Đối Tượng Xem Mắt Trông Dữ Quá Đi

Chương 18

Tào An hỏi Giang Đào buổi tối khi nào tiện để gọi video, Giang Đào tan làm lúc 7 giờ, nếu gọi sớm thì bà chưa ra ngoài, còn nếu gọi trễ thì bà đã trở về.

Thật lòng cô rất muốn nói: Đừng gọi video, gửi tin nhắn là được rồi.

Y tá Tiểu Đào nhìn lên trần nhà thở dài.

Gặp mặt trực tiếp thì cô có thể tận dụng sự chênh lệch chiều cao giữa hai người mà tránh nhìn thẳng vào mặt Tào An, còn khi gọi video, camera điện thoại nhỏ như vậy, họ chỉ có thể nhìn thẳng mặt nhau.

Giang Đào lờ mờ cảm nhận được sự lịch sự của Tào An dường như ẩn chứa sức mạnh. Anh đang từng bước dẫn dắt mối quan hệ giữa hai người phát triển lên một tầng sâu sắc hơn.

Đây là chuyện bình thường, anh theo đuổi cô, vì Giang Đào vẫn chưa thích anh, anh chỉ có thể làm vậy.

Vì Giang Đào đã hứa với Tào An sẽ cố gắng, cô không thể mù quáng trốn tránh vấn đề, vì vậy cô chỉ để suy nghĩ này trong mà không nói ra.

Cô cũng muốn biết, cô sẽ dần dần chống lại sự tấn công thong thả của Tào An, hay là dần dần chấp nhận anh.

Đã đến giờ rồi, Giang Đào cuối cùng lựa chọn ghế sô pha phòng khách để gọi video với anh. Trên bàn trà cô đã dọn xong trái cây, đợi sau khi nói chuyện được một, cô sẽ để điện thoại lên bàn trà, kéo khoảng cách ra một chút để giảm bớt cảm giác áp bức, sau đó vừa ăn trái cây vừa nói chuyện. Như vậy vừa tự nhiên lại còn phân tán bớt một chút sự chú ý.

Hẹn hò xem mắt chính là như vậy, hai người nam nữ xa lạ khi tiếp xúc sẽ hiểu nhau hơn, có nhiều cảm xúc tích cực hơn thì sẽ tiếp tục, còn không thì đề nghị kết thúc.

7 giờ 3 phút, Tào An gửi tin nhắn: [Bây giờ có tiện không?]

Giang Đào: [Tiện chứ, tôi đang xem TV.]

Vài giây sau, cuộc gọi video của Tào An đến.

Bởi vì phòng khách quá yên tĩnh, âm thanh thông báo cuộc gọi video đột ngột vang lên khiến tim Giang Đào đập loạn nhịp, giống như giáo viên khó tính nhất trường cấp 3 đột nhiên yêu cầu cô giải một bài toán khó mà cô thậm chí còn không làm được.

Giang Đào khẽ cắn môi, đặt điện thoại dựa vào hộp khăn giấy, cô ngồi xổm xuống trước bàn trà, hơi mỉm cười, ấn nút chấp nhận.

“Cuộc gọi được kết nối. Nửa thân trên của Tào An xuất hiện ở màn hình, tóc cắt ngắn gọn gàng, mặc áo len màu đen, có lẽ do ánh đèn nên tối nay nhìn anh trắng hơn một chút. Nhưng sự thay đổi này không ảnh hưởng chút nào đến khí thế mạnh mẽ của anh.

Đôi mắt hẹp dài của anh nhìn cô, Giang Đào lại cảm thấy mình như đang bị sói dữ nhắm làm con mồi, tuy không nguy hiểm, nhưng quá kích động khiến cô hoảng sợ muốn chạy trốn.”

Cô vội vàng nhìn về phía sau anh: “Anh ở khách sạn sao?”

Tào An: “Ừ, hiệp hội sắp xếp hai người ở chung một phòng.”

Màn hình chuyển thành camera sau, trong một căn phòng nhỏ dành cho khách có hai chiếc giường đơn, một chiếc giường trống không, còn giường kia thì có một người đàn ông mập mạp đang ngồi xổm bên cạnh soạn hành lý.

Giọng nói của Tào An truyền đến: “Đây là chú Tôn ở cùng tôi, cũng là người thành phố chúng ta.”

