Mạt Thế: Bạn Trai Tôi Là Lính Gác Cấp Thần

Chương 42

Cửa biệt thự bị mở ra, nam nhân trung niên buổi sáng chào hỏi cùng Tô Vi nhìn thấy ba người đi đến, thần sắc khựng lại.

“Chào bác, chúng cháu đến chơi.” Doãn Tĩnh nói.

“Sáng nay bác mời chúng cháu tới làm khách.” Tô Vi bổ sung.

Nam nhân trung niên:……

“Chào các cháu, vào đi.” Duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười, nam nhân trung niên nghiêng người tránh ra.

Tô Vi ôm mèo con trong lòng ngực đi theo phía sau Doãn Tĩnh.

Kết cấu của biệt thự đều giống nhau, duy nhất không giống nhau đại khái chính là trang hoàng. Chỗ gần cửa để một biệt thự cho mèo, bên trong có một con mèo mẹ.

Phía trước l*иg sắt có một người phụ nữ đầu tóc bù xù đang ngồi, thoạt nhìn tầm 40 tuổi, “Một, hai, ba, bốn……”

“Một thai bốn con?” Tô Vi thấu lên tò mò dò hỏi.

Người phụ nữ bị hoảng sợ, cô hoảng hốt hoàn hồn, tựa hồ sau đó mới nhìn thấy ba người. Tầm mắt cô hạ xuống, nhìn thấy mèo con Tô Vi ôm trong lòng ngực, “Năm.”

Một thai năm con.

Nhưng trong l*иg sắt chỉ có một con mèo mẹ, căn bản là không có mèo con.

“Cô mang đi?” Người phụ nữ ngước mắt nhìn về phía Tô Vi.

Cô thoạt nhìn thần sắc có hơi chút mệt mỏi, màu da lộ ra một cỗ tái nhợt. Ánh mắt hoảng hốt, khi nói chuyện cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm Tô Vi.

“Đây là vợ bác, sau mạt thế vẫn luôn như vậy.” Trên mặt nam nhân trung niên lộ ra đau lòng cùng bất đắc dĩ.

Hắn đi qua, ôn nhu vỗ vỗ mu bàn tay người phụ nữ, “Em à, bọn họ là hàng xóm.”

Người phụ nữ nhìn thấy nam nhân tới gần, hai tròng mắt tức thì trợn to, sau đó đứng dậy nhanh như chớp liền chạy vào căn phòng ở lầu một.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng đóng lại.

Trên mặt nam nhân trung niên lộ ra bất đắc dĩ, “Cô ấy không thích gặp người lạ.” Nói xong, nam nhân tiếp đón ba người ngồi xuống, “Bác tên Thạch Nham, trước kia là giám đốc ngân hàng, hiện tại sao,” trên mặt nam nhân lộ ra một tia cười tự giễu, “Đi làm việc nặng nhọc cho người khác…… Bác đi pha trà cho mọi người.”

Người làm việc nặng nhọc không ở nổi loại biệt thự nhỏ này, dựa theo Doãn Tĩnh phỏng đoán, Thạch Nham hẳn là dựa vào lương thực dữ trự trước kia mới có thể đổi được căn biệt thự nhỏ này. Nhưng phí điện nước cũng khá đắt, theo như Doãn Tĩnh quan sát, điện trong phòng này khả năng đã chặt đứt, chỉ dư lại nước còn có thể dùng.

Trong phòng bếp có một cái bếp lò nhỏ không cần điện kiểu truyền thống, còn có một cái ấm nước đã đun đến đen ngòm.

Thạch Nham pha trà cho ba người, là trà hoa lài.

“Hoa nhài này là bác trồng ở trong vườn, rất mới mẻ, nếm thử đi.”

Bởi vì bốn mùa không cân xứng, cho nên chu kỳ nở hoa của thực vật cũng thay đổi.

Cây hoa nhài trong vườn nhà Thạch Nham lại nở cực kỳ xán lạn.

Một người không nộp nổi tiền điện sẽ thông báo tuyển dụng một người khác?

Trà nóng mờ mịt, tầm mắt Doãn Tĩnh cách sương trắng nóng hôi hổi, cẩn thận quan sát đến hết thảy trong phòng, không buông tha bất luận chi tiết gì.

“Thạch tiên sinh, cháu thực thích trang hoàng trong nhà bác, có thể tham quan một chút không?”

Thạch Nham cười nói: “Không thành vấn đề, cứ tùy tiện tham quan.”

Doãn Tĩnh lập tức đứng lên, sau đó đưa một ánh mắt cho Lục Nhưỡng.

Lục Nhưỡng chậm rì rì đứng lên, đi theo Doãn Tĩnh vòng quanh biệt thự.

Trong phòng khách chỉ còn lại Tô Vi và Thạch Nham.

Con mèo con trong lòng ngực Tô Vi đột nhiên nhảy xuống chạy vào trong, sau đó một đầu chui vào trong lòng ngực con mèo mẹ bú sữa.

Con mèo mẹ cũng dịu ngoan liếʍ lông cho nó.

Tô Vi chạy đi vào, duỗi tay ôm mèo con.

Thạch Nham theo sau, ngồi xổm bên người Tô Vi, “Không có việc gì, chỉ con mèo mẹ vừa lúc có sữa, con mèo của cháu muốn uống liền cho nó uống đi.”

Bác không thấy lạ sao?

Trên mặt Tô Vi lộ ra biểu tình này.

Cô gái nhỏ mới mười chín tuổi, trắng nõn như bánh kem. Một đôi mắt trong suốt xinh đẹp, sau mạt thế, đã bao nhiêu lâu không thấy được con ngươi sạch sẽ như vậy?