Khi Pháo Hôi Chuyên Nghiệp Xuyên Thành Jack Sue

Chương 12: Một nhà chi chủ

Lúc Tô Thập Cửu bị người xách tới chính sảnh, cuộc chiến giữa bốn người Mộ Dung gia đã tiến hành đến giai đoạn gay cấn tột độ.

Miêu tả đơn giản một chút chính là:

Mộ Dung Lan cùng Mộ Dung Lan đang đối kháng:

“Ngươi cái tên biến thái thích nam nhân chết tiệt!”

“Ngươi cái đồ nữ nhân não tàn không có nam nhân thích!”

“Ngươi mới não tàn cả nhà ngươi đều não tàn!”

“Cả nhà của ta chính là cả nhà của ngươi!”

Mộ Dung trang chủ và phu nhân đang trốn tránh trách nhiệm với nhau:

“Xem đứa con bất hiếu mà ngươi sinh đi!”

“Sinh con cũng không phải chuyện của một mình ta!”

“Không phải do ngươi sinh chẳng lẽ là ta sinh!”

“Không có ngươi ta có thể sinh được sao!”

Cái người xách Tô Thập Cửu tới cửa kia trên trán liền xoạch xoạch nổi lên ba cái hắc tuyến. . . Thật không muốn thừa nhận cùng bốn người này có bất kỳ liên hệ máu mủ gì...

“Đại, đại ca?” Mộ Dung Lan (muội) đang giương nanh múa vuốt ý đồ dùng móng tay đi cào mặt Mộ Dung Lan, chợt thấy thân ảnh cao to ở cửa, sợ đến mức đặt mông ngồi xuống đất. "Ngươi ngươi ngươi ngươi sao đã trở lại rồi?”

Trong phòng nhất thời, yên lặng như tờ.

Mộ Dung Miễn mặt tối sầm lại sải bước vào cửa, chỉ Mộ Dung Lan (muội): “Ngươi, đứng lên, đứng ở góc tường đi!”

Lại chỉ Mộ Dung Lan (ca) —— người sau trong tay còn nắm bím tóc Mộ Dung Lan ngồi dưới đất: “Ngươi, cũng qua kia đứng!”

Sau đó chỉ phu thê Mộ Dung đang đi theo hai huynh muội kia vào góc tường: “Các ngươi không cần đứng, ngồi trở lại đi!”

Cuối cùng đem Tô Thập Cửu trong cái tay khác để xuống đất: “Nói rõ ràng cho ta, chuyện gì thế này!”

Nghĩ họ Mộ Dung một đám người không nên thân như thế làm sao có thể chiếm được danh hào võ lâm đệ nhất thế gia, thì ra còn có một người đại ca bình thường. . .

Ngồi dưới đất Tô Thập Cửu, dùng hết ánh mắt sức sùng kính nhìn về phía khuôn mặt chính trực nghiêm túc tiêu chuẩn đại hiệp của Mộ Dung Miễn —— quả thực không dám tưởng tượng nhiều năm như vậy hắn làm thế nào vượt qua.

Mộ Dung Miễn bị Tô Thập Cửu ánh mắt nóng hừng hực nhìn đến đứng ngồi không yên, kho khan một cái, uốn éo cổ.

“Tô công tử chịu ủy khuất rồi, tại hạ hướng ngươi bồi tội.” Mộ Dung Miễn biết được chân tướng, liền cung kính mời Tô Thập Cửu sang thư phòng bên cạnh, còn tự tay bưng một chén trà cho hắn.

Tô Thập Cửu bưng chén trà ngồi ở trên ghế thái sư lạnh lẽo bằng gỗ hoa lê, lại chỉ cảm thấy như bị lửa thiêu. Thứ nhất là một bộ vị không thể nói đang ân ẩn đau, thứ hai nhưng là ——

“Cái này, Mộ Dung công tử, ngươi xem có thể để nhị công tử trước đứng lên lại nói. . .” Tô Thập Cửu nhìn Mộ Dung Lan đang quỳ gối ở cửa, thận trọng thương lượng cùng Mộ Dung Miễn.

Mộ Dung Miễn vung tay lên: “Không có chuyện gì, để tên tiểu súc sinh này cảnh tỉnh lại cũng tốt, dù sao hắn cũng quen rồi.”

Hắn quen, ta không quen.

Tô Thập Cửu cảm thấy vạn phần xin lỗi Mộ Dung Lan. Dựa theo hướng đi của tình tiết bình thường, hắn một pháo hôi thụ không phải nên lập tức bị nhận định là hồ ly tinh câu dẫn đàng hoàng thanh niên, hung hăng đánh một trận ném sông mới đúng? Tại sao ngược lại là mình ngồi ở nơi này uống trà Mộ Dung Lan bị phạt quỳ? (bị nhốt ở trong phòng sao chép nữ giới Mộ Dung Lan và cùng bị bắt tới phòng thu chi đối chiếu tiền mua thức ăn của hai mươi năm trước—— Mộ Dung phu thê giơ tay hò hét: “Còn chúng ta nữa, chúng ta cũng bị phạt! ! !”)

Bất quá Tô Thập Cửu lập tức tìm được giải thích hợp lý, chắc là ngoại hình của mình vẫn không đủ tiêu chuẩn của hồ ly tinh. . .

“Tô công tử, tại hạ quản giáo vô phương, để tên tiểu súc sinh này làm ra việc vô đức như vậy, thật sự là. . . Aiz!” Mộ Dung Miễn đầy cõi lòng áy náy nhìn Tô Thập Cửu, gương mặt vô cùng đau đớn.

Kỳ thực quản giáo vô phương cũng không phải lỗi của ngươi, cha mẹ của ngươi còn khoẻ mạnh kìa. . . Tô Thập Cửu nói thầm trong lòng.

“Công tử xin yên tâm, Mộ Dung gia ta nhất định đem hết toàn lực bù đắp sai lầm lần này, bồi thường thương tổn mà công tử phải chịu!”

Tô Thập Cửu bất an giật giật trên ghế: “Kỳ thực, kỳ thực ta cũng không có thương tích gì, ta thấy chuyện nhỏ này liền bỏ qua đi, làm như cái gì cũng chưa xảy ra là tốt rồi.”

Từ góc độ của một pháo hôi thụ, Tô Thập Cửu nói câu này tuyệt đối là thật tâm thành ý phát ra từ phế phủ. Thế nhưng nghe vào trong tai Mộ Dung Miễn, lại cảm thấy trước mặt thiếu niên này thực sự là thâm minh đại nghĩa nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, vốn đối với hắn còn một chút hoài nghi cùng khinh bỉ lập tức tan thành mây khói, vô cùng cảm động một phen nắm lấy tay của hắn: “Tô hiền đệ! Nếu như không chê, chúng ta kết làm huynh đệ như thế nào!”

“Chuyện này. . .”

Tô Thập Cửu rất khó xử, xem phong độ khí chất Mộ Dung Miễn này, tuyệt đối là tiền đồ quang minh không thể đo lường, vừa nhìn liền biết là tài liệu làm minh chủ võ lâm. Minh chủ võ lâm tương lai cùng một pháo hôi thụ kết bái cũng quá không logic rồi!

Không đợi hắn tìm được lý do phản bác, Mộ Dung Lan đã cướp lời: “Đại ca ngươi không thể làm như vậy! Hắn là đệ muội vừa qua khỏi cửa của ngươi!”

Tô Thập Cửu và Mộ Dung Miễn hai người trăm miệng một lời: “Câm miệng!”