Chú Tôn ngẩng đầu lên, cười vẫy vẫy tay về phía này: “Đối tượng yêu đương của Tiểu Tào đúng không? Yên tâm, mấy ngày nay chú sẽ trông chừng Tiểu Tào cho cháu!”

Giang Đào:……

Tào An quay lại camera, nhìn Giang Đào đang xấu hổ đỏ mặt nói: “Cúp máy trước đã, tôi ra ngoài tìm chỗ rồi gọi lại sau.”

Giang Đào gật gật đầu.

Đối tượng yêu đương và đối tượng xem mắt có hai nghĩa hoàn toàn khác nhau!

Cô còn đang lúng túng về cuộc gọi video ngắn vừa rồi thì Tào An gọi lại.

Giang Đào kết nối.

Lúc này Tào An đang đứng trước đài nước bên ngoài sảnh của khách sạn, ánh đèn xung quanh không đủ sáng nên khí thế của anh lại càng mạnh mẽ hơn, anh khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài áo len.

“Chú Tôn chỉ nói đùa thôi, cô đừng để ý, tôi đã giải thích mối quan hệ của chúng ta với chú ấy trước khi liên lạc với cô.”

Giang Đào chấp nhận lời giải thích này, rất phù hợp với tính cách của Tào An.

Cô chỉ là thấy hơi kỳ lạ: “Sao lúc đầu anh không ra ngoài?”

Tào An: “Tôi muốn giới thiệu cho cô biết về người cùng phòng với tôi.”

Giang Đào: “Tôi không cần biết chú ấy.”

Đừng nói chỉ là bạn cùng phòng ba, bốn ngày, ngay cả bạn thân của Tào An cũng không cần thiết, hai người còn chưa tới mức đó.

Tào An cười: “Không hiểu thật sao?”

Tuy là một câu hỏi, nhưng giọng điệu thoải mái, như thể chỉ là một lời đáp lại, không cần câu trả lời.

Trái tim của Giang Đào đập bình bịch, nghĩ đến mấy lời nói chuyện phiếm của bà cô về mối nguy hiểm tiềm ẩn của những người đàn ông hay đi công tác.

Cô vô cùng xấu hổ: “Không phải anh báo cáo mọi chuyện với tôi chỉ vì bà ngoại hỏi anh về chuyến công tác chứ? Thực sự không cần đâu. Bà ngoại chỉ thích nghĩ nhiều thôi.”

Tào An: “Không liên quan gì đến bà ngoại, tôi học từ bố tôi, ông ấy mỗi lần đi công tác đều sẽ báo cáo với mẹ.”

Giang Đào: “…. Mối quan hệ của họ khá tốt.”

Trái cây bắt đầu phát huy công dụng, Giang Đào ôm đĩa trái cây vào lòng, bên trong là dâu tây đỏ tươi, tuy nhỏ nhưng chín mọng rất ngon, cắn một miếng là vừa miệng.

Sau khi ăn một quả, cô nhận ra Tào An vẫn đang nhìn mình ăn, Giang Đào không còn cách nào khác đành hỏi: “Ở đó có ấm hơn không?”

Tỉnh lỵ nằm ở phía nam của thành phố Đồng.

Tào An: “Không khác biệt lắm. Cô thích ăn dâu tây sao?”

Giang Đào: “Không hẳn, mùa nào cũng có trái tôi thích.”

Tào An: “Bà nội tôi trước kia vốn thích trồng rau, trong nhà cũng trồng mấy loại cây ăn quả như táo, anh đào, hồng, khi nào chín tôi đem cho cô ăn thử, ngon hơn so với mấy trái mua trong các cửa hàng.”

Giang Đào: “Nhà anh chắc là rất rộng.”

Bà ngoại cũng có ước mơ trồng rau, nhưng tiếc là ở nhà không có đất trồng.

Tào An mỉm cười, rõ ràng là được cô y tá nhỏ chọc cười, nhưng bởi vì ngũ quan và khí chất của anh, lại ở trong bóng tối nên trông anh có vẻ hung dữ.

“Nhà của ông nội tôi rất lớn, nhưng tôi ở căn hộ trong tiểu khu, cũng không có đất.”

Giang Đào cảm thấy rằng đề tài này có hơi sai sai, như thể cô muốn biết lai lịch của gia đình họ.

