Bức Thư Tình Gửi Vệ Lai

Chương 14: Chu Túc Tấn: “Áo đó của cô không lấy. Để ở chỗ tôi?”

Đột nhiên anh đến đây, Vệ Lai mất mấy giây để tiêu hóa. Có lẽ đối với Chu Túc Tấn không đột ngột, bởi vì anh đến Giang Thành họp.

Cô không hề ngại ngùng: “Tối gặp.”

Chu Túc Tấn đồng ý: “Được.”

Anh hỏi cô ở đâu, qua đón anh.

Bây giờ Vệ Lai đang trên đường, ra ngoài xử lý việc vẫn chưa về văn phòng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh vẫn ở khách sạn trước đây à? Tôi đến khách sạn đợi anh.”

Cô bổ sung: “Tôi đang ở gần khách sạn, qua đó rất tiện.”

Chu Túc Tấn lại nói: “Ở yên đó đợi.”

Vệ Lai tìm chỗ đậu xe, gửi địa chỉ cụ thể cho anh. Đợi chưa đến 10 phút, một chiếc Maybach màu đen từ bên đường rẽ sang.

Biển số xe quen thuộc, cô đẩy cửa xuống xe.

Gần như cùng lúc, Chu Túc Tấn cũng bước xuống khỏi chiếc Maybach.

‘Cặp đôi’ yêu xa xa nhau ba tuần cuối cùng cũng gặp nhau, nhưng bởi vì thật sự không phải người yêu, kỹ năng diễn xuất của cô vẫn chưa đến mức chay qua đó, hỏi anh có nhớ cô không.

Đương nhiên không chỉ là vấn đề diễn xuất, anh lạnh lùng lại cấm dục, cô không dám làm như vậy.

Bốn mắt nhìn nhau, Vệ Lai cười chào hỏi, nhưng không hiểu sao lúc cười có cảm giác như đang chào hỏi sếp bên A, cười rất giả tạo, một nụ cười công nghiệp.

Cô xoay mặt nhìn chú Diêm bên cạnh, nụ cười đến từ đáy lòng: “Chú Diêm.”

Chú Diêm gật đầu nhẹ cười đáp lại.

Chu Túc Tấn đi đến trước mặt cô, giơ tay: “Chìa khóa xe.”

Vệ Lai đặt chìa khóa vào tay anh, ngón tay anh thon dài khớp xương rõ ràng, không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Tiếp theo đó là thời gian hẹn hò riêng của hai người, anh ngồi ở ghế lái chiếc Cullinan, Vệ Lai tự giác ngồi ở ghế lái phụ, vẫn là lần đầu tiên ngồi xe anh lái.

Trước đây đều là chú Diêm lái xe, cô muốn tìm anh nói chuyện không tiệ, vì vậy không nói.

“Tối nay tôi mời anh.” Vệ Lai phá vỡ sự im lặng trong xe.

Chu Túc Tấn: “Mời tôi có nhiều cơ hội. Hôm nay là tôi đến thăm cô.”

“Ăn gì?” Anh hỏi.

Vệ Lai không cố chấp ai mời ai, buột miệng nói: “Ăn lẩu.”

Chu Túc Tấn: “...”

Vệ Lai thực sự muốn ăn lẩu, thấy anh phản ứng như vậy, cô muộn màng ngẫm ra, anh và đối tượng xem mắt là đi ăn lẩu, trong giới chuyện anh xem mắt ăn gì đều được truyền nhau vô cùng sinh động.

Cô cười: “Đổi quán khác đi. Nếu như đi ăn lẩu bị người quen gặp, chắc chắn nói tôi học theo người khác.”

Chu Túc Tấn nhìn cô, xem ra tối đó đến chuyện anh ăn gì cũng có người nói với anh.

“Đi ăn các món Giang Thành chỗ cô cùng tôi?”

“Được.” Vệ Lai nói tên một quán có hương vị chuẩn và nổi tiếng nhất ở đây, là một nhà hàng lâu đời, đã mở được mấy chục năm, mùi vị chính cống giá cả phải chăng, người bản địa như bọn cô đều thích ăn.

