Diệp phu nhân vốn có một tia hy vọng, cuối cùng cũng hoàn toàn từ bỏ suy nghĩa của mình, nàng run rẩy nhìn các loại thuốc trong danh sách, quả nhiên dưới tên của bài thuốc trà gừng đường nâu bồi bổ thân thể là ba chữ “mật khổng tước” đỏ chói.
Cơ tiên sinh luôn cẩn trọng trong việc kê đơn thuốc, dùng mực đỏ đánh dấu các loại thuốc độc.
Mật khổng tước cực độc, Tần Uyển Hề kia làm sao dám?
Nhắc tới Tần Uyển Hề, Diệp phu nhân lại nhớ một chuyện. Sáu năm trước, Tần thị này có lẽ từng sảy thai.
Lúc đó nàng ta đang tuổi cặp kê, nhưng không rõ vì sao thai nghén, hỏi mãi chỉ nói cha đứa trẻ là một thư sinh nghèo.
Hai người tình đầu ý hợp nên đã nảy sinh quan hệ. Ai ngờ thư sinh vô trách nhiệm, thấy nàng có thai liền biến mất.
Diệp phu nhân biết chuyện không thể để lộ, cho nên bí mật mời Cơ tiên sinh đến, kê đơn thuốc phá thai.
Còn an ủi nàng: "Chuyện này trời biết đất biết, ta biết ngươi biết. Chỉ cần ngươi giữ kín, để Cơ tiên sinh giúp ngươi định hình lại thân thể trinh nữ, phu quân tương lai của ngươi sẽ không biết."
Nàng hết lòng nghĩ cho nàng ta, không ngờ nàng ta lại muốn hại nàng.
Ngày xưa gia đình nàng ta sa sút bị lưu đày, đã khóc lóc chạy tới cầu cứu. Vì tình xưa nghĩa cũ nàng mới thu nạp nàng ta.
Không ngờ nàng ta lại có ý đồ như thế, đây không chỉ là vong ơn bội nghĩa, mà là không bằng súc vật!
Bây giờ nghĩ lại, hẳn năm đó nàng ta không uống thuốc phá thai mà lén lấy danh nghĩa tiêu khiển để đến Giang Lâm sinh con.
Mà nhà tổ tiên của Diệp Thừa Trạch chính là ở Giang Lâm. Thì ra từ sớm đã cho con nhận tổ tiên rồi sao?
Vậy tại sao hắn không cho nàng sinh con?
Là muốn nàng chết sớm nhường chỗ cho người trong lòng hắn phải không?
Ỷ Thuý khóc nức nở, vừa khóc vừa nói: "Phu nhân, có nên báo với cữu lão gia không?"
Diệp phu nhân xua tay: "Đại ca vì nạn thổ phỉ Tây Nam mà mất ăn mất ngủ, ngươi hãy giấu kín chuyện này đi, ngoài ngươi và ta cùng Y Hồng, không được để cho ai biết chuyện này.”
Ỷ Thuý chậm rãi gật đầu, thầm thương cảm cho phu nhân.
Nàng là trưởng nữ của Đại tướng quân, lão phu nhân lại là nhất phẩm do Hoàng thượng phong.
Dù Đại tướng quân đã mất song uy vẫn còn, làm sao hắn dám làm những chuyện đó?
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói nói: "Phu nhân, Đường thiếu gia đến thăm người và tiểu thiếu gia".
Nếu là trước đây, Diệp phu nhân nhất định sẽ mỉm cười hớn hở khi nghe đến cái tên Diệp Ky Sâm.
Sau khi thành thân chín năm vẫn không có con, nàng thực lòng coi Diệp Ky Sâm như con ruột của mình. Từ khi hai tuổi được đón về phủ, suốt ba năm ăn uống, sinh hoạt của hắn được nàng chăm sóc tỉ mỉ từng li từng tí.
Mỗi lần nhà ngoại gửi đồ ngon hiếm lạ cũng ưu tiên cho đứa cháu trai này trước. Lúc đó nàng còn nghĩ nếu cả đời không có con, nàng nhận hài nhi này làm con nuôi cũng được.