Cô quay sang một bên: “Anh đi tập huấn như vậy, còn hạng mục ở công viên Minh Hồ thì sao? “

Tào An: “Đã sắp xếp hết rồi, mấy ngày nay không có tôi cũng không sao.”

Giang Đào: “Khá là tự do nhỉ.”

Tào An: “Cũng sẽ có lúc bận rộn. Bà ngoại không có nhà sao?”

Giang Đào: “Bà ra ngoài đi nhảy rồi, khoảng tám giờ mới về. Ngày mai mấy giờ anh sẽ đi tập huấn, anh có muốn đi ngủ sớm không?”

Tào An: “Được, tối mai gặp.”

Giang Đào như trút được gánh nặng, liếc nhìn Cao An lần cuối trước khi cúp video. Cô thấy anh đang cúi đầu, không chắc là anh có đang nhìn cô hay không, hay là do màn hình bị đứng.

Giang Đào đã kiểm tra rất kĩ, đảm bảo rằng áo len và áo khoác của cô được che rất cẩn thận, tuyệt đối không để lộ bất cứ thứ gì không nên lộ, dù chỉ là hình dáng hay đường nét.

Tào An đã gửi tới một bức ảnh khác.

Trong bức ảnh, một cụ bà có chiều cao ngang với bà ngoại đang hái quả anh đào, khi biết có người lén chụp ảnh mình thì bà nhìn sang mỉm cười, nét mặt rất phúc hậu.

Giang Đào đã nhìn thấy những bức ảnh cũ của ông bà Tào An khi họ còn trẻ, cô biết bà cụ trong tấm hình này là bà của anh.

Tào An: [Có hơi giống bà ngoại không?]

Giang Đào: [Cả hai đều thích cười, nhưng bà ngoại thì hoạt bát hơn, còn bà của anh thì trông điềm đạm hơn.]

Tào An: [Đúng vậy, bà nội cũng có tính cách như cô, nghe nói lúc đầu bà cũng sợ ông tôi.]

Giang Đào chậm chạp không trả lời lại.

Tào An: [Chúc ngủ ngon.]



Ngày hôm sau, Giang Đào rời bệnh viện lúc 8 giờ tối. Cô không muốn về nhà để bà ngoại biết cô liên lạc với Tào An, nên cô gọi anh trong lúc chờ xe buýt bên đường.

Tào An đang ngồi trước bàn làm việc trong phòng khách sạn, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng buông lỏng hai cúc, lộ ra xương quai xanh và một mảnh nhỏ trước ngực.

Nhưng tác động là khá lớn.

Giang Đào quay đầu giả vờ nhìn xem xe buýt đến chưa.

Tào An: “Mới tan ca?”

Giang Đào: “Đúng rồi, anh…”

Đột nhiên bên phía anh có một âm thanh nôn mửa vang lên.

Tào An nhìn phòng tắm một cái, giải thích: “Tiệc liên hoan tối nay chú Tôn uống nhiều quá, tôi vừa đỡ chú ấy vào phòng, bây giờ có hơi nóng.”

Giang Đào không thân quen với anh như vậy, vì vậy cô nói dối: “Không sao, xe của tôi tới rồi, lần sau chúng ta nói chuyện nhé?”

Tào An: “Được, đi đường cẩn thận.”

Giang Đào mỉm cười.

Trước khi xe đến, cô ngồi trên băng ghế và lướt điện thoại.

WeChat hiện lên một tin nhắn mới.

Tào An: [Tôi không thích uống rượu, trong tiệc tối chỉ uống một ly bia để ứng phó thôi, người khác cũng sẽ không tiếp tục rủ tôi uống.]

Giang Đào: [Bình thường, tôi hiểu.]

Tào An: [Tôi đi xem chú Tôn.]

Giang Đào không trả lời lại.

Xe buýt đến, bên trong còn ghế trống, Giang Đào chọn một chỗ ngồi xuống, khi gần đến trạm dừng, Tào An gửi một bức ảnh, chú Tôn nằm trên giường bên cạnh, mặt đỏ bừng, và chú ấy đã ngủ say.

Giang Đào:???

Cô không muốn nhìn thấy ông chú béo tuổi trung niên say xỉn chút nào.

Tào An thu hồi tấm ảnh rồi nhắn: [Chứng minh người vừa rồi trong phòng tắm chính là chú Tôn.]

Giang Đào: [Tôi không nghi ngờ gì cả.]