Quán ăn trên con đường văn phòng của cô, từ văn phòng đi bộ khoảng 10 phút là đến.

Thời gian trước nhà thiết kế đến Giang Thành, năm ngày liên tiếp cô đều ăn trưa ở đó cùng nhà thiết kế, thử hết một loạt đặc sản của quán, nhà thiết kế nói lần sau đến Giang Thành sẽ quay lại đây.

Chu Túc Tấn nhập địa chỉ vào máy chỉ đường, trên giao diện hiển thị một siêu thị Vệ Lai.

“Siêu thị nhà cô diện tích bao nhiêu?” Anh thuận miệng hỏi.

“Diện tích vài trăm đến vài nghìn mét vuông.” Vệ Lai chỉ vào cửa hàng trên màn hình, “Cái này lớn nhất, văn phòng của tôi ở tầng 2.”

Nửa câu sau có hơi dư thừa, nhưng đã nói ra rồi không có cách nào thu hồi giống như tin nhắn.

Cô chỉ có thể nhanh chóng chuyển chủ đề, nói đến chiếc SUV, “Sao anh không lắp nóc trời sao?”

Chu Túc Tấn: “Lắp cái đó để làm gì, sao thật trên trời không mất tiền đều có thể nhìn thấy.”

Vệ Lai: “....”

Thật sự không lãng mạn tí nào.

Chỉ là một giây sau, anh quay đầu nhìn cô, “Cô muốn nóc trời sao à?”

Câu hỏi như này bảo cô phải trả lời như nào đây?

Hai người cũng chẳng phải là người yêu thực sự.

Vệ Lai chỉ có thể tránh trọng điểm: “Nóc trời sao đẹp.”

Anh không trả lời, bỏ qua chủ đề.

Lúc sắp đến quán ăn Vệ Lai mới phát hiện mình lơ là đỗ xe, bây giờ là giờ ăn tối, quán ăn buôn bán đông đúc, bãi đỗ xe tiện gần nhất ở là ở bên siêu thị nhà cô, có hầm đỗ cũng có bãi đỗ ngoài trời.

“Dừng ở cửa siêu thị nhà tôi.”

Cô giải thích: “Chúng ta đến có hơi muộn, bây giờ chắc chắn không có chỗ đỗ xe. Xin lỗi, vừa rồi tôi không suy nghĩ chu đáo.”

Chu Túc Tấn đỗ xe ở đâu cũng được, có điều nhiều hơn mấy phút đi bộ, mệt.

Anh hỏi cô: “Có muốn đi bộ không? Không muốn đi bộ tôi đưa cô đến cửa quán ăn trước.” Lại nói: “Không muốn đi cũng không sao, không cần khách sáo với tôi.”

Trước đây Vệ Lai rất khó tưởng tượng anh lại chu đáo như vậy, như cũ từ chối: “Không cần, tôi đi cùng anh qua đó.”

Không phải khách sáo với anh, làm sao cô có thể để một người không quen thuộc Giang Thành như anh một mình đi đỗ xe, lại đi bộ một mình từ bãi đỗ xe đến quán ăn.

Chu Túc Tấn bật đèn xi nhan, hòa vào dòng xe đi vào bãi đỗ xe siêu thị.

Văn phòng làm việc ở tầng 2 vẫn còn sáng đèn, có người đứng ở cửa sổ uống nước nghỉ ngơi, đột nhiên có người kích động xoay người gọi Trình Mẫn Chi: “Sếp Trình, mau qua đây! Mau! Lai Lai hình như có bạn trai rồi.”

“Bạn trai?”

Trình Mẫn Chi gần như ném con chuột xuống, chạy một mạch về phía cửa sổ.

Cửa kính nhìn được một bên, từ bên ngoài không nhìn được bên trong, bà dán người lên cửa sổ nhìn, chỉ thấy con gái đứng ở đầu xe, nói gì đó với người đàn ông đi cùng mình, sau đó hai người ra khỏi bãi đỗ xe.

