Đối Tượng Xem Mắt Trông Dữ Quá Đi

Chương 17

Chiếc xe Jeep màu đen dừng lại trước tòa nhà số 5, ngay khi Giang Đào vừa tháo bịt mắt ra, Tào An hỏi: “Ngày mai cô được nghỉ, có kế hoạch gì chưa?”

Giang Đào lắc đầu, ngày mai là ngày làm việc, bạn bè đều phải đi làm.

Tào An: “Vậy giữa trưa chúng ta ra ngoài ăn nhé?”

Giang Đào đã không còn lo lắng như 2 lần mời cơm trước, cô cười nói: “Được ạ.”

Tào An: “Kêu bà ngoại đi cùng chúng ta luôn.”

Giang Đào: “Không cần, không cần đâu, ngày thường bà ở cùng với các bà trong nhóm nhảy khá vui.”

Hai người đang nói chuyện thì bà ngoại từ trong đi ra, trên tay bà cầm theo bữa sáng tự bà chuẩn bị cho Tào An – hai quả trứng gà ngâm tương đựng trong túi zip.

Tào An lên tiếng mời bà ngoại cùng đi ăn.

Bà ngoại tươi cười nói: “Hai đứa đi ăn đi, bà không muốn làm bóng đèn đâu.”

Giang Đào lườm dỗi bà ngoại rồi đi vào nhà trước.

Bà ngoại đứng bên ngoài nói chuyện phiếm với Tào An: “Bà nghe Tiểu Đào nói thứ 3 này cháu sẽ tham gia lớp tập huấn ở tỉnh lỵ đúng không?”

(*) Tỉnh lỵ: trung tâm hành chính của một tỉnh.

Tào An: “Đúng ạ, cháu sẽ đem về cho bà một ít đặc sản.”

Bà ngoại: “Nói làm như bà chỉ nghĩ tới quà vậy, thế bao giờ cháu về?”

Tào An: “Buổi chiều thứ 6 cháu có cuộc họp, chiều tối mới về ạ.”

Bà ngoại: “Chạy tới lui thật vất vả, ngoại trừ buổi tập huấn này, bình thường cháu cũng đi lại nhiều như vậy sao?”

Tào An cười cười: “Không sao ạ, nhà của cháu cũng thường xuyên nhận các công trình ở thành phố lân cận, cho dù có tới công trình thì cũng có thể lái xe đi về trong ngày.”

Bà ngoại: “Vậy thì tốt, nghe nói làm nghề của cháu thì phải đi nhiều nơi.”

Tào An: “Chuyện này thì đúng là có ạ, nhưng thành phố của chúng ta lớn như vậy, hơn nữa cháu cũng là người địa phương ở đây, bà cứ yên tâm.”

Bà ngoại hài lòng vỗ vỗ cánh tay của anh, trong ánh mắt như hiện lên một tia suy nghĩ ‘trong lòng hiểu rõ mà không nói ra’.

Khi Giang Đào tỉnh dậy đã là buổi tối, hai bà cháu vừa ăn vừa trò chuyện.

Bà ngoại: “Bà vừa hỏi thăm, Tiểu Tào nói cậu ấy không đi công tác nhiều.”

Giang Đào: “Bà nghĩ xa quá rồi.”

Bà ngoại: “Đương nhiên rồi, cháu là cháu gái duy nhất của bà, nhà Tiểu Tào giàu có, nếu thường xuyên đi công tác sẽ rất dễ phát sinh vấn đề.”

Giang Đào suy nghĩ một lúc rồi nói: “Một người đàn ông có học hay không thì cũng không có liên quan đến việc anh ta có tiền hay không có tiền, có hay không có những quan hệ xung quanh. Như bác sĩ trong bệnh viện đi, công việc bận rộn, có người thường xuyên thay đổi người yêu, có người tập trung vào công việc hết giờ liền về nhà. Suy cho cùng, vẫn là người ta chọn sống đàng hoàng hay không.”

Bà ngoại: “Vậy cháu cảm thấy Tiểu Tào là loại người nào?”

Giang Đào cúi đầu ăn cơm, bà ngoại liền thúc giục nhiều lần cô mới bất đắc dĩ nói: “Anh ấy thì chắc là người có kỷ luật đi.”

