Vẫn Mơ Về Em

Chương 51

Chương 51: Khi nào mới quên được anh
Buổi chiều sắp đến giờ tan làm, điện thoại của tôi lại rung. Nhìn tên người gọi, tôi thở dài rồi nghe máy: “A lô, Trác Hạo à!”

Trác Hạo cười oang oang ở đầu bên kia: “Tô Nhã, cuối cùng anh đã về rồi! Tối nay mình đi ăn nhé!”

Tôi gật đầu đồng ý: “Vâng!”

Sẩm tối sau khi tan làm, Trác Hạo đến tận công cơ quan đón tôi. Đào Tử nhìn tôi nháy mắt nói: “Thế này mới đúng! Mặc dù dung nhan anh này hơi kém ngài Trình một chút nhưng cũng không đến nỗi nào. Giám đóc Trác xét cho cùng tướng mạo cũng thuộc hàng tráng sĩ lắm tiền oai phong lẫm liệt. Tô Nhã, bao nhiêu năm nay người ta đâu đã phụ bạc cậu lần nào, cũng nên cho người ta một cơ hội đi, đây mới là đối tượng tốt để phát triển ‘tình bạn vĩ đại’ đấy!”

Tôi nhìn Đào Tử, mặt lạnh băng không chút cảm xúc, khiến nó đâm ra cũng hốt hoảng, vội vàng nói: “Cậu đừng có để bụng, mình chỉ buột miệng nói linh tinh thôi! Xin cậu đấy chị Tô Nhã ơi, đừng nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn đó nữa, ôi mẹ ơi, thật sự mình không thể chịu được kiểu nhìn chòng chọc thế này của cậu đâu! Mình yếu tim non gan lắm!”

Nó vừa nói vừa cho tay lên ôm ngực ra vẻ kinh sợ. Tôi vẫn nhìn nó vô cảm, sau đó nói: “Đào Tử, thực ra mình muốn nói, những lời cậu nói rất có lý!”

Đào Tử lập tức ngẩn tò te.

Vừa gặp tôi, câu đầu tiên Trác Hạo đã hỏi: “Mấy hôm không gặp sao em gầy đi thế này?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, hai hàng lông mày anh nhíu chặt, ánh mắt đầy vẻ tự trách mình.

Tôi bỗng ấm lòng, nói: “Hì, anh đừng như vậy, em chỉ ốm có mấy hôm thôi. Mà em ốm cũng không phải tại anh, anh đừng tự trách mình như thế, em áy náy lắm!”

Trác Hạo nhìn tôi, định nói gì đó lại thôi, sau đó anh thở dài hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Tôi nói: “Trác Hạo, em không đói, cũng không muốn ăn gì cả, hay mình tìm chỗ nào ngồi một lúc trước đã!”

Trác Hạo đồng ý, lái xe đưa tôi đến một quán trà. Vừa xuống xe đi vào quán, tôi bỗng ngửi thấy hương vị rất quen thuộc của món cơm rang. Khi tôi còn nhỏ, bố mẹ lúc nào cũng bận việc cơ quan, nhiều hôm đi làm về muộn mẹ không có thời gian chuẩn bị bữa tối chu đáo, chỉ kịp nhóm lò nấu được nồi cơm, sau đó rang với trứng và hành thành món cơm rang cho cả nhà cùng ăn. Ngửi thấy mùi vị quen thuộc này, tôi chợt xúc động quá, nước mắt như muốn trào ra đến nơi. Tôi lại nhớ nhà.

Tôi quay sang nói với Trác Hạo: “Trác Hạo, thôi đừng vào quán trà nữa, mình sang cửa hàng bên cạnh ăn cơm rang được không? Em thèm cơm rang quá!”

Trác Hạo nhìn tôi cười đầy khoan dung: “Ok!”

Tôi hơi ái ngại: “Tính em hay tùy tiện thay đổi lắm phải không?”

Trác Hạo cười ha hả nói: “Ừ! Rất tùy tiện, rất biến hóa. Nhưng biết làm sao được, anh lại thấy như thế rất đáng yêu, anh thích điều đó!”

Tôi đỏ mặt, không biết nói gì chỉ đành quay người đi sang quán cơm bên cạnh.

Bên trong quán cơm bài trí đơn giản nhưng rất sạch sẽ, hai bát cơm rang trứng được mang ra rất nhanh. Tôi bưng bát cơm của mình, gần như vục đầu vào những hạt cơm vàng bóng màu trứng gà, và hết miếng này đến miếng khác.

Trác Hạo ngồi đối diện cười khúc khích: “Nhìn em kìa, được ăn món khoái khẩu là giống hệt như trẻ con, phàm ăn đến nỗi không ngẩng đầu lên được!”

Tôi không kìm nổi sụt sịt mũi. Trác Hạo thấy lạ liền gọi tên tôi, tôi đáp lại nhưng không ngẩng đầu lên. Hình như anh hơi nôn nóng, vội vàng đi sang kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, rồi đưa tay nâng mặt tôi lên.