“Bạn trai của Lai Lai có khí chất quá!”

“Không phải bạn trai con bé.” Trình Mẫn Chi vô cùng chắc chắn.

Bà hiểu con gái mình, rất dính người, cũng từng thấy dáng vẻ lúc con gái và Chương Nham Tân ở bên nhau, tùy ý lại thoải mái, mà con gái đứng trước người đàn ông rõ ràng rất căng thẳng, tuyệt đối không phải trạng thái yêu đương.

Bà vẫn luôn dõi mắt tiễn con gái đi xa mới quay lại trước máy tính của mình.

Hai người sánh vai đi đến quán ăn.

Chu Túc Tấn đưa chìa khóa cho cô, “Về sau để chiếc xe này ở Giang Thành cho cô lái.”

Bây giờ mới chú ý đến quần áo cô mặc hôm nay, ở trên thì mặc áo len màu hồng xám, rộng rãi mềm mại, kết hợp với một chiếc quần short màu nâu. Mùa này ở Giang Thành mặc áo len sẽ không quá nóng, mặc quần short buổi tối sẽ lạnh.

Cô ăn mặc kiểu gì đây.

Không biết nên hỏi cô có nóng không hay có lạnh không.

“Sếp Chu, lần này anh….” ở Giang Thành mấy ngày?

Nửa câu sau vẫn trong cổ họng, Vệ Lai vô ý nhìn thấy một biển số xe quen thuộc, không chắc chắn người có ở trong xe không, thản nhiên thu hồi tầm mắt. Cô nắm lấy cánh tay Chu Túc Tấn, người cũng dựa gần lại.

Cơ bắp trên cánh tay anh mịn màng lại cân đối, lúc ôm rất có cảm giác an toàn.

Ý chí Chu Túc Tấn mạnh, trước đó cũng có tiền lệ cô nắm tay anh lợi dụng, anh nhìn cô, giọng thản nhiên: “Lại nhìn thấy ai rồi?”

Vệ Lai nói thật: “Xe của Chương Nham Tân.”

Trước khi cô nói Chu Túc Tấn đã đoán được là ai.

Cũng chỉ có gặp Chương Nham Tân và Mặc Địch cô mới rối loạn, đồng thời sự tự phụ và hiếu thắng sẽ tăng vọt không kiểm soát được.

Nhưng nếu như cô không ham hư vinh, c h ế t vẫn còn sĩ diện, bữa tiệc tối đó đã không suy nghĩ đến hậu quả nói ông lớn Bắc Kinh mình đang hẹn hò là anh.

Anh và cô sẽ không xuất hiện cùng nhau.

Vệ Lai nắm tay Chu Túc mãi cho đến lúc vào quán ăn.

Trong mắt người đi đường, hai người là một đôi tình nhân tình cảm ngọt ngào.

Lúc bọn họ đến quán ăn, đợt khách đầu tiên đã ăn xong, sau khi dọn bàn trên tầng hai vẫn còn bàn trống.

Bởi vì nhiều người môi trường ăn uống chỉ xem là bình thường.

Lần trước Chu Túc Tấn ăn cơm bên cạnh có nhiều người ồn ào nói chuyện như vậy là chuyện lúc nhỏ, khi đó dì thường xuyên dẫn anh và anh cả ra ngoài ăn, đi ăn không phải nhà hàng cao cấp gì, đều là những hàng quán ven đường cũ kỹ, bình dân như này.

Dì thường xuyên nói, nói bọn con vẫn giống hồi nhỏ thì tốt ồi, nghe lời, không chọc tức người khác.

Sau khi quét mã anh đưa điện thoại cho Vệ lai.

Vệ Lai không nhận, “Sếp Chu, anh gọi trước đi.”

Chu Túc Tấn: “Cô giới thiệu đi.” Anh lại nhắc cô, “Chỗ công cộng, tốt nhất nên đổi xưng hô.”

Vệ Lai gặt đầu, bày tỏ lần sau sẽ chú ý.

