Mạt Thế: Bạn Trai Tôi Là Lính Gác Cấp Thần

Chương 37

“Lục Nhưỡng, cậu còn chưa có hiểu rõ tình thế sao? Hiện tại là cậu phải quỳ xuống cầu tôi!” Hạ Đầu Nam quơ quơ súng trong tay.

“Cậu từ nhỏ đã ưu tú hơn so với tôi, tôi nơi chốn đều không bằng cậu, ngay cả mạt thế tới cũng là cậu trở thành lính gác trước…… Dựa vào cái gì! Cậu biết không? Thời điểm ba mẹ cậu chết tôi có bao nhiêu cao hứng, Lục Nhưỡng, cậu rốt cuộc cũng có ngày này.”

Cha mẹ Lục Nhưỡng chết, hắn mới mười tuổi.

Hạ Đầu Nam cũng mới mười hai.

Quả nhiên, có mấy người trời sinh chính là xấu.

“Tôi thấy cậu ở trong lễ tang khóc đến thương tâm như vậy, bị sinh hoạt tra tấn mình đầy thương tích, trong lòng tôi miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ. Rốt cuộc, rốt cuộc cũng đến phiên tôi đáng thương cậu……Nhưng, nhưng vì sao, vì sao cậu sẽ biến thành lính gác vậy?”

Mặt Hạ Đầu Nam trở nên vặn vẹo cực độ, “Lục Nhưỡng, chỉ cần cậu vẫn luôn sống tệ hơn so với tôi, tôi sẽ vẫn luôn giúp cậu. Nhưng ai bảo cậu lại sống tốt hơn tôi chứ? Tôi thật sự không vui, tôi quá ghen ghét!”

Tay Hạ Đầu Nam nắm súng bắt đầu không nhịn được run rẩy, “Hiện tại, hiện tại tôi biến thành cái dạng này, đều là bởi vì cậu!”

“Cho nên, cậu muốn gϊếŧ tôi?” Biểu tình Lục Nhưỡng bất biến, ánh mắt lại nháy mắt ảm đạm xuống dưới, khóe môi lộ ra nụ cười mỏng lạnh, “Vì loại lý do này.”

“Cái gì kêu vì loại lý do này! Cậu căn bản là vô pháp lý giải thống khổ của tôi! Cậu có biết một người vĩnh viễn sống ở dưới bóng ma của người khác có bao nhiêu thật đáng buồn không?”

Tàn tật, là một cọng rơm cuối cùng áp suy sụp Hạ Đầu Nam.

Lục Nhưỡng cúi đầu, tóc của hắn thật lâu đã không cắt, buông xuống dưới, che đậy mặt mày, cũng che dấu biểu tình trên mặt hắn.

“Tái kiến đi, Lục Nhưỡng.”

Hắn rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa.

Trên mặt Hạ Đầu Nam hiển lộ ra thần sắc điên khùng, hắn mở chốt bảo hiểm ra, đang muốn bóp cò súng, đột nhiên cảm giác ngón tay chính mình không thể động.

Sao lại thế này?

“Thực đáng tiếc, câu trả lời của cậu khiến tôi không hài lòng.”

Lục Nhưỡng thong thả ngẩng đầu, hai tròng mắt hắc trầm một mảnh, giống như mặt hồ tĩnh mịch bên trong núi sâu.

“Cho nên, cậu có thể đi chết rồi.”

Âm thanh ưu nhã ôn nhu, giống như tiếng đàn cello mê người, nhưng lại mang theo triệu hoán của Tử Thần.

Hạ Đầu Nam phát hiện tay của mình không nghe chính mình sai sử, hắn trơ mắt nhìn tay của mình đem họng súng nhắm ngay chính mình.

Hạ Đầu Nam trừng lớn mắt, đầy mặt hoảng sợ.

Hắn thậm chí đều bị sợ tới mức đái ra quần.

Lục Nhưỡng đứng ở cách đó không xa, cúi đầu nhìn về phía một mảnh thấm ướt trên mặt đất kia.

“Cậu, cậu rốt cuộc là thứ gì!” Hạ Đầu Nam phát ra một tiếng gào rống cuối cùng trong sinh mệnh, mang theo cực độ sợ hãi.

“Pằng.” Trong miệng Lục Nhưỡng phát ra một âm thanh ngắn ngủi.

Theo sau, là một tiếng súng vang.

Hạ Đầu Nam, nổ súng tự sát.

-

Gần đây căn cứ thứ ba toả ra một tin tức là: một học sinh của nghiên cứu viên bởi vì không chịu nổi việc biến thành tàn phế, cho nên nổ súng tự sát.

Nghe nói vị học sinh này còn rất được người thầy kia thích, tiền đồ không thể hạn lượng.

Doãn Tĩnh nửa đêm rời giường, nhìn thấy biệt thự nhà mình chợt lóe chợt lóe, còn toả khói trắng, trong lòng cô cả kinh, chẳng lẽ là cháy!

Doãn Tĩnh trực tiếp từ trên lầu hai nhảy xuống, đạp lên ba cây hương của Tô Vi.

Doãn Tĩnh:……

“Cô làm gì?”

“Đưa ấm áp cho chính mình trong tương lai.”

Hạ Đầu Nam đã chết, người tiếp theo chính là cô, trước tiên đốt cho chính mình chút hương.

“Cô dẫm lên hương của tôi.” Tô Vi điểm điểm giày của Doãn Tĩnh.

Doãn Tĩnh:……

Doãn Tĩnh lui lại ba bước, lộ ra ba cây hương bị chính mình dẫm đến nát nhừ.

Tô Vi tiếp tục bày một ít đồ ăn vặt đặt ở phía trước hương.

Cống phẩm cũng không có thể thiếu, phóng nhiều đồ chính mình thích ăn một chút.

Doãn Tĩnh:……