ta làm sao trả tiền đây?”

Bà quấn khăn tay, vẻ mặt ưu sầu: "Vương gia, ngài cũng phải thuyết phục thế tử chứ, thật sự là không ra gì, làm sao có thể…"

An Khánh Vương giận tím mặt, "Thế tử là người ngươi có thể nói sao? Bạch thị, ngươi nên biết rõ thân phận của mình!”

Bạch thị bị quát lớn, sắc mặt trắng bệch.

Dung Vĩ cười lạnh: "Chiêu nhi là thế tử của An Khánh Vương phủ, ba tháng sau tự có An Khánh Vương phủ lo, không cần ngươi quan tâm.”

Bạch thị nắm chặt khăn tay, rốt cuộc không dám phản bác nữa.

An Khánh Vương: "Mẫu thân và vương phi đâu?”

Bạch thị nhanh chóng trả lời: "Lão thái thái cùng vương phi ở phật đường niệm kinh, vì An Khánh Vương phủ cầu phúc.”

An Khánh Vương quét mắt nhìn bà ta: "Vậy ngươi không có việc gì cũng đi niệm kinh, chuyện trong phủ không liên quan đến ngươi, ít ở chỗ này nói này nói nọ.”

Hốc mắt Bạch thị đỏ lên, cúi đầu, thấp giọng cáo lui: "Vâng…”

Bà ta biết An Khánh Vương tức giận bà ta và lão vương phi thừa dịp ông bệnh nặng, thiếu chút nữa cho thế tử “bệnh chết", lão vương phi là mẫu thân, ông đương nhiên không thể nói gì, tức giận đều nhắm vào Bạch thị.

Nhưng Bạch thị cũng cảm thấy ủy khuất.

Dưới tình huống bí mật sắp bại lộ, không phải Dung Chiêu chết thì là cửu tộc An Khánh Vương phủ toàn bộ chết, Dung Chiêu dù sao cũng phải chết, bọn họ chỉ có thể bảo toàn vương phủ.

Hiện tại, thế tử dương danh, chỉ một ngày toàn bộ người trong kinh thành đều biết.

Nhưng dưới thanh danh "hiếu tử" này là lửa cháy dầu sôi, nguy hiểm cực hạn.

Không nói đến dưới sự chú ý của vạn người, giới tính của Dung Chiêu bại lộ thì làm thế nào?

Chỉ nói ba tháng sau, An Khánh Vương phủ làm sao lấy ra được mười vạn lượng bạc trắng?

Không phải mười lượng, đó là mười vạn lượng a!

Mấy năm nay An Khánh Vương ẩn nấp, sản nghiệp vương phủ cũng rơi rụng, căn bản không có bao nhiêu tài sản.

Nói rõ?

Phải nói rõ như thế nào?

Hiện tại tứ đại thân vương đều không có động tĩnh, rõ ràng là đang canh lửa, chờ xem An Khánh Vương phủ bọn họ tự đào mộ!

Bạch thị nghĩ đến đám đại phu nối liền không dứt chạy tới cửa, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, trái tim tựa như bị bóp chặt, lo lắng hãi hùng.



Thế tử An Khánh Vương phủ im hơi lặng tiếng bỗng nhiên nổi tiếng, trong vòng một ngày ngắn ngủi dương danh trong ngoài kinh thành, tin tức thậm chí dọc theo trạm dịch, đại lộ, truyền tới địa phương bên ngoài kinh thành.

Mười vạn lượng bạc trắng!

Thời đại này một lượng bạc đã đủ cho gia đình bình thường ở kinh thành chi tiêu một tháng, nông dân trồng trọt một mẫu đất, thu hoạch cả năm cộng lại, khấu trừ thuế cũng chỉ được mấy trăm văn.

Còn là do triều đình không hà khắc với nông dân mới kiếm được chừng đó.

Mười vạn lượng bạc trắng là khái niệm gì có thể tưởng tượng được.