Nhưng gọi anh là gì mới thích hợp?

Cũng không phải là người yêu thật có thể trực tiếp gọi tên, với mối quan hệ hoang đường giống như cô và anh, mà thân phận anh cũng không bình thường, gọi tên quá ái muội.

Dứt khoát như nào cũng không gọi tên.

Cô không hiểu sở thích của anh, chọn mấy món phổ biến nhất trong cửa hàng.

Trong đó có một món có từ hồi cô còn nhỏ, mấy ngày trước cùng nhà thiết kế qua đây ăn, vẫn là mùi vị năm nào.

Mười bảy mười tám năm trước, diện tích quán không to như này, gọi món phải tự viết. Khi đó bố mẹ vẫn chưa ly hôn, sự nghiệp hai người cũng mới bắt đầu, buổi tối không ai rảnh nấu ăn, một tuần có năm sáu ngày ăn ở bên ngoài.

Siêu thị Vệ Lai vừa rồi bọn họ mới đỗ xe, cách quán ăn gần nhất, là cửa hfng đầu tiên mẹ mở. Khi đó vẫn chưa có khu văn phòng riêng, nhân viên chỉ có mấy chục người, một mình mẹ làm công việc của hai ba người, buổi tổi không tan làm trước 10 giờ .

Bố vì để tiện đường đón mẹ, cũng để một nhà tiện ăn cơm, chọn văn phòng bên cạnh gần siêu thị làm địa chỉ công ty luật.

Vì vậy quán ăn họ đến nhiều nhất chính là quán này, lần nào cũng là mẹ gọi món, cô phụ trách viết tên món ăn, gặp phải chữ không biết viết bố sẽ cầm tay cô kiên nhẫn dạy cô viết.

Sau khi ăn cơm, bố mẹ nắm tay cô, mẹ quay về siêu thị tiếp tục bận rộn, bố đưa cô về văn phòng luật làm bài tập.

Bao nhiêu năm trôi qua, siêu thị đầu tiên mẹ mở vẫn ở nguyên địa chỉ cũ, diện tích siêu thị đã tăng lên ba lần. Quán ăn này làm ăn cũng thành đạt hơn, các món ăn thương hiệu của quán vẫn là mùi vị như trước, có điều không cần viết bằng tay nữa. Mà văn phòng luật của bố, sau khi ly hôn liền chuyển đi.

“Nửa câu hỏicòn lại hỏi tôi trên đường là gì?” Giọng nói Chu Túc Tấn cắt ngang suy nghĩ cô.

Vệ Lai suy nghĩ lại, phản ứng chậm nửa nhịp.

Hỏi một nửa?

Chu Túc Tấn bình thản cởi cúc áo, nhắc cô: “Bị xe Chương Nham Tân cắt ngang.”

Vệ Lai nhớ ra một nửa câu hỏi cô hỏi anh: “Hỏi anh ở Giang Thành bao lâu? Cần tôi làm gì, để tôi chuẩn bị trước.”

Phải nói rằng, cô là một đối tác rất tốt. Trước giờ không làm phiền anh, không ngang ngược, không che giấu, tất cả suy nghĩ đều để lộ ra.

Chu Túc Tấn: “Ở lại một thời gian.”

Cụ thể bao lâu, anh không nói, Vệ Lai cũng không hỏi.

Có lẽ đồ ăn Giang Thành không hợp khẩu vị anh, anh ăn không nhiều.

Sắp ăn xong, hai người cũng không nói gì, người đến ăn xung quanh cười nói vui vẻ, bàn ăn của hai người yên tĩnh hơi lạc quẻ.

“Vì sao anh không thích ăn lẩu?” Vệ Lai tìm chủ đề nói chuyện.

Chu Túc Tấn ngẩng đầu, “Không phải cô cũng không thích ăn hải sản à.”

Lấy đâu ra nhiều vì sao thế.

Canh gọi anh chỉ uống nửa bát, còn lại đều là Vệ Lai uống.