Tào An: [Tôi luôn cảm thấy cô không vui lắm.]

Giang Đào dừng một chút: [Không liên quan gì đến anh, chỉ là âm thanh nôn mửa có chút ảnh hưởng tâm trạng của tôi.]

Tào An: [Ngày mai tôi sẽ ra ngoài.]

Giang Đào đồng ý, cô không muốn bị người lạ nghe thấy 2 người nói chuyện với nhau.

Sau khi bà đi ngủ, Giang Đào đã nói với Phương Nhụy về sự tiến triển của cuộc xem mắt: “Anh ấy có vẻ rất thích gọi video.”

Phương Nhụy: “Đấy là bởi vì cậu xinh đẹp đó. Nếu người chồng trong mơ của tớ mỗi ngày sẵn sàng gọi video với tớ, ngay cả khi anh ấy chỉ nhìn một cái, chỉ nói một câu, tớ cũng sẽ thấy vui cả ngày.”

Giang Đào: “Chồng nào?”

Phương Nhụy: “Cậu đáng ghét thật. Nói tiếp về ông trùm Tào đi, cậu ghét anh ấy như vậy à?”

Giang Đào: “Không phải tớ ghét anh ấy, nhưng video call không dễ như gửi tin nhắn.”

Phương Nhụy: “Tớ hiểu mà, ông trùm Tào biết cậu sợ anh ấy, càng sợ nên anh ấy càng tạo cơ hội để gặp mặt nhau, nếu không thì mãi mãi cậu vẫn không quen mặt của anh ấy.”

Giang Đào:……



Vào buổi trưa, Giang Đào đợi bà ra ngoài trước, sau đó gọi video với Tào An.

Lần này Tào An đang mặc một bộ âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng.

Giang Đào lại bị ngạc nhiên, ánh mắt dời đi nhìn phía sau anh: “Anh đang ở khách sạn sao?”

Tào An: “Ừ, buổi sáng tôi đi tham quan một công ty, vừa mới trở về.”

Giang Đào: “Những người khác đâu?”

Tào An: “Bọn họ đi liên hoan, tôi không có hứng thú, lát nữa đi tới nhà hàng của khách sạn ăn.”

Giang Đào hiểu rằng anh đang cố gắng tìm một nơi yên tĩnh để gọi video với cô, tránh không để âm thanh nào ảnh hưởng xấu đến tâm trạng lọt vào.

Giang Đào nhìn mặt anh, không biết là thật sự nhìn quen hay là mềm lòng, kỳ thật cô cảm thấy ngũ quan Tào An không còn hù người như lần đầu gặp mặt. Kết hợp với bộ vest này, cô thậm chí còn nhận ra anh có chút ngầu.

“Tối mai anh về sao?” Cô nhìn cổ áo anh hỏi.

Tào An: “Ừ, mười giờ đến nhà ga, cô có muốn ra ngoài ăn khuya không?”

Giang Đào nhìn anh một cái.

Nếu cô thực sự có thể ra ngoài ăn tối với anh vào lúc 10 giờ đêm, chắc anh trực tiếp chuyển mối quan hệ sang chính thức.

Tào An mỉm cười: “Cô không đi ăn khuya cũng không sao, tôi mua ít đặc sản cho bà ngoại, đưa đến cửa nhà cô nhé?”

Giang Đào: “Anh nhất định phải đưa vào tối mai sao?”

Cao An không nói gì, chỉ nhìn cô.

Giang Đào:……

Cô nhanh chóng chuyển sang camera phía sau, để đôi mắt sói dữ của anh xem TV của cô.

Màn hình vang lên một tiếng cười trầm thấp ngắn ngủi.

Giang Đào nhìn về phía màn hình.

Tào An có lẽ cảm thấy cô không dám nhìn vào mặt anh nên đã hạ điện thoại xuống, khiến Giang Đào nhìn thấy ngực anh bị áo vest đen ôm sát.

Nếu áo bó quá chặt có thể sẽ gây phản cảm, còn nếu rộng thùng thình sẽ không thể hiện được cơ bắp cuồn cuộn và sức mạnh đáng kinh ngạc của anh.

Lần đầu tiên Giang Đào hiểu hai từ “cấm dục.”

Ai cũng có thể nhìn ra trong người của người đàn ông này có dụ/c vọng mãnh liệt, nhưng lại được lý trí kiềm chế, giống như bộ đồ đen kia.