Nuôi Dưỡng Omega Kiều Mềm Ở Mạt Thế

Chương 2

Trong mười năm kể từ ngày tận thế giáng xuống, thế giới rơi vào tình trạng hỗn loạn và hỗn loạn, tỷ lệ trong tổng số Omega đã giảm từ 15% xuống còn 5% như hiện nay. Những nghiên cứu tiếp theo đã chỉ ra rằng 100% trẻ em sinh ra từ Omega có thể thức tỉnh dị năng phi thường và điều này đã thu hút mọi người đổ xô đến với Omega. Ngày nay, Omega gần như bị "giam giữ và nuôi dưỡng" bởi những kẻ có quyền lực. Nếu không phải Omega chỉ có thể nhận dấu ấn của một alpha, thì có lẽ cái kết của họ sẽ còn tệ hơn nữa.

Vào ngày Vu Minh Mân phân hóa, căn cứ Doanh Phong cử người “mời” Vu Minh Mân đến khu vực trung tâm, để đóng góp cho “tương lai của nhân loại”, Vu Minh Quy đã cố gắng hết sức để ngăn cản nhưng bọn họ vẫn không hề từ bỏ ý định này. Trước khi những con quái thú ập đến giống như thủy triều, hai anh em nhà họ Vu đã có ý định bí mật rời khỏi căn cứ Doanh Phong, nhưng kế hoạch của họ thường xuyên không theo kịp những thay đổi của thế giới này.

Mười năm qua, dưới sự bảo vệ cẩn thận của anh trai, Vu Minh Mân không hề bị tổn hại bất cứ điều gì, nhưng không tránh khỏi nhìn thấy một số cảnh tượng bẩn thỉu, cậu có một vài hiểu biết về sinh lý của ABO, cậu hiểu rõ hiện tại mình đang bước vào giai đoạn động dục.

Cơn động dục đầu tiên sau khi Omega phân hóa thường rất khốc liệt, cậu bất giác thở gấp, lỗ da^ʍ ở giữa hai chân không ngừng mấp máy một cách đói khát, chất nhầy không rõ ràng liên tục tiết ra và thấm ướt qυầи ɭóŧ của cậu, Vu Minh Mân nhìn vào nơi có pheromone nồng đậm nhất trong bóng tối với vẻ mặt bàng hoàng và cảnh giác.

Dù thế nào đi chăng nữa, cậu phải sống sót và tìm thấy anh trai mình, đây là điều trước tiên cậu cần phải làm.

“Tách”, ánh đèn được bật sáng.

Đồng tử màu nâu nhạt co lại dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của ánh sáng chói lóa đột ngột, sau đó phục hồi sau khi thích ứng, ngay lúc này, trong mắt cậu liền phản chiếu một thân hình cao lớn.

Alpha mặc một chiếc áo khoác cotton dài thoải mái ở nhà, ngồi trên ghế sô pha, những ngón tay thon dài nắm lấy một bóng đèn có tạo hình đặc biệt một cách lỏng lẻo, ánh đèn điện lóe lên trên đầu ngón tay hắn, thì ra ánh sáng này được phát ra từ đó.

Trong ngày tận thế, nguồn năng lượng rất khan hiếm, cơ bản là mọi người ở đây đã lùi về thời đại sử dụng ngọn lửa để thắp sáng, tuy nhiên, dị năng sấm sét, lửa và ánh sáng có thể được chuyển hóa thành nguồn năng lượng dự trữ, điều này cũng rất phổ biến ở các căn cứ khác nhau. Đây là lý do tại sao căn cứ Doanh Phong rất quan tâm đến Vu Minh Mân, nhưng bọn họ cũng không trực tiếp tấn công Vu Minh Quy, họ cũng cần dị năng ánh sáng của Vu Minh Quy, chỉ cần anh còn sống, loại sức mạnh này có thể liên tục tạo ra năng lượng cần thiết cho toàn bộ căn cứ.

“Sao cậu lại xuất hiện ở đây?” Một giọng nam trầm tính như đàn cello chậm rãi vang lên.

Vu Minh Mân thu lại suy nghĩ của mình. Một nửa khuôn mặt của Alpha chìm trong bóng tối. Cậu chỉ có thể nhìn thấy quai hàm rắn chắc của người đàn ông và yết hầu đang nhô lên của hắn. Nhưng lúc này, sức nóng trên cơ thể của cậu thậm chí còn trở nên tệ hơn. Hai pheromone trong không khí cực kỳ nồng đậm, mỗi khi hít thở, cậu đều cảm thấy bản thân giống như đang uống một ngụm rượu kí©ɧ ɖụ©, khiến cho dâʍ ɖị©ɧ ngọt ngào không ngừng chảy ra từ trong cúc huyệt.

Vu Minh Mân không ngừng rêи ɾỉ, một lúc sau, cậu không nhịn được mà kéo cổ áo ra, để lộ một mảng lớn làn da trắng nõn và xương quai xanh tuyệt đẹp. Sau đó, Vu Minh Mân duỗi hai tay vào giữa hai chân như muốn che kín cơ thể của mình, nhưng cậu lại không nhịn được mà xoa xoa dươиɠ ѵậŧ nhỏ nhắn, vòng eo thon thả trở nên mềm nhũn, khóe mắt đỏ bừng vì bị du͙© vọиɠ dày vò, lúc này, Vu Minh Mân đang nhìn về phía Alpha bằng đôi mắt xinh đẹp ngấn nước.

Dưới ánh sáng mờ ảo, thân hình mảnh khảnh và trắng nõn của chàng thiếu niên lại càng trở nên mơ hồ và quyến rũ.

Vu Minh Mân nhìn thấy yết hầu của Alpha lăn lên lăn xuống nhiều lần và quai hàm của hắn vô thức siết chặt, cậu biết lúc này hắn cũng khó có thể kìm nén được nữa.

Trong nháy mắt, dường như cuối cùng hắn cũng không thể chịu đựng được nữa, Alpha tắt đèn, khi hắn lên tiếng lần nữa, hắn hỏi cậu từng chữ một với giọng nói mang theo âm điệu khàn khàn: "Tôi hỏi cậu xuất hiện ở đây bằng cách nào?"

“Tôi không biết… hu hu…làn sóng thú dữ giống như thủy triều… khiến tôi đã bị tách khỏi người nhà…”

Mặc dù lý trí gần như đã bị du͙© vọиɠ chiếm đoạt nhưng Vu Minh Mân vẫn không nói ra dị năng dịch chuyển xuyên không gian của mình, dị năng này khó tin đến mức một khi cậu sử dụng nó, hạch dị năng của cậu gần như tan vỡ, đầu óc đau nhức không thể chịu nổi.