Cô thích ăn canh nhất, từ nhỏ đã thích, sau này ra nước ngoài d học không cách nào ăn thường xuyên được, cô tự mình mày mò làm, có điều hương vị vẫn kém quán này một chút.

Ăn xong một bát canh to, sau lưng nóng bừng bừng.

Từ quán ăn đi ra, cô xắn ống tay áo len lên, vẫn cảm thấy nóng nhưng hai chân lại lạnh.

Đi bộ đến bãi đỗ xe mất mười phút, trong mười phút này chỉ có thể chịu nóng lạnh đan xen.

“Vệ Lai.” Chiếc ô tô màu nâu nhạt bên đường có người gọi cô.

Giọng nói có biến thành khói bụi cô cũng nghe ra được là ai.

Chỉ là không ngờ anh ta sẽ gọi cô.

“Áo của em.” Giọng nói Chương Nham Tân không có bất cứ dao động, “Trước đó rơi trên xe anh.”

Vệ Lai quên là áo nào, quay người xác nhận.

Một chiếc blazer mỏng.

Tối đó tổ chức sinh nhật cho anh ta, cô tiện tay để áo ở ghế sau, hôm đó cơm còn chưa ăn đã chia tay, ai còn nhớ lấy áo.

Sau đó liền quên mất, vẫn không nhớ đến chiếc áo đó.

Nếu như anh ta thật tâm thành ý muốn trả lại áo cho cô sẽ có trăm cách, đợi cô ở bên đường trả cho cô trước mặt Chu Túc Tấn, đây là cố ý lấy chuyện cái áo để chọc cô, phá hoại ‘tình yêu’ mới của cô.

Cũng may cô và Chu Túc Tấn không phải là người yêu thật của nhau, nếu không với cách cư xử như vậy của anh ta, cô và bạn trai không chia tay thật cũng có hiềm khích.

Vào lúc này cách tốt nhất để vả mặt chính là, không cần nữa, anh vứt đi.

Nhưng cô rất thích chất liệu và phiên bản của chiếc áo đó, mua sau mới mặc được mấy lần, hơn nữa áo mấy trăm tệ, cô không làm được chuyện nói vứt là vứt.

Chu Túc Tấn thấp giọng hỏi: “Có cần không?”

Vệ Lai gật đầu, không cần thiết phải vui vẻ nói không cần, cô quyết định hào phóng đi qua lấy, vừa đi được mấy bước.

“Đứng ở đây đợi.” Chu Túc Tấn nói với cô, sau đó đi đến chiếc xe cách đó mấy mét.

Chương Nham Tân ngồi trên xe, áo của Vệ Lai trong tay anh ta. Sắc mặt anh ta hơi thay đổi, không dám tin nhìn Chu Túc Tấn đi đến.

Anh ta ở đây đợi Vệ Lai hơn một tiếng, khi đó có hai người đàn ông đứng ở cửa không rời nửa bước. Ánh mắt sắc bén, ăn mặc thoải mái, là vệ sĩ bên cạnh Chu Túc Tấn.

Vừa rồi lúc Vệ Lai do dự có cần chiếc áo này hay không, Chu Túc Tấn cúi đầu nói gì đó với cô, anh ta không nghe rõ bọn họ nói gì, tưởng Chu Túc Tấn sẽ bảo vệ sĩ qua lấy, không ngờ là anh tự mình qua lấy.

Chu Túc Tấn đi mấy bước đến trước xe, nhận áo lại điều chỉnh một chút. Nói với Chương Nham Tân, vẫn phong độ như trước: “Làm phiền rồi.”

Chương Nham Tân không thể không xuống xe, mặc dù đã không cần thiết phải xuống nữa.

“Không có gì phiền hết.”

Trước đây đi xã giao gặp nhau sẽ nói mấy câu, tối nay hai người không có bất cứ lời dư thừa nào, Chu Túc Tấn lấy áo xong xoay người rời đi, hất cằm với Vệ Lai, “Đi thôi.”

Áo vẫn ở trong tay anh, không cho cô cầm.