Nếu một người đàn ông chấp hành nghiêm túc việc phân loại rác và luật giao thông, mặt mũi “ông trùm” nhưng luôn lịch sự với người khác lại được xếp vào loại người không đáng tin cậy, thì cô không biết nên đánh giá nhân phẩm đàn ông như thế nào mới đúng nữa.



Hôm nay Tào An dẫn Giang Đào đi ăn bò bít tết, giờ cao điểm cuối tuần, nhà hàng nào cũng phải xếp hàng, may mà họ đến khá sớm.

Vẫn như thường lệ, có vài người qua đường bị khí thế của Tào An dọa sợ, cũng có người sau khi khϊếp sợ sẽ trộm ra hiệu cho bạn bè hoặc người thân nhìn qua Tào An.

Giang Đào đã cùng anh hẹn hò vài lần, cô đã quen với ánh mắt này, trong lòng càng khâm phục Tào An hơn.

Nếu cô có khuôn mặt hung dữ, không có bạn bè từ khi còn nhỏ, người lạ thì sợ cô mà chỉ trỏ, có thể cô chẳng còn tí dũng khí nào mà bước ra ngoài đường.

Ngược lại, Tào An hiểu hết, anh sẽ cố gắng tránh làm ảnh hưởng tới cuộc sống người khác, nhưng anh không trì hoãn việc học hành, sự nghiệp và cả cuộc sống của riêng mình chỉ vì những cái nhìn của họ.

Giang Đào cảm thấy nội tâm của anh cũng mạnh mẽ như cơ thể anh.

“Cô có thích xem phim không?” Tào An hỏi khi bữa ăn gần xong.

Giang Đào: “Có chứ, gần đây có phim nào hay không?”

Tào An mở giao diện app mua vé xem phim đưa cho cô xem.

Điều này có nghĩa là anh muốn rủ cô đi xem phim.

Không có phim hay, Giang Đào lựa chọn cũng khá khó, một bộ phim dài ít nhất 90 phút, vì vậy cô phải chọn một bộ phim thú vị, không thì sẽ bị nhàm chán.

Tào An: “Nếu không có phim cô thích thì không cần gượng ép, lần sau ta đi cũng được nếu có phim hay.”

Giang Đào cười gượng: “Vậy để lần sau đi, đi hôm nào cũng như nhau mà.”

Tào An: “Đúng là như nhau, chỉ là tôi muốn tìm việc gì đó để làm.”

Xét cho cùng thì rạp phim dường như là nơi hẹn hò của các cặp đôi.

Giang Đào tò mò hỏi: “Anh thường làm gì vào những ngày nghỉ?”

Tào An: “Cùng ông đánh cờ, câu cá, leo núi, đọc sách, rèn luyện sức khỏe các loại, đôi khi thì rửa xe.”

Giang Đào nghĩ về chiếc xe Jeep màu đen của anh, quả thật mỗi khi cô nhìn thấy nó, nó đều rất sạch, chiếc xe to như vậy, không biết Tào An phải mất bao lâu mới rửa sạch nó.

Nhưng trong các sở thích của anh, ngoại trừ đọc sách thì Giang Đào thật sự không thấy bất kì sở thích nào là phù hợp với anh.

“Vậy cô làm gì?” Tào An hỏi.

Giang Đào cười: “Chủ yếu là đi mua sắm, ăn uống, xem phim với bạn bè hoặc đi ra ngoài cùng bà ngoại.”

Tào An: “Tôi cũng xem phim, nhưng thường là xem trên mạng, có người rủ thì đi mới ra rạp xem thôi.”

Giang Đào lại tò mò: “Đúng rồi, có ai rủ anh đi chơi không?”

Hồi đại học anh thuê phòng một mình, lại là người cô độc, các bạn học khác không rủ anh đi chơi, chẳng lẽ có cô gái nào dám theo đuổi anh sao?

Tào An: “Không có, ý tôi là, nếu có bộ phim nào mà cô thích, tôi rất vui được cùng cô đến rạp phim.”

Giang Đào:……

Cô cầm lấy ly nước, cúi đầu uống nước trái cây.

Tào An: “Hay là lát nữa đi leo núi đi? Hôm nay thời tiết không tệ.”

Giang Đào: “Núi nào vậy?”

Tào An: “Tùng Sơn, trên đó có một tượng phật lớn.”

