Người Đại Diện Ngốc Nghếch, Dùng Quân Huấn Oanh Tạc Giới Giải Trí

Chương 30: Huấn luyện binh lính (2)

Anh ta vừa mới nói xong một thứ, Tiêu Hòa đã ngăn anh ta lại.

“Cảm ơn, nhưng tôi rất quen thuộc với những đồ luyện tập này, không cần giới thiệu đâu.”

Cô mỉm cười, thấy trong ánh mắt mọi người mang theo sự hoài nghi, cô lập tức hiểu ra, nói thẳng: “Thế này đi, tôi chạy một lần trước, mọi người xem giúp tôi có phạm lỗi nào không nhé.”

Nói xong, trước ánh mắt nghi ngờ của mọi người, cô quay người trở về điểm xuất phát.

Hơi khom lưng.

Ngồi xổm xuống.

Ánh mắt dần dần sâu lắng lại.

Giây tiếp theo, đột ngột xuất phát chạy!

Lao tới trước bức tường cao, nhảy lấy đà, hai tay bắt lấy bức tường, cả người nhấc lên thật cao, nhảy qua bức tường, sau đó tiếp đất.

Động tác nhanh gọn lẹ.

Mái tóc tung bay trên không trung, vẽ ra đường cong xinh đẹp, tất cả phong thái đều thể hiện sức mạnh và kỹ năng.

Đây là một màn trình diễn.

Một màn trình diễn thực sự.

Những người lính vừa rồi vẫn còn sự nghi ngờ, lúc này đồng loạt mở to hai mắt, bị một màn trước mắt làm cho chấn động.

Động tác Tiêu Hòa rất nhanh, thuần thục vượt qua từng màn một, dù là nhảy cao hay là trườn bò, đều vô cùng thành thạo.

Nếu lúc này Hoắc An mà có mặt ở đây, hẳn là sẽ phát hiện, thử thách lúc trước mình vượt qua, đối với Tiêu Hòa mà nói, quả thật chỉ như một bữa ăn sáng.

Chướng ngại vật bốn trăm mét, cô chỉ dùng 1 phút 35 giây là đã hoàn thành xong tất cả!

Chỉ chậm hơn mười giây so với kỷ lục của quân khu!

Trong phút chốc, ánh mắt của tất cả binh lính đều sáng lên!

Tiêu Hòa lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, cả người tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời mới ló dạng.

Cô bước tới, cười hỏi bọn họ:

“Bây giờ có thể bắt đầu luyện tập được rồi chứ?”

Trong lúc Tiêu Hòa đang huấn luyện đội ngũ, công việc ghi hình của đoàn làm phim cũng đang gấp rút tiến hành.

Đây là lần đầu tiên Hoắc An diễn xuất, kỹ năng diễn xuất của cậu ấy cũng không tính là tốt, nhưng vai diễn này đối với cậu ấy mà nói, thật sự chẳng khác nào sao y bản chính, cho nên lúc diễn cũng không quá tốn sức.

Thậm chí có vài cảnh quay còn nhận được lời khen ngợi từ đạo diễn.

Đúng lúc gặp được học trò yếu kém hơn mình, mấy diễn viên chính cũng không tiếc công sức, dốc lòng hỗ trợ.

Một ngày trôi qua, việc quay chụp của cậu ấy tiến hành cực kỳ thuận lợi.

Tiền Tam Thủy vô cùng hài lòng với sự thể hiện của cậu ấy, dạo một vòng trong đoàn làm phim mới phát hiện Tiêu Hòa không ở đây.

Hỏi Hoắc An thử, mới biết được cô đi đâu, lập tức sửng sốt.

“Cô ấy đi tập luyện với binh lính?”

Trên mặt anh ta lộ vẻ hoảng sợ, không nghĩ ra tại sao Tiêu Hòa lại đi làm chuyện này.

“Tư lệnh Hoắc huấn luyện quân đội nghiêm khắc, nhiệm vụ huấn luyện luôn rất nặng nề, rất nhiều binh sĩ cũng thấy không chịu được nổi, thường xuyên ngã xuống vì mệt mỏi. Một cô gái yếu đuối như Tiêu Hòa, sao có thể theo kịp được?”

Ngay cả anh ta, cũng không theo kịp cường độ đó.

Tiêu Hòa mỏng manh yếu đuối, sang bên ấy, cũng không biết phải chịu bao nhiêu cực khổ nữa, khéo bây giờ đã bị huấn luyện đến mức khóc hu hu rồi.

Khuôn mặt Tiền Tam Thủy hiện lên vẻ lo lắng, muốn đi đưa người về.

Hoắc An lại ngăn anh ta lại.

“Không cần đi đâu, thật ra Tiêu Hòa sang bên ấy… Như cá gặp nước vậy.”

Tiền Tam Thủy sửng sốt.

“Hở?”

Nét mặt Hoắc An có vẻ phức tạp.

Cậu ấy nhớ lại hình ảnh mà mình đã nhìn thấy nhân lúc nghỉ ngơi lén đến đó xem thử, lông mày giật giật, hàm ý sâu xa mà nói: “Chị ấy không hề ngã gục, mà là chị ấy huấn luyện binh lính đến mức ngã gục.”

Tiền Tam Thủy: !!!

Cái gì?