Chương Nham Tân thu hồi tầm mắt, dặn tài xế: “Lái xe.”

Chính anh ta cũng không hiểu nổi, sau khi nhìn thấy Vệ Lai vào quán ăn vì sao vẫn kiên nhẫn ở đây một tiếng chờ cô hơn một tiếng, đợi cô cùng người đàn ông khách ăn cơm xong đi ra.

Xe Chương Nham Tân lái đi xa, Vệ Lai lại cảm ơn, “Để tôi tự cầm.”

Chu Túc Tấn không đáp, đưa áo cho cô.

Lúc này một chiếc xe Maybach màu đen từ từ lái qua đây, cửa sổ phía trước hạ xuống, Vệ Lai nhìn thấy người ngồi ở ghế lái là chú Diêm.

Chu Túc Tấn liếc mắt nhìn chân Vệ Lai, “Lên xe.”

Vệ Lai cảm kích: “Cảm ơn.”

Cuối cùng cũng không cần đi bộ về bãi đỗ xe, hai chân cũng không cần phải chịu lạnh nữa.

Ngồi lên xe, cô để chiếc áo đó lên đùi, không thể nào ngờ được Chu Túc Tấn lại hạ mình đi lấy chiếc áo đó từ chỗ Chương Nham Tân về.

Chú Diêm thấy không dặn gì đặc biệt nên lái thẳng xe về khách sạn.

Vệ Lai nhìn ra ngoài xe, không phải đường về chung cư của cô.

Đến khách sạn chỉ có hai người, phải ở chung với anh như nào mới không ngại đây?

“Cô thích ở chung cư* hay biệt thự?” Sau khi suy nghĩ, anh hỏi.

(Từ này tiếng trung là 平层: chỉ nhà mà phòng khách phòng bếp phòng ngủ đều ở chung một mặt sàn, t thấy chung cư cũng kiểu này mà thấy ở quê cũng có nhà như này nên để chung cư nha, ai thấy tên nào oki hơn thì cmt cho t biết để t sửa nhá.)

Vệ Lai quay người đối diện với anh, ngạc nhiê: “Anh muốn mua nhà ở Giang Thành?”

Chu Túc Tấn: “Ừ.”

Hiếm khi anh giải thích thêm: “Ở khách sạn không tiện.”

Sau này đến Giang Thành thăm cô, lần nào cô cũng chỉ đến khách sạn tìm anh chứ không ở lại qua đêm, lâu dần sẽ bị mọi người phát hiện manh mối, ở nhà của mình sẽ không nguy cơ bị lộ bí mật.

Vệ Lai suy nghĩ: “Chung cư đi.”

Cô thích nhà có tầm nhìn rộng, mặc dù cô cũng chẳng ở được trong đó mấy lần.

Chú Diêm nhìn hàng ghế sau từ gương chiếu hậu, ngạc nhiên khi tình cảm hai người phát triển nhanh chóng như vậy.

Ăn xong một bữa cơm liền quyết định rồi?

Chu Túc Tấn làm ông chủ, không phải chuyện gì giải thích cặn kẽ với tài xế, tìm Vệ Lai giả làm bạn gái đối phó với người trong nhà chuyện này anh không nhắc đến, mà chú Diêm cũng chỉ đơn giản nghĩ rằng hai người thực sự đang yêu nhau.

Mãi cho đến khi vào thang máy bên cạnh không còn người thứ ba, Vệ Lai mới hỏi: “Chú Diêm có biết không? Sau này ở trước mặt chú Diêm nói chuyện cũng phải chú ý?”

“Ừ.” Chu Túc Tấn ấn số tầng: “Có thể khiến chú Diêm không nghi ngờ mới có thể giấu được tất cả mọi người trong nhà tôi.” Đặc biệt là dì, dì quá hiểu anh, quan hệ giả vờ rất dễ bị phát hiện.

Vệ Lai cảm nhận được áp lực, ngày nào đó diễn không tốt có khả năng sẽ bị chú Diêm nghi ngờ.