Giang Đào: “À, nơi đó, lần trước tôi đến là năm tôi tốt nghiệp trung học, đã lâu không đi rồi.”

Tào An: “Mấy năm nay thành phố đã sửa sang lại, có thêm một số trò chơi giải trí, có thể coi là một điểm thu hút khách du lịch của thành phố chúng ta.”

Giang Đào bắt đầu thấy hứng thú: “Vậy thì đi leo núi đi, lâu rồi tôi không vận động.”

Thành phố Đồng rộng lớn, cách trung tâm thành phố 1 giờ lái xe là đủ đến bất kì danh lam thắng cảnh xung quanh.



Lúc 1 giờ rưỡi, Tào An đậu xe chiếc xe Jeep của mình ở bãi đậu xe bên ngoài khu thắng cảnh Tùng Sơn.

Núi Tùng Sơn cao 800 mét, là núi cao nhất xung quanh thành phố Đồng, ở đây có một bức tượng Phật lớn được xây dựng trên sườn núi, từ dưới chân núi cũng có thể nhìn thấy rõ.

Mặc dù có nhiều điều thú vị được thêm vào khu thắng cảnh, nhưng mùa này hầu hết cây cối vẫn trơ trụi, không có nhiều khách du lịch tham quan, đa phần họ tới đây để leo núi.

Hai người đều mặc đồ thường, đi giày thể thao, Tào An lấy trong cốp xe ra hai chai nước bỏ vào túi xách, tay kia cầm máy ảnh rồi lên đường.

Thể chất Giang Đào không kém, làm y tá thì mỗi ngày trung bình bước đi ít nhất cũng phải hàng chục nghìn bước, đó cũng là một loại tập thể dục.

Sau khi leo hết một quãng đường dài đến tượng Phật, Giang Đào mệt mỏi rã rời, cô ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

Tào An vặn nắp chai đưa nước cho cô.

Giang Đào mỉm cười, người vẫn thở hổn hển.

Cô ý tá nhỏ hai gò má ửng hồng, đôi mắt trong veo sáng ngời, cổ hơi ngửa lên uống nước, đường viền cổ thon thả.

Tào An nhìn sang một bên.

Giang Đào đã uống xong.

Tào An cầm lấy bình nước trên tay cô, cho vào túi xách để chút nữa đi tiếp.

Vì cô không dám nhìn thẳng vào anh nên Tào An có rất nhiều cơ hội để quan sát người đang hẹn hò với mình. Chẳng hạn như đôi môi vừa uống nước của cô đỏ hồng hơn bình thường, căng mọng mềm mại.

“Tôi qua bên kia xem một chút đi.”

Giang Đào chỉ về phía trước và nói.

Tào An gật đầu, rồi lấy máy ảnh ra.

Giang Đào có chút bối rối, nhưng khi cô đi về phía lan can, phát hiện Tào An không đi theo, cô giả vờ tùy ý quay đầu lại, thấy anh chụp cảnh ở xa, Giang Đào lập tức thả lỏng.

Nhưng không lâu sau, Giang Đào nhận ra cô không hiểu lầm, Tào An quả nhiên chụp ảnh cô.

Sau khi đi vòng quanh tượng Phật, Giang Đào trở lại bên cạnh Tào An.

Tào An: “Cô còn muốn tiếp tục leo không?”

Giang Đào: “Tôi mệt rồi, sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc tôi ngày mai, nếu anh muốn leo lên trên, tôi ngồi đây và chờ anh.”

Tào An: “Không cần đâu, cùng nhau đi xuống đi.”

Những bậc đá ở đây cao ba, bốn trăm mét, có chỗ bằng phẳng, có chỗ dốc đứng, Giang Đào phải dùng một tay bám vào lan can bên cạnh.

Tào An: “Nếu cô sợ, tay trái cô có thể bám vào tay tôi.”

Anh giơ tay lên.

Sau khi lên được núi, Giang Đào thấy mệt lắm rồi, hiện tại bắp chân cô còn hơi run, cô có thể tự dựa sức mình để đi xuống núi, nhưng tốc độ rất chậm.

Cô chấp nhận lời đề nghị của Tào An và nắm lấy cánh tay anh.

Sự thật chứng minh, cánh tay anh rất dày dặn, muốn nắm chắc hoàn toàn phải tốn thêm chút sức.