Hồi đó, đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ, Diệp lão gia mang về nói là để bầu bạn với nàng.
Bây giờ biết hắn là con ruột của Diệp Thừa Trạch, nàng ghê tởm còn hơn nuốt hàng vạn con ruồi chết.
Sát nhân bất quá đầu điểm địa*, đem thứ đó về nuôi bên cạnh mình, cố ý muốn ghê tởm ta phải không?
*Sát nhân bất quá đầu điểm địa: nghĩa là gϊếŧ người chẳng qua là đầu rơi xuống đất, ý là không có gì ghê gớm cả.
Ỷ Thuý còn chưa biết chuyện này nên hỏi: "Phu nhân, cho phép Đường thiếu gia vào không?"
Diệp phu nhân đang định trả lời thì nghe tiếng lòng của hài nhi đang quấn tã.
"Mẫu thân của Diệp Ky Sâm chính là biểu muội của mẫu thân, biểu muội vờ tổn thương không chịu gả, thực ra là muốn ở bên Diệp Ky Sâm. Phụ thân chết tiệt giữ hắn ta bên cạnh để mai này cho kế thừa tông thất nhà họ Diệp, sợ rằng đã bắt đầu lót đường cho hắn ta rồi. Ai bảo Diệp Ky Sâm là thần đồng nổi tiếng khắp Kinh thành từ lúc sáu tuổi chứ..."
Nghe xong lời này, Diệp phu nhân lạnh nhạt nói: "Không cần, sau này cũng không cho phép hắn đến."
Ỷ Thuý gật đầu, đi ngoài cửa tiễn Diệp Ky Sâm đi.
Ai ngờ Diệp Kỳ Sâm tính khí còn khá lớn, ở ngoài cửa lớn tiếng nói: “Thẩm quả thật có con trai ruột rồi cho nên không cần Sâm nhi nữa, cũng phải, Sâm nhi vốn không phải con ruột của thẩm, thẩm không thương cũng là bình thường.”
Nhũ mẫu ở cửa thuyết phục: “Đường thiếu gia nói thế sẽ làm tổn thương phu nhân, phu nhân mới sinh còn yếu, không thích hợp gặp người. Vả lại, phòng sinh âm khí nặng, thiếu gia là nam nhi, dương khí sẽ xung khắc với phu nhân.”
Diệp Kỳ Sâm nói: “Là như vậy sao? Vậy thôi, thẩm bảo trọng, Sâm nhi sẽ đến thăm hỏi lại sau.”
Nghe đoạn đối thoại, trong lòng Diệp Phi Nhiên cười lạnh một hồi, Diệp Kỳ Sâm này mới sáu tuổi, nhưng lời nói lại già dặn như hai mươi sáu tuổi.
Thực ra hắn cũng đúng là hai mươi sáu tuổi, đây là nam chính trong nguyên tác, trọng sinh mà đến.
Cho nên đó là lý do vì sao hắn có tài năng khác người thường, trọng sinh và mang theo ký ức của kiếp trước, cũng tự nhiên sẽ hỗ trợ Diệp Thừa Trạch một số mưu kế nhất định thành công, cho nên Diệp Thừa Trạch rất coi trọng đứa con trai này.
Trái lại, Diệp Phi Nhiên trong nguyên tác, từ nhỏ sinh ra đã ốm yếu tiều tụy, nhìn cũng không đáng yêu.
Lại thêm hắn đau ốm quanh năm, sách cũng đọc không vào, đến sáu tuổi vẫn chưa khôn lên.
Sự kém cỏi của hắn, tương phản rõ rệt với những thứ tốt đẹp của Diệp Kỳ Sâm, có những phẩm chất này, Diệp Thừa Trạch càng coi trọng đứa con trai này, trực tiếp bỏ qua Diệp Phi Nhiên.
Nếu không phải biểu ca biểu muội thường xuyên đến thăm, còn thỉnh thoảng đưa hắn về sống cùng, Diệp Phi Nhiên sẽ không biết mình bị ép vào cuộc cạnh tranh như thế nào.
Mặt trời lặn về phía Tây, Diệp Thừa Trạch cuối cùng cũng trở về.