Tôi không cách nào giấu được anh hai hàng nước mắt đang chảy dài trên má và những giọt lệ đầy ứ nơi khóe mắt.

Hai tay vẫn bưng bát cơm, trong miệng cũng vẫn còn cơm chưa kịp nuốt, tôi vừa rớt nước mắt vừa nhai cơm, bộ dạng hẳn nhếch nhác thảm hại vô cùng. Nét mặt Trác Hạo đầy cảm xúc phức tạp, nửa buồn cười, nửa đau lòng, và có phần lúng túng nữa.

Tôi lại sụt sịt nói: “Em không sao! Bỗng nhớ đến món cơm rang mẹ em hay làm thôi, càng ăn lại càng nhớ nhà!”

Trác Hạo vừa giúp tôi lau nước mắt trên mặt vừa nói: “Chuyện này có gì khó? Đợi hai hôm nữa anh thu xếp xong công việc sẽ đưa em về thăm nhà mấy bữa!”

Tôi nhìn anh cảm kích cười nói: “Cám ơn anh! Nhưng thôi không cần đâu, dạo này trung tâm triển lãm đang rất nhiều việc, mấy bữa trước em đã xin nghỉ ốm mấy hôm rồi, nếu còn xin nghỉ nữa em cũng ái ngại!”

Trác Hạo nhíu mày nói: “Bọn em… đang chuẩn bị cho cuộc triển lãm của Trình Hải à? Chính là Ninh Hiên ấy…”

Tôi gật đầu: “Bây giờ đang bắt đầu sắp xếp bài trí rồi, chắc cũng sắp xong khâu chuẩn bị!”

Trác Hạo gật đầu nhưng không nói thêm gì. Tôi bưng bát của anh lên đưa sang cho anh; anh đón lấy, cầm đũa gảy gảy mấy hạt cơm, vẻ trầm ngâm như đang suy nghĩ chuyện gì.

Tôi quay lại tiếp tục chiến đấu với phần cơm của mình, bỗng nghe Trác Hạo gọi tên mình: “Tô Nhã!”

Tôi quay sang: “Dạ?”

Anh hỏi: “Trước khi đi anh có gửi cho em một email… em đã nhận được chưa?”

Tôi gật đầu: “Vâng, rồi!”

Anh nói: “Thế em… mà thôi, anh nói thẳng luôn, vòng vo khó chịu lắm. Tô Nhã, làm bạn gái anh nhé, có được không?”

Tay tôi vẫn bưng bát cơm, cơm trong miệng còn chưa kịp nuốt, bộ dạng vẫn cứ nhếch nhác thảm hại như vậy. Nhìn Trác Hạo thấp thỏm không yên chờ đợi câu trả lời của mình, bất giác tôi mềm lòng. Nuốt nốt miếng cơm đang ăn dở, tôi từ tốn gật đầu, nói: “Được!”

Trác Hạo dường như không ngờ tôi đồng ý nhanh đến vậy, trên mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đã lập tức thay bằng nỗi hân hoan khó lòng tin nổi.

Anh đẩy bát cơm trước mặt ra, chẳng buồn lau dầu mỡ dính đầy tay bổ nhào đến ôm chầm lấy tôi. Tôi lúng túng lẩn tránh nhưng không thể thoát được cánh tay mạnh mẽ, nồng nhiệt của anh.

Tôi gượng cười nói: “Trác Hạo, anh đợi đã, em còn đang ôm bát cơm!”

Trác Hạo buông tôi ra, nhìn tôi ôm khư khư bát cơm như ôm hộp châu báu, anh bật cười “hì hì”.

Tôi cũng cười theo.

Nhưng ẩn giấu bên trong nụ cười đó là trống rỗng và nỗi buồn vô hạn.

Ninh Hiên ơi, em đã thành bạn gái của người khác rồi.

Chúng ta đang ngày càng xa nhau thật rồi.

Lần thứ hai tôi làm người yêu Trác Hạo. Vòng vo tam quốc mãi, cuối cùng lại về với tình đầu. Thế nhưng trái tim đã không còn như trước nữa. Tôi không thể tìm lại những rung động của mối tình đầu trước kia, chỉ đang cố gắng đóng tròn vai một cô bạn gái, làm những việc một cô bạn gái thường làm, hằng ngày tự thôi miên mình rằng: mày là bạn gái của người tên là Trác Hạo, chứ không phải tên là Ninh Hiên.

Thực sự tôi rất sợ đến lúc gần gũi Trác Hạo lại vô ý gọi tên Ninh Hiên ra.

Nhưng điều tôi lo sợ cuối cùng cũng thành sự thật.

Buổi tối hôm đó Trác Hạo đưa tôi về. Khi ở dưới nhà anh nói muốn lên ngồi một lát. Tôi đồng ý. Vừa vào tới cửa anh liền bắt đầu hôn tôi. Vừa hôn bàn tay anh vừa lần mò xâm nhập tôi từ dưới vạt áo. Lập tức tôi giãy nảy lên như một con mèo bị giẫm phải đuôi, vội vàng gạt tay anh ra, nói: “Ninh Hiên, đừng!”