Đến trước cửa phòng, Chu Túc Tấn quẹt thẻ đi vào, quay đầu nhìn cô. “Đóng cửa lại. Tôi còn phải làm việc, cô làm gì cũng được.”

Anh đến phòng sách, để lại một mình cô ở phòng khách rộng lớn yên tĩnh.

Vệ Lai ngồi trên sô pha xem lại bản thiết kế nhà thiết kế gửi cho cô, lại cùng nhà thiết kế nói chi tiết một số phần, điện thoại sắp hết pin, trong túi không mang sạc pin, cô cất điện thoại để tiết kiệm pin.

Ở một mình quá nhàm chán, muốn về nhà sớm, cô đi tìm Chu Túc Tấn.

“Sếp Chu.” Không có người ngoài, cô vẫn quen gọi anh như vậy, “Khoảng mấy giờ tôi có thể về, còn phải ở lại bao lâu?”

Chu Túc Tấn đang xem tài liệu, đầu cũng không ngẩng, “Cô cảm thấy nên ở bao lâu mới thích hợp?”

Vệ Lai không suy nghĩ sâu xa, làm sao cô biết ở bao lâu mới thích hợp, nếu như biết đã chẳng hỏi anh.

Chu Túc Tấn thấy cô không nói gì: “Về mới được nửa tiếng, cô tự mình ánh chừng thời gian đi.”

Vệ Lai: “....”

Đột nhiên hiểu anh đang ám chỉ điều gì, yêu xa lâu như vậy mới gặp nhau, về phòng còn mây mưa chấn động trời đất, nửa tiếng chắc chắn không đủ.

Chu Túc Tấn ngẩng lên nhìn cô, “Quy cách phục vụ của phòng tổng thống không phải cô không biết, mấy giờ cô đến mấy giờ cô đi, bọn họ có thể không rõ sao?”

Vệ Lai mơ hồ ‘ừ’ một tiếng, “Tôi có tính toán, anh làm việc đi.” Vừa mới đóng cửa lại cô lại mở ra, lịch sự hỏi: “Phòng tắm, còn có phòng ngủ của anh, tôi có thể vào xem không?”

Chu Túc Tấn vốn dĩ muốn trả lời không thể, đó là địa phân riêng của anh, không thể nào tùy ý cho một người phụ nữ đi vào.

Nhưng nhớ đến bây giờ cô là ‘bạn gái’ anh, sớm muộn gì cũng phải hiểu cuộc sống của anh, bao gồm cả sở thích ăn mặc của anh. Thật ra, tối nay anh dẫn cô về khách sạn, trong tâm trí anh đã ngầm cho phép cô bước vào cuộc sống của anh.

Vệ Lai cũng không nhất thiết phải chọn phòng ngủ: “Không tiện cũng không sao, tôi đi xem chỗ khác.”

Chu Túc Tấn: “Không có gì không tiện.

“Cảm ơn anh.” Vệ Lai bảo đảm: “Ngoại trừ đồ của khách sạn, tôi sẽ không động vào bất cứ đồ cá nhân nào của anh.” Cô đóng cửa phòng sách lại rời đi.

Chu Túc Tấn xử lý xong hết tất cả công việc đã gần sáng, hai tiếng trôi qua, Vệ Lai cũng không làm phiền anh nữa.

Không thấy bóng dáng cô trong phòng khách, người chắc vẫn chưa đi, chiếc áo đó của cô vẫn ở trên ghế.

“Vệ Lai?”

Trong phòng không có ai trả lời anh.

Chu Túc Tấn đi đến phòng ngủ của mình tìm, vòi nước trong phòng tắm đang chảy, rất nhanh đã đóng lại, Vệ Lai rửa tay lấy khăn lau tay đi ra khỏi phòng tắm.

“Anh xong việc rồi à?” Vệ Lai chỉ sô pha và giường, “Tôi sắp xếp một chút, nếu như đã diễn thì phải diễn cho chót, không được bỏ qua chi tiết nhỏ, như vậy mới không xảy ra sai sot, không để ai nghi ngờ.”