“Vậy để tôi giúp cô.”

Tào An trở tay lại nắm lấy cổ tay cô, cách ống tay áo, anh dùng lực vừa phải giúp Giang Đào giữ thăng bằng cơ thể một cách ổn định mà không làm đau cô.

Giang Đào có một cảm giác khó giải thích, nó giống như lan can bên tay phải bị sập, còn Tào An thì kịp thời kéo cô trở lại nơi an toàn.

Khi đến đoạn đường bằng phẳng, Tào An lập tức buông tay cô ra, đưa cho cô một chai nước, mọi chuyện xảy ra rất tự nhiên.



Giang Đào về nhà đã hơn 4 giờ chiều.

Bà ngoại cười hỏi: “Cháu đi xem phim à?”

Giang Đào gục xuống ghế sô pha: “Cháu đến Tùng Sơn để leo núi.”

Lúc leo núi không thấy mệt lắm, ngồi trên xe lâu như vậy nên khi bước xuống chân cô nặng nề và nhức mỏi, nhưng cô thấy trong lòng rất vui, không hề hối hận.

Bà ngoại: “Xem ra hai đứa đến nơi đó rất tốt.”

Giang Đào: “Ở cạnh nhau vẫn là không có gì nói.”

Bà ngoại: “Cháu cảm giác là được, nói nhiều hay ít không quan trọng, chẳng phải cháu ở trước mặt bà vẫn hay lải nhải đó thôi.”

Giang Đào không tỏ ý kiến, nói thế nào nhỉ, so với kiểu hẹn hò nhàm chán buộc phải tìm chuyện để nói với nhau, kiểu kiềm chế của Tào An lại thoải mái hơn.

Sau khi nghỉ ngơi đủ, Giang Đào đi tắm, lúc cô đang sấy tóc, cô nhận được bức ảnh mà Tào An chụp hôm nay.

Hai bà cháu dựa vào nhau xem ảnh.

Giang Đào để tóc dài ngang vai, trên núi có gió nhẹ khiến tóc cô tung bay như hiệu ứng chụp ảnh trong studio.

Tóm lại, mọi tấm ảnh Giang Đào trong ống kính của Tào An đều rất đẹp.

Bà ngoại: “Cháu như vậy, Tiểu Tào chịu từ bỏ mới là lạ.”

Giang Đào vừa trả lời tin nhắn Tào An, vừa dỗi dỗi nói với bà: “Bà là bà lão bán dưa.”

Bà ngoại đập đập vai cô: “Tiểu Tào vẫn thật thà hả? Có nhân cơ hội nắm tay không?”

Giang Đào: “Anh ấy không phải loại người như vậy.”

Mỗi khi có cơ hội giúp đỡ cô, anh chỉ nắm cổ tay, cách nhau ba lớp áo.

Bà ngoại rất hài lòng, bà đi vào bếp trông chừng nồi canh.

Giang Đào tiếp tục trò chuyện với Tào An.

Tào An: [Mai 7 giờ tôi xuất phát, không thể đưa cô đi làm.]

Giang Đào: [Anh cứ yên tâm đi tập huấn đi, tôi không phải lúc nào cũng bắt anh đưa đón đâu.]

Tào An: [Không sao, cứ thoải mái liên lạc với tôi.]



Giang Đào đã lâu rồi không đi xe buýt, bây giờ là 7 giờ sáng, cô chen chúc lên xe buýt đông người, cảm thấy cảnh xô đẩy trước mặt và sau lưng, ngửi thấy mùi không khí trong xe hỗn tạp, lại cảm thấy không quen.

Sau khi xuống xe ở bệnh viện, Giang Đào lấy điện thoại ra động và thấy Tào An gửi cô hai bức ảnh. Một bức là ở cổng soát vé ở nhà ga, một bức là ở chỗ ngồi của anh, cùng với 1 dòng chữ: [Xuất phát.]

Giang Đào: [Bao lâu thì tới nơi?]

Tào An: [5 tiếng nữa, cô đến bệnh viện chưa?]

Giang Đào cũng chụp ảnh ở bệnh viện và gửi đi.

Tào An: [Cô vào đi, buổi tối gọi video.]

Y tá Giang Đào đi về phía trước vừa xem điện thoại, đột nhiên dừng lại.

Video á?