Toàn bộ cảm xúc mãnh liệt của Trác Hạo lập tức tiêu tan, thay vào đó là bộ mặt nhăn nhó tổn thương nặng nề. Tôi gục mặt xuống, không ngừng thầm chửi mình là đồ con lợn không óc!

Sự im lặng kéo dài làm tôi cảm thấy cả hai đều đang rất bối rối. Cuối cùng Trác Hạo thở dài, nâng mặt tôi lên, nhìn vào mắt tôi, đau khổ hiện rõ từ sâu đáy mắt, anh hỏi tôi: “Tô Nhã, đến khi nào em mới quên được cậu ta?”

Tôi mím môi không đáp, nước mắt lại lã chã tuôn rơi.

Trác Hạo đành bất lực buông tha tôi, quay lưng ra về.

Còn lại tôi yếu ớt ngồi sụp xuống sàn nhà, một mình nức nở khóc, không thành tiếng.

Phải đấy, Ninh Hiên, anh nói xem bao giờ em mới quên được anh?

Sau buôi tối hôm đó, ngày hôm sau và hôm sau nữa Trác Hạo đều không đến tìm tôi. Tôi hơi ái ngại. nhưng nghĩ bụng nếu anh không tìm tôi nữa thì kết thúc như vậy cũng được. Tôi nhận lời yêu anh, nhưng lòng lại ôm một hình bóng khác như vậy thật không công bằng với Trác Hạo.

Công tác chuẩn bị cho triển lãm của Ninh Hiên đã đến giai đoạn nước rút. Tôi cầm tập catalog mới in xong tiện tay lật ra xem, lập tức bị chấn động trước những thiết kế trang sức lộng lẫy bên trong. Ninh Hiên quả nhiên tài hoa hơn người, các thiết kế của hắn thực sự đẹp đến mê hồn.

Tôi nín thở khẽ vuốt nhẹ lên hình ảnh từng tác phẩm vô cùng tinh xảo trong cuốn catalog, toàn tâm toàn ý bị cuốn hút, chẳng còn đầu óc đâu ngồi nghĩ đến chuyện có lỗi hay không có lỗi với Trác Hạo nữa.

Đang lật giở catalog tôi sực phát hiện ra một vấn đề, bèn cẩn thận lật lại từ đầu tới cuối mấy lần nữa. Sau đó mới đi đến kết luận cuối cùng, trong số những tác phẩm triển lãm lần này không có Trái tim Trừng Hải!

Tôi hỏi Đào Tử ở bên cạnh: “Tập này in đầy đủ tất cả các tác phẩm sẽ được trưng bày rồi à?”

Đào Tử cũng đang ngồi ôm tập catalog, thèm nhỏ cả nước miếng, nghe tiếng tôi hỏi nó mới ngẩn mặt quay sang nhìn tôi, gật đầu: “Ừ! Tất cả đấy!”

Tôi hỏi: “Không thiếu một thứ nào?”

Đào Tử vẫn giữ nguyên bản mặt ngu ngơ đáp: “Ừ! Một thứ cũng không thể thiếu! À không, không thiếu một thứ nào!”

Tôi hơi mơ hồ. Theo lời Ninh Hiền, Trái tim Trừng Hải rõ ràng sẽ là linh hồn của buổi triển lãm, là tác phẩm then chốt nhất, và là tiêu điểm chói lóa nhất trong tất cả các tác phẩm được trưng bày mà.

Nhưng đến nay, trong danh sách trưng bày lại không có nó.

Lại một lần nữa, tôi phải mượn câu nói nổi tiếng của Tiểu Thẩm Dương[1]: Thế này rốt cuộc là tại làm sao?

[1] Tiểu Thẩm Dương: Diễn viên hài nổi tiếng Trung Quốc.

Tôi nghĩ chuyện mình và Trác Hạo cứ thế này rồi dần dần cũng tan, bởi đã ba ngày liền anh không đến tìm tôi.

Nhưng sang ngày thứ tư, khi sắp hết giờ làm việc, tôi đang ngồi bàn chuyện với Đào Tử xem cuối tuần này sẽ làm gì thì Trác Hạo gọi điện.

Giọng anh không có chút khác thường nào.

Anh nói ngày mai có người anh em kinh doanh chuỗi cửa tiệm cà phê khai trương tiệm đầu tiên ở thành phố B, anh đã nhận lời đến cắt băng khánh thành, muốn tôi cùng đi.

Từ lâu tôi đã không còn là đứa con gái rắc rối thích nhõng nhẽo nữa, có người chịu xuống nước, tội gì không vui vẻ nhận ngay. Nghe Trác Hạo nói muốn đưa tôi cùng đến cắt băng khai trương, tôi lập tức đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể: “Được ạ!”