Chu Túc Tấn nhìn qua, trên sô pha một trận hỗn loạn, gối nằm ngổn ngang, khăn tắm nhàu nát nằm rải rác trên ghế sô pha nhìn lên giường của anh, tình hình có vẻ kịch liệt hơn.

Trên tủ đầu giường có một gói khăn giấy, một nửa đã dùng hết, thùng rác đều đựng đầy mấy tờ giấy vo tròn đã được lau bằng dầu bôi trơn, trong số chỗ giấy vo tròn có giấy chứa bao.

Cô làm giả hiện trường tình ái, đến các chi tiết cũng làm y như thật.

Hóa ra cô vào phòng ngủ của anh xem là vì chuyện này.

Chu Túc Tấn lại nhìn về phía giường không lỡ nhìn, bừa bộn hơn cả sô pha, tức nhưng không thể tức, nói lại không nói.

Anh nhìn cô, tức giận nhưng không nhịn được cười, nén cười, giọng nói rất nhạt: “Tôi ngủ kiểu gì? Hả?”

Vệ Lai mạnh mẽ bình tĩnh, nhưng giọng nói rõ ràng không đủ: “Xin lỗi sếp Chu, vừa rồi tôi không suy nghĩ nhiều như vậy.” Có điều cũng may giường đủ rộng, có thể ngủ ở một bên giường, không cần ngủ ở chỗ giữa bừa bộn là được.

Khách sạn sáng mai sẽ có người đến dọn phòng, đây đều là chứng cứ hai người thật sự yêu nhau, đủ để vượt qua.

Lúc cô ngụy tạo hiện trường cũng mặt đỏ tim đập, tai cũng nóng bừng, nhưng nghĩ đến sau này còn cần về nhà cùng anh, không tránh khỏi việc hai người ở chung phòng, thay vì xấu hổ không bằng bây giờ bắt đầu thích ứng. Cô chỉ xem mình là một diễn viên, đang mài rũa diễn xuất của mình.

Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành viên mãn: “Thời gian cũng đủ rồi, vậy tôi về nhé?”

Lúc đi qua người anh, trái tim Vệ Lai đập nhanh kỳ lạ.

Diễn viên thật không dễ dàng gì.

Chu Túc Tấn từ phòng ngủ đi ra, nhìn bóng lưng cô: “Bảo chú Diêm đưa cô về.”

Vệ Lai không từ chối, bây giờ quá muộn, điện thoại sắp hết pin, ngộ nhỡ nửa đường hết pin không thanh toán được.

Trên đường về, cô nhận được điện thoại của Chu Túc Tấn.

Cô ghi nhớ câu nói đó của anh “Có thể khiến chú Diêm không nghi ngờ mới có thể giấu được người nhà tôi’, bây giờ chú Diêm ở trước mặt, không thể nào gọi anh là sếp Chu được, “Anh vẫn chưa ngủ sao?”

“Chưa.”

“Em vẫn chưa về đến nhà, có điều sắp rồi.”

Chu Túc Tấn ‘ừ’ một tiếng biểu thị đã biết, anh gọi điện thoại nói với cô: “Áo đó của cô không cầm về. Để ở chỗ tôi?”

Trí nhớ cô kém, chỉ là vừa rồi tình huống đặc biệt, một lòng muốn nhanh chóng rời khỏi hiện trường, vội vã quên mất.

“Vâng, để ở chỗ anh đi, mai em thu xếp thời gian qua lấy.”

Chu Túc Tấn xem hành trình mấy ngày tiếp theo, ngày mai họp cả ngày, “Chiều ngày kia tôi ở khách sạn, muốn qua lấy bảo chú Diêm đến đón.”

Giang Thành là nhà cô, muốn đón chỗ nào chỉ một lát là đến.

“Không cần, em lái xe qua.”

Chu Túc Tấn: “Sau này muốn tìm tôi, cô không cần tự mình chạy qua đây, gọi điện cho tôi, tôi cho người đến đón.”